Chờ đến lúc giải quyết xong bữa ăn, cả hai người đều thở dài thỏa mãn. Trần Thanh cũng cung kính đứng lên, cúi chào lão nhân.
-Đa tạ tiền bối lúc nãy hỗ trợ. Ta phải rời đi, có duyên hẹn ngày gặp lại.
Nói rồi Trần Thanh quay đầu, dự định theo đường cũ mà trở lại hướng Nam Hồng Sơn. Tên Trương Đình kia đã dẫn cậu đi khá xa, cậu lại không có khinh công, Trần Thanh đã chuẩn bị tư tưởng sẽ phải mất nhiều ngày để quay lại.
Nhưng cậu bước chưa được vài bước, cơ thể đã bị nắm lấy rồi bay vút lên. Hốt hoảng nhìn sang, hóa ra là lão nhân kỳ quái lúc nãy.
Tiếng gió rít qua tai, Trần Thanh nhắm chặt mắt lại mới ngăn cơn đau rát. Dù cậu không biết võ công, nhưng cậu cũng nhận ra rằng khinh công của lão nhân này cao hơn tên bắt cóc cậu lúc nãy rất nhiều.
Ánh mắt Trần Thanh khẽ đảo, một ý định nhen nhúm trong đầu cậu.
Cứ bay như vậy, đến khi trời tối thì lão nhân mang Trần Thanh vào một hang đá. Để cậu ngơ ngác đứng đây, ông ta bay vụt ra ngoài, một lát sau cầm về hai con thỏ như lúc sáng. Bộ dáng như hiến vật quý mà đưa cho cậu.
-Đồ ăn, đói!
Trần Thanh thở dài, nhận lấy đồ ăn mà ông ta đưa. Thật may là cậu có chuẩn bị, đã để sẵn trong người vài gói gia vị, nên lúc này chỉ cần làm sạch rồi ướp thịt thôi.
Chờ xử lý xong bữa tối, Trần Thanh cung kính nói với lão nhân.
-Cho hỏi quý tính đại danh của tiền bối?
Lão nhân ngơ ngác hỏi Trần Thanh.
-Đại danh?
Trần Thanh gật đầu, kiên nhẫn lặp lại.
-Tiền bối tên gì vậy, có thể cho tiểu bối biết không?
Lão nhân nhăn tít long mày, bộ dạng khổ sở. Rồi ông nổi điên, nắm chặt lấy cổ áo Trần Thanh, gầm lên.
-Tên gì, ta tên gì?
Trần Thanh hốt hoảng.
-Ta không biết.
Nhưng lão nhân này không quan tâm, vẫn nắm lấy cổ cậu, liên tục dò hỏi.
-Ta tên gì, ngươi nói ta tên gì?
Trần Thanh khó thở, cố gắng kéo tay lão nhân nhưng không được, người này hiện tại không bình thường, không chịu nghe những gì cậu nói. Trần Thanh bèn hét lên.
-Tiền bối tên Trần Trụi!
Lão nhân buông cổ áo Trần Thanh ra, ngơ ngác hỏi.
-Ta tên Trần Trụi?
Trần Thanh chợt cảm thấy hổ thẹn, lúc nãy bí từ quá nên cậu không biết chọn tên gì cho đúng. Theo quán tính lấy họ mình đặt tên, rồi đột nhiên cái từ Trần Trụi thốt ra khỏi miệng cậu. Trần Thanh buồn rầu, mình đây không phải đang ức hiếp kẻ khờ sao, đặt cho ông ta một cái tên như vậy. Cũng may lão nhân này không tỉnh táo, còn không sợ rằng đã đá cậu vài cú rồi.
Nhưng phóng lao phải theo lao, Trần Thanh chỉ có thể gật đầu xác nhận.
-Đúng, tiền bối tên Trần Trụi.
Lão nhân chợt ngửa đầu lên trời cười lớn, bộ dáng hớn hở.
-Ta tên Trần Trụi, ta tên Trần Trụi, ha ha…
Rồi ông chợt quay sang hỏi cậu.
-Vậy ngươi tên gì?
Trần Thanh ấp úng.
-Tiểu bối tên gọi Trần Thanh.
