Edit: Pa
[Tôi đã tìm được bông hồng của mình]
***
Hàn Hành Chu đứng dậy, ôm lấy Thẩm Cảnh Duyên trước mặt cha mẹ hai bên. Thẩm Cảnh Duyên cũng ôm lại, cậu vùi đầu vào vai Hàn Hành Chu, giả vờ lau nước mắt.
"Ây dà được nha, được nha!" Mẹ Thẩm reo hò, bà đặt điện thoại xuống rồi đỡ lấy bó hoa trên ghế lên, "Lại đây, chụp ảnh nào."
Sau đó, Thẩm Cảnh Duyên mới nhận ra rằng, mặc dù cậu đã biết trước chuyện Hàn Hành Chu đang chuẩn bị bất ngờ cho mình, nhưng ai ngờ anh ấy trang hoàng lộng lẫy như thế. Phía sau bàn tròn có một khoảng không gian, trên tường trang trí những dải ruy băng, bóng bay với một dòng chữ bằng tiếng Anh - Marry Me và rất nhiều trái tim. Nếu bảo không rung động thì là nói dối, thậm chí trong khoảnh khắc ấy Thẩm Cảnh Duyên tưởng như cậu thực sự đang được cầu hôn.
Cậu bước tới, đón lấy bó hoa từ tay mẹ rồi đếm trong vô thức, có 11 bông thay vì 99 bông. Sương trên cánh hoa đã bị thổi khô từ lâu, Thẩm Cảnh Duyên cúi đầu ngửi, cậu thấy hương thơm của hoa, xem ra đều là hoa thật anh ấy vừa mua trước khi tới đây.
"Đi qua đây chụp ảnh nào!"
Mẹ Hàn đẩy Hàn Hành Chu ra, anh bước tới khoác vai Thẩm Cảnh Duyên, tư thế có vẻ hơi cứng nhắc. Với lại, dường như Hàn Hành Chu không thích chụp ảnh cho lắm, thế nên Thẩm Cảnh Duyên nghiêng đầu cười trước ống kính.
Thẩm Cảnh Duyên đã nhờ mẹ chuyển bức ảnh đó cho cậu. Trước tiên, cậu lọc các thành viên trong gia đình và những người bạn đã biết về tính hướng của mình trên WeChat, sau đó đăng bức ảnh với dòng chữ: [Tôi đã tìm thấy bông hồng của mình.]
Phía dưới lập tức xuất hiện một loạt lượt thích, những ai chưa biết chuyện thì hò hét chúc mừng, người biết rồi thì bông đùa, trêu ghẹo, Thẩm Cảnh Duyên đọc bình luận của bọn họ mà ấm áp trong lòng.
"Anh có đăng lên không?" Cậu nhỏ giọng hỏi Hàn Hành Chu.
"Ừm." Hàn Hành Chu hiếm khi cập nhật trạng thái của mình, "Tôi không chụp chính diện."
Thẩm Cảnh Duyên gật đầu, cậu biết đối với vấn đề này, Hàn Hành Chu vẫn còn hơi e ngại. Sau đó, Hàn Hành Chu lấy di động chụp lại bàn tay đang ôm hoa của Thẩm Cảnh Duyên rồi đăng lên vòng bạn bè: [Em ấy đã nhận hoa hồng của tôi rồi.]
Người khác có phỏng đoán anh đang yêu đương hay sắp kết hôn cũng chẳng quan trọng, động thái của Hàn Hành Chu chỉ để mọi người biết rằng, anh đã có chủ. Thẩm Cảnh Duyên mở lại vòng bạn bè của mình, vừa nhìn thấy dòng trạng thái đó liền liên tưởng tới những điều cậu đã nói, làm sao không thẹn thùng cho được.
Sự kiện trọng đại trong đời cuối cùng cũng được ấn định, bữa ăn cũng thịnh soạn đến lạ thường, bố mẹ hai bên bắt đầu bàn bạc chi tiết hơn về đám cưới. Thẩm Cảnh Duyên chỉ muốn mời những người bạn biết rõ về tính hướng của cậu, họ hàng thân thích gì gì đấy thì thôi, cậu không muốn nhọc lòng. Hàn Hành Chu mở lời trước:
"Con mong mọi thứ đơn giản một chút".
Thẩm Cảnh Duyên lập tức gật đầu, "Con cũng nghĩ như vậy, bọn con đều bận rộn với công việc nên không muốn làm phức tạp như thế, mình mở một bữa tiệc mời mọi người đến chung vui là được ạ."
"Con có muốn mời MC chủ trì hôn lễ không?" Mẹ Thần hỏi.
Thẩm Cảnh Duyên cau mày, "Hình thức quá ạ."
Cậu đã dự đám cưới của một số người, thực sự cậu hơi ngại chuyện có một MC đứng phía trên để tạo bầu không khí, rất ồn ào. Mỗi lần ngồi bên dưới cậu chỉ muốn mau mau chóng chóng chạy về.
