[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 112: Tiền đưa cho đệ, đương nhiên là của đệ




Phương Bảo Địa cười.

-Đệ yên tâm đi. Bọn họ biết đệ không có ở đó, tuyệt không dám làm gì để “bứt dây động rừng” đâu. Đợi tin tức đệ cùng huynh leo “thiên bách bộ” lộ ra. Có cho bọn kia mười lá gan chúng cũng không dám hành động gì tiếp.

Rồi hắn cười.

-Hơn nữa, thời gian kế tiếp “trên đó” cũng không yên lành gì đâu. Bọn hắn “ốc còn không mang nổi mình ốc” thì sao còn tâm trí để ý đệ.

Trần Thanh tò mò.

-Có chuyện gì à?

Phương Bảo Địa cười, nụ cười theo Trần Thanh là khá “nham hiểm”.

-Huynh có cho người “động tay chân” một tí. Hoàng đế và Quốc cửu thời gian tới không chừng sẽ đấu đá nhau không ngừng. Lần này không dễ đâu, tên hoàng đế đó nhịn đã lâu rồi. Không chừng lần này sẽ làm đến cùng.

Trần Thanh lo lắng.

-Lỡ xong việc rồi, họ quay sang để ý ta thì sao?

Phương Bảo Địa cười.

-Haha, sao nhanh vậy được. Cuộc đấu này không phải mười cũng hai mươi năm. Thế lực Quốc cửu lâu năm, thế lực của Hoàng đế cũng không yếu. Muốn kéo được một người xuống, người kia phải tốn công và thời gian không nhỏ.

Rồi hắn tiếp.

-Hơn nữa, thời gian kế tiếp huynh có thể chuyển cả phân đường về Đào Viên Cư rồi, lúc đó không có ai dám động vào đệ đâu.

Trần Thanh tròn mắt.

-Chuyển cả phân đường?

Phương Bảo Địa gật đầu, mặt trầm lặng.

-Ừm, huynh biết đệ không muốn ở lại đây. Nhưng huynh lại không thể bỏ trống vị trí này để ở bên đệ được, như vậy rất có lỗi với sự an toàn của bổn phái. Nên huynh quyết định từ chức trưởng lão, đi quản lí một phân đà cho bang. Những thuộc hạ và đệ tử của huynh cũng theo sau.

Trần Thanh giật mình, lời nói “thôi thì huynh cứ ở đây, ta đi.” không thốt ra được. Nếu cậu nói ra, tên này lỡ đồng ý thì an nguy về sau của cậu ai lo. Cuối cùng cậu vẫn vì ích kỉ mà không mở lời.

Chợt Trần Thanh giật mình.

-Nói như vậy, về sau ngọn núi này sẽ thuộc về người khác?

Phương Bảo Địa xác nhận.

-Đúng vậy.

Trần Thanh chết đứng.

-Vậy thu nhập của các cửa hàng dưới núi, các khu đất cho thuê cùng những khoản khác là ai nắm?

Phương Bảo Địa rụt rè.

-Trưởng lão mới sẽ quản lý.

Trần Thanh đập mạnh bàn.

-Huynh điên à? Có biết đó là bao nhiêu tiền không hả, huynh nói bỏ là bỏ được à!

Phương Bảo Địa vội đáp.

-Không sao, ta có bạc để dành, tuyệt đối đủ sống về sau. Mấy khoản này có cũng được, không có cũng chẳng sao, huynh bỏ được.

Trần Thanh híp mắt nhìn hắn ta.

-Khoản để dành nào? Nói cho huynh biết, số ngân lượng lần trước huynh đưa đã thành của ta rồi. Huynh đừng có mà suy nghĩ gì về nó nữa.

Phương Bảo Địa cười, có ai lại keo kiệt như ái nhân của hắn không chứ. Rõ ràng vàng bạc đầy ngập cả túi, nhưng chưa bao giờ chịu để “hở” dù một chút nào. Sao lại có thể đáng yêu như thế chứ.

