Edit: Pa
[Cậu có thể dọn sang nhà tôi ở trước.]
***
"Tư thế này rất đẹp!"
Nhiếp ảnh gia bấm nhanh vài tấm, hai người đứng im trong vài giây, da mặt của Thẩm Cảnh Duyên không chịu nổi nữa, cậu sợ Hàn Hành Chu bế mình lâu quá sẽ mệt, vội vàng đòi xuống.
Việc chụp ảnh dễ dàng hơn so với tưởng tượng của Thẩm Cảnh Duyên. Cậu tưởng rằng chụp ảnh cưới thường khiến người ta phát mỏi, phải tới bãi biển, nhà thờ, vườn hoa, v.v. Chỉ không ngờ cậu với Hàn Hành Chu lại ăn ý đến thế, giản lược mọi thứ chính là lựa chọn tốt nhất.
"Được rồi, cuối tuần sau xử lý xong ảnh thì tôi sẽ gửi email cho các anh. Còn dựng khung ảnh thì anh phải tới tiệm để lấy. Có gì anh cứ liên hệ với tôi."
Nhiếp ảnh gia nói: "Đẹp trai thật tốt. Tôi thấy mình có thể tạo ra một sản phẩm hoàn chỉnh mà không cần sửa gì mấy".
Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu để lại địa chỉ email rồi rời studio.
"Có muốn mua khăn tẩy trang không?" Thẩm Cảnh Duyên hỏi anh.
"Được." Hàn Hành Chu cũng cảm thấy khó chịu với cái thứ đang dính trên mặt, "Tôi không biết dùng."
"Chỉ cần dùng lau khăn lau lên mặt thôi."
Họ mua ít khăn tẩy trang, sau khi lau sạch sẽ thì lập tức sảng khoái hơn rất nhiều. Lúc mọi việc xong xuôi đã hơn năm giờ chiều, có lẽ sắp chạng vạng tới nơi rồi, Thẩm Cảnh Duyên nhìn đường phố tấp nập người qua lại, không hiểu sao cậu thấy bản thân giống như đã bước vào đời sống hôn nhân từ sớm rồi.
"Chúng ta về thẳng nhà anh hay đi ăn gì trước?" Trưa nay, Thẩm Cảnh Duyên chỉ ăn mỗi miếng bánh mì, cậu sợ nhỡ ăn nhiều sẽ tới lúc chụp ảnh sẽ có bụng nên đành cố chịu đựng cơn đói.
"Nếu đói bụng, cậu có thể ăn trước." Chỉ có điều, Hàn Hành Chu không biết cậu muốn ăn gì, anh nghĩ cứ tùy tiện mua gì đó ở cửa hàng tiện lợi thôi.
"Quán lề đường!"
Phố đi bộ sắp bước vào cảnh đêm sôi động, rất nhiều người bán hàng rong đang chuẩn bị dựng sạp hàng mở bán. Mặc dù hôm nay, hai người sẽ qua nhà bố mẹ Hàn ăn cơm nhưng bây giờ Thẩm Cảnh Duyên hệt như sói đói, vừa nhìn thấy miếng thịt là mắt đã sáng lên.
Đột nhiên, Thẩm Cảnh Duyên rất vui vẻ, cậu nghĩ quả nhiên đồ ăn ngon chính là phương thuốc tốt nhất cho loài người, cậu mang theo sự phấn khích quay lại hỏi Hàn Hành Chu:
"Anh có muốn ăn không?"
Hàn Hành Chu nhíu mày, Thẩm Cảnh Duyên đoán rằng có lẽ giáo sư Hàn đang cảm thấy mất vệ sinh. Cậu bĩu môi, thấy đối phương thật nhàm chán, sau này sống chung với nhau thì mỗi bữa phải nấu thành mấy món.
"Vậy thì tôi sẽ ăn một mình."
"Đừng ăn nhiều quá."
"Biết rồi"
Thẩm Cảnh Duyên chỉ mua vài xiên thịt, chừng này chỉ bằng một phần mười sức ăn bình thường của cậu. Lâu rồi, Hàn Hành Chu không đến những nơi nhộn nhịp như vậy, lần gần đây nhất anh tới những chỗ như này là hồi còn làm nghiên cứu sinh. Anh xách túi giúp Thẩm Cảnh Duyên, nhìn đôi môi bóng nhẫy của đối phương, cảm giác về sự khác biệt lại dâng lên trong lòng anh.
"Xong rồi." Trông Thẩm Cảnh Duyên có vẻ rất thoả mãn, cậu rất muốn ghé thêm vài quán nữa nhưng nếu còn loanh quanh ở đây thì buổi tối sẽ không ăn nổi mất, cậu ghi nhớ chỗ này rồi, mấy ngày nữa gọi bạn bè đi ăn cùng.
"Cậu còn muốn ăn nữa không?" Hàn Hành Chu hỏi.
"Không."
"Sau lại tới."
"Đúng đó, tôi sẽ gọi bạn bè đi ăn cùng." Thẩm Cảnh Duyên cầm lại túi mà không để ý thấy Hàn Hành Chu hơi sững sờ khi nghe cậu nói như thế.
"Ừ." Hàn Hành Chu không nói thêm nữa, vốn dĩ anh định nói lần sau qua chọn ảnh dựng khung thì có thể đi sớm hơn hoặc sau khi về thì đi ăn nhưng xem ra Thẩm Cảnh Duyên không có ý định ấy.
"Tiếc là anh không ăn." Sau khi Thẩm Cảnh Duyên được lót dạ xong thì cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn, "Ngon thế mà không ăn, thật uổng."
"Nó không tốt cho sức khỏe."