"Vậy thì ai dẫn chương trình?"
"Không cần đâu ạ." Thẩm Cảnh Duyên nói, "Chúng ta lên chia sẻ đôi điều rồi chúc mọi người nhập tiệc vui vẻ. Về phần tiếp đón khách khứa, mọi người đều có thể làm được ạ."
Cha mẹ nghe xong thấy cũng ổn nên bắt đầu bàn về địa điểm tổ chức.
"Thế ảnh cưới vẫn phải chụp chứ?" Mẹ Hàn không dùng hai chữ "đồ cưới", "Để treo ngoài sảnh cưới."
Sau đó làm thành video, Thẩm Cảnh Duyên tuyệt vọng mà nghĩ, đó chính là thời điểm kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cậu.
"Con thấy cũng được ạ, xem ý kiến của Duyên Duyên." Hàn Hành Chu sẵn lòng đồng ý.
"Con muốn chụp." Thẩm Cảnh Duyên gật đầu.
Bốn vị phụ huynh bàn luận rất nhiều, sau đó còn đăng lên vòng bạn bè để hỏi ý kiến người quen, sau đó lập danh sách, nhìn động thái này là muốn đảm đương mọi việc lớn nhỏ đây. Thẩm Cảnh Duyên thấy bớt việc thì càng mừng, chắc Hàn Hành Chu cũng không có ý kiến gì với mấy việc này.
Sau bữa ăn, cả hai tạm biệt nhau, không ai uống rượu nên tự lái xe về. Thẩm Cảnh Duyên ngồi ở ghế sau, mẹ Thẩm ngồi ở ghế phụ, bà nói: "Mẹ không ngờ con lại nhanh chóng kết hôn như vậy."
"Đến con còn chẳng ngờ nữa là, thấy nên cưới thì cưới thôi."
"Con đã trưởng thành rồi." Mẹ Thẩm ấn cửa kính xe xuống, "Khi biết con thích con trai, mẹ sợ con đường khó đi. Con may mắn lắm mới tìm được một người như Hành Chu."
Mặt Thẩm Cảnh Duyên không đổi sắc, cậu đáp: "Con cũng nghĩ vậy."
Cậu cúi xuống nhìn ngón áp út đang đeo nhẫn, đến bây giờ cậu mới thực sự có chút cảm giác muốn kết hôn.
Những ngày sau đó, vì cha mẹ đều đã về hưu cả nên đã tình nguyện gánh vác mọi việc liên quan đến đám cưới, niềm hân hoan trong nỗi vất vả. Thẩm Cảnh Duyên và Hàn Hành Chu chỉ có nhiệm vụ ngoan ngoãn nghe lời. Ngay cả ảnh viện hôm nay họ chụp cũng là bố mẹ chọn cho.
"Hai chú rể đẹp trai thật đấy." Tiểu Hoa là thợ trang điểm cho Thẩm Cảnh Duyên nói, "Đã lâu không gặp chú rể nào đẹp trai như vậy."
Thẩm Cảnh Duyên bị chọc cười, cậu đáp: "May là tôi không quen biết những khách hàng trước đây của cô."
"Tôi nói thật mà." Tiểu Hoa liếc nhìn Hàn Hành Chu - người đang đợi cô trang điểm, "Hai người rất xứng đôi."
"Cảm ơn." Thẩm Cảnh Duyên nhắm mắt lại, cậu không quen với việc đắp một đống mỹ phẩm lên mặt cho lắm, lần cuối cùng cậu trang điểm là do một người bạn, cũng là thụ đã mang cậu ra làm chuột bạch, trông y như con quỷ diêm dúa ấy, kể từ đó cậu không bao giờ để ai trang điểm cho mình nữa.
"Anh có nền tảng rất tốt, muốn làm người mẫu cũng được."
Thẩm Cảnh Duyên trao đổi với Tiểu Hoa một lúc, trang điểm nhẹ nhàng tươi tắn lên là được, sau đó đến lượt Hàn Hành Chu. Có lẽ do anh khoác lên mình phong thái của giáo sư đại học nên lúc trang điểm cho anh Tiểu Hoa chẳng dám nhiều lời.
"Trông anh dữ dằn quá." Thẩm Cảnh Duyên vừa nói vừa lật quyển tạp chí.
"Thật ư?" Hàn Hành Chu trố mắt.
"Không, không." Tiểu Hoa xua tay, mặt hơi đỏ, "Là tôi ngại quá không dám nói chuyện."
Thẩm Cảnh Duyên: "Còn tôi thì sao?"
"Anh thì khác." Tiểu Hoa đùa với cậu, "Anh là chị em."
"..."