Phương Bảo Địa bây giờ là minh chứng rõ nhất của câu nói “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”. Thái độ của Trần Thanh bây giờ, người không thích sẽ nói cậu tham lam, ích kỷ, bủn xủn lại không biết điều. Nhưng trong mắt Phương Bảo Địa, Thanh Thanh quá đáng yêu, biết quán xuyến việc nhà, biết chăm lo gia đình, lại còn tiết kiệm. Quả thật là mẫu “vợ” lí tưởng của hắn.

Tên này đang ngồi ảo tưởng, bên cạnh hắn Trần Thanh đã không vui vẻ gì. Cậu nói đã rõ ràng như vậy, người này còn bộ dáng cười khoái chí như thế. Rõ ràng là không xem lời cậu ra gì, chắc chắn đang suy tính gì đó. Cậu bèn lớn tiếng.

-Nói huynh đấy. Còn không mau trả lời.

Biết ái nhân đã giận, Phương Bảo Địa liền nhanh chóng đáp trả.

-Không chạm vào tiền của đệ. Tiền đó huynh đã đưa đệ rồi, là của đệ, không ai được chạm vào. Ta nói tiền để dành là tiền trong năm nay huynh “tích góp” được, đối với vài người chỉ là con số nhỏ, nhưng với huynh đã đủ sống cả đời. Dù sao huynh cũng có đệ lo mà.

Trần Thanh giọng cảnh giác.

-Ta lo cái gì?

Phương Bảo Địa vội đáp trả.

-Huynh ăn của điền cư, ở tại điền cư, đã có đệ lo thì còn dùng tiền vào chỗ nào nữa. Nên không lo, không lo.

Trần Thanh trợn mắt suy nghĩ, thầm thấy đây là một “canh bạc” có lời. Cậu không thể sống ở Nam Hồng Sơn được, chưa nói nơi đây “lạ nước lạ cái”, cậu cũng cảm thấy người ở đây không bình thường. Sư huynh tên này âm hiểm ghen tỵ, sư phụ tên này xem chừng cũng không hiền như vẻ ngoài. Dù sao trong mắt Trần Thanh, một sư phụ có thể cười tủm tỉm nhìn hai đồ đệ mình tranh chấp cũng “không phải dạng vừa đâu”. Mặc dù nói Trần Thanh cậu cũng không ngu, nhưng tuyệt đối chưa đạt đến mức thông minh tuyệt đỉnh, có thể chống chọi với âm mưu quỷ kế. Sống ở một nơi âm hiểm như thế này, cậu thà về Đại Trì còn hơn. Dù sao người nơi đó cũng chất phác, dù có vài kẻ “ngoại đạo”, nhưng quỷ kế của họ theo cậu chỉ là vài trò vặt, cậu trị được.

Hơn nữa, kêu Trần Thanh bỏ mặc mấy sản nghiệp của mình cậu không đành lòng. Nhất là Đào Viên Cư. Đây là nơi mà cậu dựa theo ngôi nhà mơ ước của mình dựng nên, có cảm tình không nhỏ. Bảo cậu bỏ mặc công sức của bản thân, rồi “ăn bám” nơi này, người quen tự do như Trần Thanh không thể chấp nhận.

Vậy thì cứ kéo tên này cùng người của hắn đến chỗ cậu, vừa giúp cậu bảo vệ, lại thêm “lao động giá rẻ” cho cậu dùng. Tên này trước đây từng hứa, người của hắn cậu cứ tự nhiên dùng, sức thì cống hiến cho cậu, lương hàng tháng thì do hắn trả, miễn cậu giúp lo cơm ba bữa cho họ là được.

Có lao động “free” như vậy, dại gì mà không dùng. Cậu cũng không tin tên này đến đó sẽ “thất nghiệp”, từng tưởng cậu không biết hắn làm “ngoài giờ” lương cao như thế nào. Thỉnh thoảng vẫn có những người đến nhờ tên này rèn giúp vũ khí, và cái giá phải nói là “cắt cổ”, quả thật khiến một “gian thương” như Trần Thanh phải cam bái hạ phong.