[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 126: Lão nhân kỳ bí




Trần Thanh như muốn phát điên, chỉ hận không thể một kiếm đâm xuyên cơ thể tên phía trên mình. Cưỡng gian còn muốn đối tượng phối hợp, tên này quả thật điên rồi.

Hiện giờ Trần Thanh có hai lựa chọn, một là giả vờ phối hợp rồi thừa lúc tên này sơ hở, dùng kiếm trong không gian một kiếm đâm chết hắn ta.

Thứ hai là trốn vào không gian, cho tên này đi mà cưỡng không khí.

Nhưng cả hai cách trên đều là hạ sách. Cách thứ nhất thành công thì thôi đi, còn thất bại thì bí mật của cậu sẽ lộ. Hơn nữa, Trần Thanh thiếu lòng tin vào năng lực của bản thân, sợ là bản thân vừa cầm cây kiếm kia sẽ bị tên này phát hiện ngay lập tức. Còn cách thứ hai quả thật là hạ sách của hạ sách, vừa dùng là bao nhiêu bí mật của cậu lộ hết, không cần nói nhiều.

Trần Thanh tức giận, đáng chết cái thế giới võ thuật, cậu hận chết nó.

Đang lúc Trần Thanh suy tính, tên Trương Đình đã thành công kéo rách quần cậu ra. Bây giờ, Trần Thanh đã lõa thân nằm dưới người hắn ta, ánh mắt tên này đã đục ngầu, tràn đầy sắc dục.

Ánh mắt của Trần Thanh hiện tại tràn đầy sát khí, nếu cậu đủ khả năng, tên này chắc chắn sẽ sống không bằng chết, tuyệt đối cậu sẽ để hắn ta hối hận vì đã sinh ra trên đời này. Nhưng tiếc thay, sức lực Trần Thanh hiện tại không đủ, dù cố như thế nào, hai tay cậu cũng không thể thoát ra.

Đang lúc cậu chuẩn bị trốn vào không gian, thì người trên thân đột ngột gục xuống, nằm đè lên người cậu. Bàn tay nãy giờ luôn giữ chặt cậu buông ra, Trần Thanh nhanh chóng cứu thoát hai tay mình, rồi đẩy cái kẻ đang bất tỉnh trên người xuống.

Phía sau tên kia, một lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngơ ngác nhìn cậu. Đôi mắt ông ta trong vắt như ánh mắt trẻ thơ, tò mò nhìn hai kẻ không hiểu đang làm gì dưới đất.

Sau một hồi đối mắt với Trần Thanh, ông ủy khuất nói cùng cậu.

-Ta đói!

Trần Thanh im lặng ngồi dậy, cởi áo ngoài Trương Đình mặc vào, quần áo cậu đã bị hắn ta xé nát, cậu cũng chẳng muốn chơi trò khỏa thân với thiên nhiên làm gì.

Sau đó, cậu cúi người cầm lấy thanh kiếm của tên kia, lúc lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh mắt của Trần Thanh rét lạnh.

Tiếp đó, Trần Thanh làm cái việc mà bản thân đã muốn làm mấy ngày nay: xử lý tên này.

Từng nhát kiếm đâm xuyên cơ thể người nằm dưới, sau khi trút hết tất cả tức giận của mình xong, cậu không quên một kiếm chém đứt đầu tên kia. Hừ, giang hồ không phải có cái gì mà thần y sao. Cậu thách có thần y nào nối đầu giúp hắn ta được đấy, người mà Trần Thanh này muốn giết, đừng mơ có ai cứu được.

Xử lý xong cái xác dưới đất, Trần Thanh quay sang nhìn lão nhân nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh. Từ lúc cậu hành động đến giờ, ông ta không nói hay ngăn cản điều gì, chỉ ngơ ngác đứng nhìn hành động của cậu.

Đến lúc Trần Thanh dừng tay, ông ta mới cất tiếng.

-Ta đói!

Trần Thanh nhìn người này chăm chú, rồi cúi đầu cung kính.

-Đa tạ tiền bối giúp đỡ.

Người này không hiểu Trần Thanh đang làm gì, ông chỉ biết lặp đi lặp lại.

-Ta đói, ta đói!

Trần Thanh lạnh lùng.

-Tiền bối giúp ta săn vài con thú nhỏ đến đây, ta sẽ nấu cho ngài một bữa gọi là cảm tạ.

Như chợt hiểu ý Trần Thanh, thân ảnh trước mặt đột nhiên biến mất. Tranh thủ lúc này, cậu lấy ra bộ y phục mới, rồi đến dòng suối gần đó.

Mấy ngày nay, vì để phòng tên Trương Đình này mà cậu không dám tắm rửa, cả cơ thể ngứa ngáy khó chịu. Bây giờ lại phải mặc đồ hắn ta, cơ thể như có hàng ngàn con bọ đang chạy qua chạy lại, khiến cậu phát nôn.

May mắn bây giờ đã có không gian riêng tư, cậu bèn thay bộ đồ trên người ngay lập tức.

Đang lúc Trần Thanh tắm rửa, lão nhân kỳ lạ cũng đã trở lại, trên tay ông là hai con thỏ nhỏ vừa bắt được. Ông lão đứng bên dòng sông, đưa hai con thỏ về phía Trần Thanh, ấp úng.

-Đồ ăn!

Trần Thanh gật đầu, rồi nói với ông ta.

-Tiền bối để ở đó, rồi giúp ta đi tìm chút cành cây khô nhóm lửa với.

Lão nhân ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại biến mất. Tranh thủ lúc này, Trần Thanh lên bờ thay trang phục, lột da, mổ bụng và rửa sạch hai con mồi vừa bắt được. Mấy ngày nay chỉ có nước linh tuyền, bao tử cậu cũng đã kháng nghị lắm rồi. Vừa đúng lúc có thịt thỏ rừng thay đổi khẩu vị.

Chờ đến lúc lão nhân gia về, hai con thỏ đã làm sạch tốt, cũng đã được Trần Thanh ướp gia vị thịt nướng lấy từ không gian.

Đợi lão nhân đánh lửa xong, cậu cũng treo hai con thỏ lên trên mà nướng, chẳng mấy chốc, mùi thịt thỏ nướng bốc ra thơm phức, khiến hai kẻ đang ngồi nhìn không khống chế được nước bọt, liên tục chép miệng.

Chờ đến lúc thịt chín, Trần Thanh liền cung kính lấy một con đưa cho lão nhân, kính cẩn.

-Mời tiền bối.

Người này ngay lập tức chụp lấy con thỏ, há miệng cắn một miếng lớn. Thịt thỏ tuy nóng, nhưng lão nhân không kịp chờ, vừa ăn vừa hít khí, bộ dáng hận không thể một ngụm nuốt sạch con thỏ vào bụng.

Nhìn thấy ông ta như vậy, Trần Thanh càng cảm thấy đói thêm. Thế là cậu quay qua xử lý con thỏ của mình. Không gian liên tiếp vang lên tiếng cắn nuốt.