[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 15: Trở về thăm lại nơi thân thuộc




Nơi Tuấn Khải đi đến hôm nay cách nơi ở của anh không quá xa nhưng tương đối khó tìm. Đã bao năm không khi đến đây rồi, mọi thứ đã thay đổi đến mức khó nhận ra. Xe chạy tầm hơn mười lăm phút đã tới. Lúc bước xuống xe anh cũng cảm nhận nơi này cũng đã có rất nhiều sự thay đổi tốt hơn. Chỉ có một thứ không thay đổi gì cả chính là chiếc bảng nhỏ đề tên. "Viện mồ côi Viễn Sinh."

Tuấn Khải đứng trước cửa hồi lâu mà không dám bấm chuông. Kết quả không cần đợi tới lượt anh, từ phía hàng rào nhìn xuyên qua đã thấy một bộ dạng gấp gáp đi tới. Mở cửa giọng run run nói.

"Cô không nghĩ hôm nay con sẽ tới. Xem xem con đã cao lớn hơn bao nhiêu rồi. Cô sắp không nhận ra nữa rồi. Con trai của cô. Nào nào vào đừng chỉ đứng ở đây". Người đang nói đây là cô Khoa. Sư trưởng ở viện, cũng là người trao đổi thư từ với Tuấn Khải từ trước đến nay.

"Sao cô biết con tới".

Tuấn Khải vừa nói vừa bước vào xoay người nhìn cô Khoa đang với tay đóng cửa.

"Con còn nhớ bé Ngọc Như không? Lúc nãy bảo có người ở ngoài cửa trông giống con. Không ngờ nó còn nhớ. Cô liền ra xem, hóa ra là thật".

Cô vẫn còn đang nghẹn ngào nắm lấy tay Tuấn Khải dắt đi vào trong.

Từ lúc anh nhận được học bổng sang Úc học đến nay là đi biệt hơn sáu năm. Những gì trong ký ức còn lại anh có được về nơi này là một mái nhà nhỏ khá đơn sơ. Bây giờ nhìn ngang cũng thấy khá hơn rất nhiều, Tuấn Khải cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn vô cùng.

Cô Khoa vẫn chưa thôi mừng rỡ, nắm cổ tay lôi Tuấn Khải vào trong dưới ánh mắt của các bé nhìn tò mò dọc đường. Đây chính là nơi Tuấn Khải được nuôi dạy cho đến năm hai mươi bốn tuổi. Anh là trẻ mồ côi được các sư cô nhặt được ngay trước cổng viện vào đúng ngày giáng sinh cách đây ba mươi năm.

Người bỏ lại cũng không để bất cứ thư từ giấy tờ gì cả nên các cô quyết định làm khai sinh cho anh vào đúng ngày hai mươi bốn tháng mười hai.

"Cô vẫn nhận được tiền của con gửi, con gửi nhiều quá. Cô tiết kiệm nên vẫn còn dư rất nhiều. Chỉ là nhắn trên thư không thấy con trả lời, mỗi lần nhận được tiền cô đều nhắn cho con yên tâm. Thật là mừng khi con về, cô còn sợ không được gặp con nữa rồi".

Cô Khoa vẫn không ngừng nói, thực sự cô rất mừng. Từ ngày anh đi đến bây giờ liền biệt tăm. Không có cách nào liên lạc được. Tiền anh gửi về cũng cấp bách lắm mới dám xài.

"Con thật sự rất nhớ mọi người".

Nghe tới đây thực sự cô Khoa không kìm nén nổi nữa đành bật khóc.

"Thằng bé này tại sao lại bỏ cô đi biền biệt như vậy chứ, cô biết sau chuyện đó con rất sốc. Nhưng cũng đã qua rất lâu rồi. Con cũng nên.."

"À, Cô Thủy với cô Nga ở đâu rồi ạ? Con không thấy mấy cô đâu cả".

Tuấn Khải ngắt lời cô Khoa, cô hiểu ý nên cũng không nói sâu hơn nữa.

"Cô Nga đang ở phía sau dọn cỏ ngoài vườn rau cùng mấy cháu, cô chưa hay con đến hôm nay. Còn một chuyện cô vẫn chưa nói con biết.. thực ra cô Thủy đã mất rồi, mất vào hai năm trước. Cô đi nhẹ nhàng lắm".

Tuấn Khải im lặng nhìn cô Khoa nước mắt giờ đã lưng tròng.

"Lát cô dắt con vào thắp cho cô Thủy nén nhang. Lúc trước cô thương con nhất, tới lúc gần không còn nữa vẫn nhắc tới con".

Tuấn Khải trò chuyện với cô Khoa một hồi lâu về rất nhiều thứ từ lúc sang đó học như thế nào công việc ra sao. Đến đầu giờ trưa cô Khoa vào cho các bé nhỏ ngủ trưa anh mới một mình đi vào gian phòng thờ để thắp nén nhang cho cô Thủy.

Đây chính là nơi anh không muốn vào nhất ở nơi đây. Anh luôn trốn tránh chính mình trong suốt bảy năm qua về sự tồn tại và mất đi của một người mà trong giây phút nào đó anh nghĩ rằng suốt cuộc đời này anh sẽ không thể nào quên đi chuyện ngày đó được.

"Con cũng nên buông xuống được rồi Tuấn Khải".

"Cô Nga." Tuấn Khải quay lại nhìn cô Nga đang cầm trên tay ba nén nhang đưa vào ngọn đèn hoa sen.

"Cô biết con bao năm qua vẫn không ngưng dằn vặt bản thân nên không có đủ can đảm để quay về. Nhưng cũng hơn tám năm rồi. Con cũng không có lỗi gì với cậu ấy cả. Cô vẫn nghĩ con nên cho bản thân một sự giải thoát".

Tuấn Khải im lặng nhận lấy nén hương và không nói gì thêm. Chỉ im lặng nhìn về phía linh vị một chàng trai tầm hai mươi tuổi đang mỉm cười. Đứng tầm mấy phút rồi quay đi. Anh không có đủ can đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt đấy. Thời gian rõ ràng có thể làm lành mọi vết thương nhưng đối với Tuấn Khải, điều anh trãi qua không chỉ là vết thương đơn thuần. Nó là nổi ám ảnh, là nổi đau dày xé tâm can, là điều mà anh không thể nắm chắc được rằng bản thân suốt đời này có thể quên được hay không.