[Đam Mỹ] Em Là Ánh Sáng Của Anh

Chương 14: Anh ta chỉ là một tên mặt lạnh không hơn không kém




Hòa An và mẹ đi ra ngoài thì lúc đó đã tầm hơn bảy giờ ba mươi. Siêu thị gần nhà nên chạy xe hơn mười phút đã tới. Hai mẹ con đi vào giờ này nên siêu thi tương đối vắng, loanh quanh chỉ có vài người khách. Họ đi tới quầy mua đồ trang trí giáng sinh trước, chọn vài món linh tinh xinh xắn rồi xuống dưới mua thực phẩm.

Vừa bước quay xe lại quầy tính tiền văn phòng phẩm trước mẹ Hòa An liền rảnh rang trêu.

"Mẹ thấy có mấy cô xinh xắn cứ nhìn con."

Hòa An vừa đem đồ để lên băng chuyền vừa nói. "Con thừa biết mình có sức hút mà mẹ."

"Con ở một mình cũng lâu rồi đấy."

"Con thừa biết mẹ muốn nói gì đó" Hòa An ngắt lời "Mẹ muốn con đổi hướng thì con thấy con quyết định làm thầy tu còn khả khi hơn" Anh mỉm cười nhìn mẹ nói tiếp. "Con cũng đã quen rồi vẫn ổn vẫn đẹp trai vẫn nhiều tiền."

Mẹ Hòa An cũng cười theo và định nói gì đó rồi lại thôi. Tính tiền xong họ bước xuống khu thực phẩm để mua đồ ăn. Hôm nay anh đặc biệt chọn nhiều rau, lúc trước anh không thích ăn rau. Không hiểu lý do tại sao từ gần một năm trở lại đây lại đổi hướng muốn ăn nhiều rau hơn.

"Mẹ không nhớ là con thích ăn rau" Mẹ anh đưa một bó cải xanh lên nghía rồi bỏ xuống chọn bó khác tươi hơn.

"Con trai của mẹ cũng không biết mình lại thích ăn rau từ khi nào nữa". Hòa An cười cười nói

"Công việc bận lắm hay sao, thường mẹ chẳng thấy con hay tăng ca."

"À, con vừa mới đổi sếp. Dự án con theo bị thay đổi thời gian thực hiện nên cũng hơi bận."

Hòa An chống cằm lên xe đẩy chăm chú nhìn mẹ anh cứ cầm lên bỏ xuống các loại rau.

"Thực ra về làm cho bố cũng ổn, con cũng có thể giúp bố nữa."

"Con đi làm ở ngoài là vì muốn thử năng lực bản thân tới đâu, nếu làm với bố thì con sẽ mãi không phát huy bản thân được. Đến lúc thấy đủ con sẽ apply vào công ty của bố mẹ yên tâm."

Hòa An buông ánh mắt nhìn xa xăm liền phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Không nghĩ nhiều liền quyết định đi thẳng về phía trước.

"Mẹ đợi con một lát."

Nói xong anh liền bước nhanh đi đến quầy bánh kẹo. Anh dừng lại đứng lại khoanh tay, tựa vai vào vách nhìn người phía trước lên tiếng.

"Không nghĩ là anh cũng thích ăn đồ ngọt."

Tuấn Khải đang bỏ vào giỏ một bịt kẹo dẻo trái cây vào trong một đống toàn là bánh kẹo thuận miệng trả lời. Lúc nãy anh cũng đã liếc mắt thấy Hòa An đang đi lại nhưng vẫn không phản ứng.

"Tôi cũng không nghĩ là tôi thích." Tuấn Khải miệng tỏ ý cười cười liền bị Hòa An đưa vào mắt.

"À, tôi lại không biết anh đã có bạn gái ở đây". Hòa An tiếp tục trêu.

"Tôi cũng không biết là tôi đã có bạn gái ở đây khi nào." Tuấn Khải ngước lên nhìn Hòa An.

"Vậy anh mua nhiều bánh kẹo như vậy để làm gì thế?".

"Để tặng". Tuấn Khải không ngại nói ra hai từ với ngữ điệu cực kỳ khách sáo.

Đúng lúc đó ở phía sau mẹ Hòa An đẩy xe lại hỏi.

"Mẹ cần mua thêm chút gia vị với hoa tươi" Bà nói với Hòa An xong quay ngước nhìn Tuấn Khải lịch sự chào "Chào cháu, Bác là mẹ của Hòa An."

"Cháu chào bác. Cháu còn có việc cháu xin phép đi trước nhé".

Tuấn Khải gật đầu chào xong quay xe đi về hướng quầy bán quần áo rồi khuất sau đó mất dạng. Hai mẹ con Hòa An quay đi, vừa đi vừa hỏi.

"Này, con còn chưa nói với mẹ rằng con có người bạn điển trai như vậy nha".

"Đó là sếp mới con nói mẹ lúc nãy đó".

"Là sếp thì tốt". Bà mỉm cười với Hòa An.

"Mẹ nói xem tốt chỗ nào chứ? Anh ta là một tên mặt lạnh không hơn không kém". Hòa An vòng qua thay vị trí mẹ mình đang đứng đẩy xe đi tới.

"Mẹ chỉ cần nhìn sang một cái là biết ngay". Mẹ anh liền nháy mắt tỏ ý hài lòng. Ngôn Tình Sủng

"Con biết tỏng mẹ muốn nói gì. Thực ra con còn chưa biết anh ta có giống con không. Mà cho dù có biết thì thực sự con người này khó hóa giải được lắm. Thôi thì thuận theo tự nhiên".

"Nhưng quan trọng là con có ý muốn hóa giải hay không mới được? Mẹ nhìn thấy hắn cũng không tệ".

"Mẹ đoán thử xem ý con như thế nào"

Hòa An nói xong rồi đẩy xe đi trước, mắt ngoái lại nhìn mẹ mình đẩy ẩn ý. Thi thoảng còn ngóng xem Tuấn Khải còn ở đó không nhưng dường như anh ta đã đi mất rồi. Hòa An thật sự có ý muốn hay không chính anh là người hiểu rõ nhất ở đây. Nhưng có những chuyện không thể gấp gáp được.

Tuấn Khải cầm hai túi đồ to ra bắt taxi ra đưa địa chỉ cho bác tài và yên lặng di chuyển đến địa điểm cần tới. Đã hơn sáu năm kể từ ngày sang Úc đến nay anh chưa quay lại nơi này. Liên lạc cũng cắt đứt. Chỉ ba tháng một lần anh gửi tiền về theo số tài khoản ngân hàng. Tưởng chừng không còn cơ hội để gặp lại những người ở đó nữa. Lúc trước khi về Tuấn Khải đã nghĩ ngay đến việc sẽ về lại thăm nơi này, nhưng chưa kịp chủ động thì đã thấy những tin nhắn trong hộp thư.