"Anh có phải là kiểu cán bộ hưu trí thường thả kỷ tử vào Coca không?" [1]
Hàn Hành Chu không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, anh đáp lại:
"Tôi không uống Coca, cũng không phải là cán bộ hưu trí."
"..."
"Nhưng tôi có thể thử."
"Thử cái gì?"
"Ăn thịt nướng giống cậu."
Thẩm Cảnh Duyên xua tay, cậu nghe được ý tứ của đối phương, "Không cần, đừng ép mình, anh có thể ăn những món khác."
"Ha."
Khi họ đến nhà bố mẹ Hàn Hành Chu, nguyên liệu và nước lẩu đã sẵn sàng.
"Đi chụp ảnh về rồi đấy à?"
"Vâng ạ." Thẩm Cảnh Duyên rửa tay xong, lập tức ngồi vào bàn ăn.
"Bao giờ thì có ảnh?" Mẹ Thẩm hỏi.
"Tuần sau ạ".
"Đến lúc đó gửi qua cho mọi người xem, còn treo trong nhà tân hôn và đám cưới nữa."
Mí mắt của Thẩm Cảnh Duyên giật giật, cậu và Hàn Hành Chu còn chưa thảo luận về nhà tân hôn. Căn nhà hiện tại cậu đang thuê đã ký hợp đồng một năm, là kiểu hợp đồng cứ một năm ký một lần, còn nửa năm nữa mới hết hạn. Mặc dù kiếm được khá nhiều tiền bản quyền nhưng vẫn phải tiết kiệm để mua một chiếc xe hơi tốt một chút với mở một khoản đầu tư đề phòng tương lai sau này nếu thành người già neo đơn thì khỏi lo chết đói. Nhưng bây giờ có vẻ như cậu không sợ phải neo đơn nữa rồi.
Cậu nhìn Hàn Hành Chu, đối phương cũng chưa bao giờ nhắc tới nơi anh đang sống, chẳng biết là nhà mua hay nhà thuê, thậm chí cậu còn không biết, trong tương lai, đối phương có muốn sống cùng mình không, hay cả hai sẽ bí mật sống ở nhà riêng của mỗi người.
Hàn Hành Chu ra ban công nghe điện thoại, Thẩm Cảnh Duyên tới trước cửa ban công chờ, anh vừa cúp điện thoại, cậu liền đóng cửa ban công lại rồi nói:
"Mẹ tôi nhắc đến chuyện nhà tân hôn."
Đối phương không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, anh ấy gật đầu, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Ảnh cưới sẽ được treo trong nhà tân hôn... Tôi không biết thế nào. Nhà anh đang sống là thuê hay mua?"
"Nhà thuê." Hàn Hành Chu cũng đủ tiền mua một căn nhà nhỏ nhưng anh tính tiết kiệm để mua một căn nhà lớn, có điều kiện sống tốt hơn.
"Chúng ta sẽ sống chung? Hay..."
"Tại sao chúng ta lại không sống chung?" Hàn Hành Chu lộ ra một vẻ mặt rất khó hiểu, anh không hiểu tại sao Thẩm Cảnh Duyên lại nghĩ hai người không cần sống chung với nhau, "Nếu không ở cùng nhau, rất dễ bị phát hiện. Nếu bố mẹ tới thăm đột xuất sẽ không thấy người đâu."
"Tôi chỉ hỏi xem anh muốn như thế nào... Tôi không có vấn đề gì, đến lúc đó làm hai phòng ngủ là được."
"Ừ."
Hai người quay về bàn, thấy bố mẹ đang bàn bạc về nhà tân hôn, họ muốn tặng nhà tân hôn cho hai người làm quà cưới, mỗi nhà trả một nửa. Thẩm Cảnh Duyên không có yêu cầu gì, chỉ cần không xa trung tâm là được, công việc của cậu khá rảnh rỗi nên cậu nhất trí mua một căn nhà gần trường của Hàn Hành Chu.
"Các con tự đi xem nhà, xem phòng nào ưng thì chọn, bao giờ xem xong thì mình mua."
Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, cậu nghiêng người nhìn sang di động của Hàn Hành Chu, quả nhiên có một căn hộ mới cách trường học chừng ba ga trạm tàu điện ngầm.
Cậu nhắn cho Hàn Hành Chu một tin trên WeChat:
[Hợp đồng thuê nhà của tôi còn nửa năm nữa là hết hạn.]
Đi xem nhà, làm thủ tục, trang trí xong xuôi cũng mất hơn nửa năm, Thẩm Cảnh Duyên hơi lúng túng, nếu gia hạn hợp đồng thì lỗ mà không gia hạn thì chẳng có chỗ ở.
[Tôi vẫn còn một năm nữa.] Hàn Hành Chu trả lời, [Cậu có thể dọn sang nhà tôi ở trước.]
"..." Sống thử trước hôn nhân.
"Mấy ngày nữa các con bắt đầu đi xem nhà đi. Bố mẹ chỉ chịu trách nhiệm đưa tiền."
"Con biết rồi." Thẩm Cảnh Duyên thản nhiên đáp.
Mẹ Thẩm vỗ Thẩm Cảnh Duyên, "Ăn món tráng miệng đi!"
"Ây da biết rồi nha, đã xác định rồi nha!"
Hàn Hành Chu cười nói: "Con hiểu mà, dù sao con chờ ngày này đã lâu rồi."
"..." Thẩm Cảnh Duyên liếc sang anh rồi mắng thầm, mấy ngày trước anh mới bảo tôi làm ầm ĩ đấy, lại nói dối.
_____
[1] Ý của câu này là chỉ mấy người có tính cách/ lối sống khuôn phép, lành mạnh như mấy bác cán bộ hưu trí thường uống trà kỷ tử để tốt cho sức khỏe.