Họ nhanh chóng hoàn tất việc trang điểm, ảnh viện có một khu vực chuyên biệt để chụp ngoại cảnh, là một khu vườn nhỏ. Toàn bộ ảnh chụp trong studio sẽ bấm máy trước cho xong, tránh lãng phí thời gian trang điểm.
"Gần hơn một chút, đúng, đúng, đúng, ây dà, đừng ngại nhá!" Nhiếp ảnh gia ra hiệu cho họ đứng sát lại.
"Như vậy à?" Thẩm Cảnh Duyên ngoan ngoãn nghiêng người sang một bên, tựa vào mép bàn cẩm thạch, Hàn Hành Chu vươn tay ôm eo Thẩm Cảnh Duyên rồi cúi xuống nhìn cậu.
"Như vậy cũng được!" Nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm, "Các bạn có thể hôn."
"Há?" Thẩm Cảnh Duyên ngây người.
Nhiếp ảnh gia cho rằng họ đang ngượng nên nói: "Giờ chụp hai bức, một bức cậu cầm bó hoa này để che mặt, một bức thì hôn."
Thẩm Cảnh Duyên hiểu ý, cậu nhìn sang Hàn Hành Chu, kể từ sau lần ở bãi đỗ xe thì họ chưa từng hôn môi thêm lần nào nữa, cậu không khỏi nuốt nước miếng.
Bọn họ dịch sang một chút để tránh cái bàn, Thẩm Cảnh Duyên ngồi lên chiếc ghế sô pha đơn, Hàn Hành Chu ngồi lên tay vịn theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia. Anh lại vươn tay ôm lấy eo Thẩm Cảnh Duyên, đúng lúc cậu đang dùng bó hoa che mặt, Hàn Hành Chu chỉ cách Thẩm Cảnh Duyên chừng vài cm thì dừng lại. Nhiếp ảnh gia không nói nữa, có lẽ anh ta đang điều chỉnh vị trí hay thông số gì đấy, Thẩm Cảnh Duyên cảm nhận được hơi thở của Hàn Hành Chu đang phả lên môi mình, tự nhiên cậu nhớ đến nụ hôn trong bãi đậu xe ngày ấy.
Không hiểu sao, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ đến bần thần, thế mà cậu lại rướn người lên phía trước hôn Hàn Hành Chu. Đối phương không ngờ cậu sẽ làm vậy, sợ những người xung quanh nhìn thấy nên không dám hôn sâu, Hàn Hành Chu chỉ chạm mấy cái lên môi cậu, sau khi nghe tiếng màn trập liền buông ra.
"Được rồi, bây giờ đặt hoa xuống."
Thẩm Cảnh Duyên đặt hoa xuống, biết lại chuẩn bị hôn nữa nên cậu liếc sang Hàn Hành Chu, vừa rồi quá bốc đồng quá, mất hết cả mặt mũi. Hàn Hành Chu chạm phải ánh mắt của Thẩm Cảnh Duyên, anh đoán lần này cậu sẽ không chủ động nữa nên anh tiến tới hôn cậu.
Lúc này, Thẩm Cảnh Duyên nghĩ: "Sao chúng ta giống cái thứ bạn tình bạc bẽo vậy."
Các cảnh chụp trong studio diễn ra rất nhanh chóng, ngay cả cảnh hôn cũng qua rồi thì những cảnh còn lại chẳng khó khăn gì. Tới cảnh bên ngoài khu vườn nhỏ thì chỉ bấm thêm vài tấm, nhiếp ảnh gia dựng chân máy lên rồi hỏi:
"Anh Hàn, anh có thể bế anh Thẩm lên được không?"
Thẩm Cảnh Duyên lập tức la lên: "Không được bế công chúa."
"Chỉ cần nhấc bổng lên là được."
Hàn Hành Chu hơi trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ xem đó là tư thế gì, đương nhiên Thẩm Cảnh Duyên hiểu được ý của nhiếp ảnh gia. Cậu giải thích ngắn gọn với Hàn Hành Chu, đối phương liền đáp:
"Làm được."
"Anh có ổn không?" Thẩm Cảnh Duyên hơi quan ngại, cậu cảm thấy Hàn Hành Chu thuộc dạng gió thổi còn bay.
"Làm được." Hàn Hành Chu lặp lại, hai tay ôm eo Thẩm Cảnh Duyên, nhấc cậu lên một chút.
"Hay tôi quắp chân lên eo của anh nhé? Như vậy sẽ giảm bớt sức nặng của tôi."
"Ừm."
Hai chân Thẩm Cảnh Duyên quấn chặt lấy eo Hàn Hành Chu, hai tay ôm chặt rồi vùi đầu vào vai anh, quần áo mới cũng không giấu được mùi nước hoa, hương thơm tràn lên mũi của Thẩm Cảnh Duyên.
Cứ như cậu đang rơi vào lòng Hàn Hành Chu.