Người này nghe vậy nhăn mày suy nghĩ, sau đó chợt giựt phăng cái mặt nạ trên mặt cậu ra, nắm lấy mặt cậu xoay qua xoay lại, rồi kề sát mặt mình vào, dò hỏi.
-Ta tên Trần Trụi, ngươi là Trần Thanh, ngươi là con trai của ta?
Trần Thanh tức muốn ói máu. Ra cái hành động xoay cậu ngang dọc lúc nãy là đang tìm “điểm chung” giữa cậu và ông ta? Cho xin đi, một đại soái ca như cậu có điểm nào chung được với ông ta, khiến ông ta tự nhận “thân thuộc” vậy. Hơn nữa nếu thật sự có quan hệ, với tuổi tác của cả hai, Trần Thanh sợ rằng phải gọi ông ta là ông mới đúng.
Nhưng trên đời có hai người ta không thể cãi lí. Một là đàn bà, hai là kẻ điên. Người trước mặt Trần Thanh tất nhiên không phải nữ giới, nhưng rõ ràng là người điên chính hiệu. Trần Thanh tự giác gạt bỏ tất cả điều vô lý trên, gật đầu.
-Đúng, chúng ta là cha con.
Lão nhân hay tạm gọi là Trần Trụi gật đầu, sau đó chợt nổi giận.
-Con là con trai ta, lại để cho một tên võ công nát bét như vậy đánh đến mức nằm bò dưới đất, còn bị hắn đè lên đánh tiếp. Con sao lại bất tài như vậy hả.
Nghĩ đến chuyện cũ mà Trần Thanh tức nghiến răng, cũng may tên kia chưa kịp làm gì cậu, nếu không sợ là cậu không để hắn ta chết dễ dàng như vậy đâu.
Nhưng những điều đó cậu không thể nó với người trước mặt này, chỉ có thể vờ oan ức.
-Cha nói sẽ dạy con võ công. Nhưng con chờ hoài mà cha không chịu dạy, mới khiến tên kia lợi dụng tình thế mà đả thương con. Tất cả là lỗi của cha.
Trần Trụi suy nghĩ, cảm thấy lời con trai nói là đúng, bèn gật đầu.
-Là lỗi của cha, cha nhất định sẽ dạy võ công cho con thật tốt. Để con trở thành đệ nhất giang hồ, đánh hết mấy kẻ bắt nạt con.
Mắt Trần Thanh sáng rỡ, vội hỏi ông ta.
-Cha định dạy con cái gì?
Trần Trụi vuốt cằm trầm tư, rồi nói.
-Chờ về nhà chúng ta lại nói.
Nói rồi, ông tiếp tục nắm lấy Trần Thanh, không ngủ không nghỉ mà xuyên bóng đêm, tiếp tục bay nhảy.
Chờ đến được nơi cần đến, Trần Thanh cơ hồ mất đi nửa cái mạng, nếu không nhờ có linh tuyền hỗ trợ. Sợ là cậu đã phải bỏ cuộc giữa đường, như tấm vải rách mà mặc Trần Trụi ném qua ném lại.
Suốt mấy ngày mấy đêm chạy liên tục, cuối cùng Trần Trụi cũng chịu dừng. Chỉ một ngọn núi tuyết đằng xa, ông hí hửng khoe với Trần Thanh.
-Con trai ngoan, chúng ta về nhà rồi!
Nhìn cái nơi bốc khí lạnh kia, Trần Thanh không tự chủ rùng mình, cậu sợ nhất là thời tiết lạnh. Bình thường chỉ cần mùa đông nhiệt độ thấp một chút cậu đã chịu không được rồi. Bây giờ người này còn kéo cậu vào ngay một ngọn núi tuyết, không phải định “đông đá” cậu chứ.
Trần Thanh thắc mắc, cấu trúc địa lí của cái Đại Hạ này sao lại kì lạ như vậy. Phía nam thì khí hậu nhiệt đới khô nóng, lên phía Bắc lại có ngay một dãi núi tuyết, không phải là nhiệt đới – hàn đới kết hợp chứ.
Nhưng dù Trần Thanh có thắc mắc ra sau, sự thật ngọn núi tuyết trước mặt cậu là thật. Và Trần Trụi cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ gì, lão đã nắm ngay cổ áo Trần Thanh mà lao vào vùng đất trắng xóa kia rồi.