[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 111: Hậu quả của rượu anh đào!




Bây giờ thì Trần Thanh đã hiểu, hóa ra quy tắc của một đại môn phái là như vậy. Chưởng môn quyền lực khá lớn, có thể chi phối cả phái. Nhưng đương nhiên, các trưởng lão bên dưới cũng không dễ vâng lời. Chưởng môn mà không “khéo” thì cũng bị phản như chơi.

Trần Thanh gục gật đầu, sao đó lại giật mình.

-Huynh ở lại Đào Viên Cư cả năm, núi này ai giữ? Rồi an toàn nơi đây ai trông? Cứ để trống vậy mọi người không có ý kiến sao?

Phương Bảo Địa trầm ngâm một lát, rồi nói.

-Cho nên huynh mới dẫn đệ leo “cửu thiên tam bách bộ”.

Trần Thanh càng khó hiểu.

-Chuyện đó cùng chuyện này có liên quan gì nhau?

Phương Bảo Địa lắc đầu.

-Đó là đệ không biết được tầm quan trọng của cầu thang kia. Chỉ cần đệ cùng huynh leo “cửu thiên tam bách bộ”, đệ chính là ái nhân mà huynh lựa chọn đời này, tổ huấn của Nam Hồng Sơn quy định, đệ sẽ nhận được sự che chở của bang phái.

Trần Thanh chợt đỏ mặt.

-Cái gì mà ái nhân của huynh? Ta với huynh không có quan hệ gì.

Nhìn Trần Thanh đỏ mặt, Phương Bảo Địa thầm đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không thấy, nghiêm túc trả lời cậu.

-Mọi người lại không biết chúng ta giả bộ. Miễn việc này mang đến một tầng bảo vệ thêm cho đệ là tốt rồi.

Trần Thanh chợt nghiêm túc.

-Sao đột nhiên lại muốn ta cùng leo “cửu thiên tam bách bộ”?

Phương Bảo Địa thở dài, rồi nói rõ cùng cậu.

-Ta nhận được mật báo, triều đình bên kia đã có “hành động”.

Trần Thanh nhăn mày.

-Hành động?

Phương Bảo Địa gật đầu.

-Đệ có biết rượu anh đào của đệ là thần dược không? Dù tác dụng chưa đến mức tẩy kinh phật tủy, nhưng nói nó giúp chữa bệnh, cường thân, dưỡng nhan làm đẹp tuyệt đối không quá. Hoàng đế đã không ngồi yên được rồi.

Trần Thanh giật mình. Cậu không biết rượu anh đào lại có tác dụng kinh khủng như vậy. Quả thật trong lúc làm rượu, cậu có lén bỏ một ít linh tuyền vào, mục đích của cậu chỉ là muốn giúp rượu này hiệu quả tốt hơn, thu hút khách nhân. Kết quả đúng thật là thu hút, bây giờ “thu hút” cả ông vua trên kia luôn rồi kìa. Quả thật làm bậy không thể sống mà.

Trần Thanh thở dài.

-Ông ta định làm gì?

Phương Bảo Địa cười.

-Chắc hẳn lúc này đội quân triều đình đã sắp đến huyện Đại Trì. Mục đích là mời Trần Thanh công tử về triều làm quan, chỉ tiếc là bọn họ đã chậm một bước, đệ đã bị huynh “câu” đi mất.

Trần Thanh híp mắt.

-Tên Quốc cữu kia?

Phương Bảo Địa nhìn cậu tán thưởng.

-Tên Quốc cửu kia đã bỏ mục đích ám sát đệ rồi, bây giờ đệ đã là “vạn nhân mê” rồi đấy. Hai người kia đang bằng mọi cách kéo đệ về phía mình, nếu đệ về kinh, tên quốc cửu đó sợ là sẽ “đợi” giữa đường mà “đón” đệ.

Trần Thanh trầm ngâm một lát, rồi tức giận.

-Hai người đó điên à. Sao cứ phải một hai nhắm vào ta. Nếu cần thiết, cứ lệnh cho ta cống rượu anh đào cho triều đình, không phải là xong rồi sao.

Phương Bảo Địa nhìn cậu chằm chằm, giọng nghiêm túc.

-Vì sao à? Vì bọn họ không tin một loại trái cây sẽ có tác dụng kinh khủng như vậy. Ba loại anh đào đệ đã bán từ lâu, chưa từng nghe ai nói có hiệu quả khác. Chỉ riêng rượu anh đào, sau khi qua “bàn tay” của đệ lại cải biến. Đệ nghĩ họ sẽ đoán gì? Đoán là anh đào sau khi làm rượu sẽ thay đổi tác dụng. Hay đoán là bên trong đó đã có thêm thứ gì khác. Mà dù lí do là gì, họ tuyệt không thể để đệ ngoài tầm mắt của mình, nhất định phải bắt đệ về kinh nghe lệnh.

Người xưa có câu gì ấy nhỉ, là “cái nết đánh chết không chừa”. Trần Thanh này sau thời gian dài sống sung sướng dưới sự bảo vệ của Phương Bảo Địa, đã quên đi giáo huấn ban đầu. Nên mới vô tư mà sử dụng linh tuyền như vậy. Bây giờ cậu đã thấu hiểu câu dặn dò từng một thời làm mưa, làm gió trên mạng.

“No do no die. Why you tried. You tried you died, don’t ask why”

( Tạm dịch: không làm không chết, sao mi cứ cố thử. Thử rồi bị chết, đừng có mà hỏi tại sao )

Trần Thanh lắc đầu. Quả nhiên giáo huấn chưa đủ, lại phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng không hiểu sao, cậu lại không thấy lo lắng. Hình như trong tiềm thức cậu, đã nhận định chỉ cần có trước mặt cạnh bên, mình sẽ an toàn.

Nên cậu bình tĩnh hỏi Phương Bảo Địa:

-Vậy kế hoạch của huynh là?

Hắn cười.

-Đệ cùng huynh leo “cửu thiên tam bách bộ”, để phái Nam Hồng Sơn làm chỗ dựa vững chắc cho đệ. Bọn người kia dù không nể mặt huynh, cũng phải nể mặt đệ nhất phái này. Tuyệt không dám làm gì.

Biết bản thân đã an toàn, Trần Thanh thở ra một hơi. Thôi vậy, mang tiếng thì mang tiếng, dù sao danh tiếng cậu với tên này chả còn trong sạch cái gì nữa. Khắp Đại Trì ai chẳng biết cậu “chơi gay”. Chẳng qua đổi một địa điểm khác thôi, ai nói gì thì kệ, chỉ cần cậu biết mình “thẳng” là được rồi.

Hết lo lắng về bản thân, chợt Trần Thanh giật mình, vội hỏi.

-Vậy Đào Viên Cư, Mỹ Thực Lâu và Thanh Thảo Lâu làm sao. Bọn họ không tổn thương mấy sản nghiệp của ta chứ?