“Vút”
Mũi tên lao vút vào thân ảnh đang lén lút trong bóng đêm, lúc mũi tên sắp cấm vào cơ thể, hắc y nhân nhanh chóng nghiêng người né tránh, rồi nhảy lên một nhành cây cao, đối mặt cùng kẻ đang đứng trước mặt mình.
Ánh trăng hôm nay rất sáng, soi rõ một đôi mắt láo liên gian xảo, bên dưới bị vải đen che khuất. Cách hắn một khoảng, A Kiên với viền mắt xanh đen đang tức giận thở phì phò.
Đ-t m- cái bọn hái hoa tặc, có cho người ta yên không hả. Hôm nay là giao thừa, giao thừa đấy! Mọi năm giờ này hắn đã chăn ấm nệm êm, đâu có phải hứng gió hưởng trăng như vầy, có còn thiên đạo nữa không.
Bọn này đi hái hoa sao không kéo nhau mà đi một lượt đi, cho hắn xử lý gọn luôn một thể. Đằng này chúng lại chia nhau ra, suốt ngày suốt đêm đều lộ diện, hại mấy kẻ canh gác như bọn họ ngủ không dám ngủ, buồn tè cũng không dám đi đâu, chỉ sợ bản thân lơ là, để tên nào léng phéng lại gần trưởng lão phu nhân, là xem như bị Phương trưởng lão lột da lên treo sống đấy.
Đúng, sở dĩ Nam Hồng Sơn phải lâm vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như hiện tại, tất cả vì Trần Thanh.
Vốn là từ lúc Trần Thanh người này đề danh mỹ nhân giang hồ, hái hoa tặc cũng theo đó “mộ danh” mà đến, chỉ muốn nhìn cái gì mà “chỉ có thể tận mắt chứng kiến mới hiểu được tạo hóa đã ưu ái hắn đến thế nào”.
Đ-t m- luôn cái tên Hà Tâm Sinh, đẹp thì nói m- là đẹp đi, còn cái gì mà “tận mắt chứng kiến”, khác nào tên đó đang nói “muốn biết hắn đẹp ra sao? Đi mà nhìn”, hắn ta có biết hậu quả sẽ ra sao không hả?
Thiệp mời dự tiệc, thiệp bái phỏng gặp mặt, và đủ loại thiệp khác ồ ạt gửi về Nam Hồng Sơn, người nhận đương nhiên là Phương Bảo Địa, thế nhưng người ta cũng không quên ghi thêm dòng chú thích.
Kẻ biết kiềm chế còn lịch sự nhắn là hắn có thể dẫn theo cả ái nhân đến cùng, để chung vui vẻ. Kẻ khiếm nhã tí chả quan tâm tên này có đi hay không, chỉ một hai dặn dò nhất định phải nói Trần Thanh đến, đây rõ ràng đang “đào góc tường” ngay trước mặt Phương Bảo Địa rồi.
Nếu chỉ có mấy chục rương thiệp kia thì ai nói làm gì, đằng này mấy kẻ “tà ma ngoại đạo” đi theo cách bàng môn cũng đến.
Hái hoa tặc ghé Nam Hồng Sơn như đi trẩy hội, vừa đuổi tốp này, tốp kia đã hí hửng xuất hiện. Điều đáng giận là trong đống người kia, không thiếu mấy kẻ là thiếu niên giang hồ, bộ dáng sáng láng, vậy mà cũng đua đòi theo người ta đi dòm mỹ nhân, có còn biết mặt mũi là gì không vậy!!!
Mấy người này hí hửng đến đây, rồi lại ủ rũ bị đuổi về. Chỉ có bọn thuộc hạ như A Kiên khổ không từ ngữ nào tả xiết, chỉ mong thời gian quay lại, bọn họ tuyệt đối ở trận đấu mấy ngày trước, bao vây Trần Thanh bảy bảy bốn mươi chín vòng, tuyệt không để dù là một con ruồi được phép đụng đến được mặt nạ của cậu ta.
A Kiên nhủ thầm, cho dù chính hắn cũng được “hưởng lợi”, dòm ké trưởng lão phu nhân một chút. Nhưng hậu quả quá khủng khiếp, hắn tình nguyện rũ bỏ quyền lợi này, cho trưởng lão nhà hắn nhận đi. Xem chừng người kia sắp phát điên rồi, tình trạng này mà kéo dài, không khéo trưởng lão hắn đi “thảo phạt” giang hồ mất.
Càng nghĩ A Kiên càng tức giận, bọn người hái hoa này sao lại lì như vậy chứ, đuổi hoài không bỏ. Như cái tên trước mặt A Kiên đây, nếu hắn nhớ không lầm, thì đây là lần thứ ba hắn gặp kẻ này rồi. Dẫu tên này đã chịu khó che kín mặt, nhưng nhìn con mắt ti hí đó đi, nhìn vẻ hèn mọn kia đi, kẻ vừa sở hữu khí chất “đê tiện” từ trong máu lại có khinh công cao cường như vầy, giang hồ ngoài tên hái hoa tặc Đao Sắc đại danh đỉnh đỉnh thì còn ai vào đây nữa.
Bởi thế A Kiên nghiến răng, dùng giọng điệu như muốn ăn tươi nuốt sống mà nói cùng hắn ta.
-Cút đi!
Đao Sắc hớn hở trả lời A Kiên.
-Đệ nhất mỹ nhân giang hồ, Đao Sắc này tuyệt đối không bỏ được. Cho dù không thể “hưởng” qua, ta cũng phải nhìn thấy chân diện mục, mới thỏa lòng thỏa chí, không phải ngày nhớ đêm mong như bây giờ.
A Kiên hít sâu một hơi, cố khống chế bản thân không nổi điên lên. Cái gì mà “hưởng” qua, tên này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không.
May cho hắn ta, đứng trước mặt hắn hiện tại là A Kiên mà không phải là Phương Bảo Địa. Nếu không, tên này không còn mạng mà nói hết câu đâu. Sợ là chữ “hưởng” vừa ra thì đầu hắn cũng bay theo gió rồi. Có biết trưởng lão đã “xử” bao nhiêu tên có ý đồ xấu với “phu nhân” ngài ấy rồi không. Thêm một tên này cũng không đủ nhét kẽ răng của ngài ấy đâu.
Không muốn nói nhiều với cái kẻ mà A Kiên cho rằng “hết thuốc chữa”, hắn bèn giơ kiếm lên, lao vào đánh nhau với tên này. Quả nhiên trong dự đoán, sau vài chiêu, cảm thấy bản thân không trốn vào được bên trong, người này lại sử dụng “thủ đoạn” cũ, nhanh chóng chạy mất. Tên Đao Sắc nổi danh giang hồ bởi khinh công khó ai sánh kịp, nên hiển nhiên A Kiên không phải là đối thủ của hắn ta ở mảng này. Hơn nữa hắn còn phải ở lại canh gác, cho nên chỉ có thể bỏ mặc tên kia, tiếp tục bực bội ở lại, “chờ” tên khác đến “tìm chết”.
Bên ngoài kẻ địch đã trốn, nhưng hiện tại trong phòng Trần Thanh, lại có thêm một vị khách ghé qua.