Từ Ninh chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ vì chuyện chỗ ngủ mà buồn rầu. Sau khi anh tăng ca thêm giờ làm xong bài thi cuối kỳ, anh vươn mình đóng máy tính rồi đẩy cửa phòng ngủ, ánh sáng phía sau xuyên qua anh làm anh có thể thấy rõ bóng dáng Trương Hành đang nằm trên giường của mình.
Trương Hành bây giờ…. Còn là Trương Hành hay không? Dù sao cũng từng chết đi sống lại Từ Ninh không tránh khỏi có chút lo lắng, vì vậy anh không đóng cửa mà nương theo ánh sáng bên ngoài bước vào phòng, Trương Hành đã ngủ say, gương mặt tinh xảo cùng cằm đều hướng về phía Từ Ninh, hắn cùng lắm chỉ là một thanh niên bình thường ―― lớn lên đẹp trai mà thôi.
“Hừ…..”Trương Hành hừ một tiếng bằng mũi rồi cau mày lại, tựa như cảm nhận được ánh sáng rốt cục cũng mở mắt ra, hắn trông thấy một bóng đen đứng ở đầu giường thì sợ đến mức hét nhỏ một tiếng: “Ai?”
Từ Ninh bất lực giơ tay: “Là tôi.”
“Hù chết em rồi!” Trương Hành bất mãn khịt mũi sau đó dịch người vào bên trong: “Sao anh còn chưa ngủ? Một tên đàn ông như anh làm gì phải xấu hổ xoắn xuýt anh cũng đâu phải con gái…..” Nói xong liền nhắm mắt lại, Từ Ninh cảm thấy có lý nên đi ra ngoài tắt đèn sau đó leo lên giường nằm ngủ. Trong mơ anh nhìn thấy một đôi mắt xanh thẳm đang lơ lửng trước mặt mình, hình như anh đã từng thấy đôi mắt ấy ở đâu rồi thế nhưng lại không thể nghĩ ra. Sáng hôm sau tỉnh dậy anh vẫn còn nhớ mãi đôi mắt màu xanh thẳm ấy, tiếp đó anh nhớ đến đôi mắt của mèo đen nhà bác Tôn.
Không biết đã tìm được mèo đen hay chưa? Từ Ninh thầm nghĩ sau đó quay đầu nhìn thấy Trương Hành còn đang ngủ say. Tư thế nằm ngủ yên tĩnh làm anh cảm thấy có chút ấm áp, ngay cả ngôi nhà lạnh lẽo này cũng đột nhiên trở nên sinh động hẳn.
Sau khi nấu xong bữa sáng cho Trương Hành – Từ Ninh cũng không gọi hắn thức dậy mà nhanh chóng đi làm. Thế nhưng vừa mới bước ra cửa Từ Ninh lập tức bị một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi – nó tựa như cục thịt đang thối rửa vậy…..
Hành lang truyền đến tiếng ‘cộc cộc’, Từ Ninh rất nhanh đã trông thấy bác Tôn đang chống gậy đi xuống, anh vội vàng đóng cửa lại.
Bác Tôn đang lớn tiếng gọi: “Mạn Quyên ơi tôi biết sai rồi, sao bà còn chưa về nhà. Mạn Quyên……”
Từ Ninh nghiêng người nhường đường: “Bác Tôn, vẫn chưa tìm thấy sao?” Tựa hồ chỉ trong một đêm bác Tôn đã già thêm chục tuổi, ông khập khiễng đi đến trước mặt Từ Ninh: “Nhóc con à, con giúp bác tìm bà ấy đi.”
Từ Ninh gật đầu: “ Vâng ạ, sáng nay con không có tiết con sẽ đi tìm giúp bác.”
“Con hứa với bác rồi, con hứa với bác rồi……” Trong mắt bác Tôn lóe lên nước mắt, đồng thời ông cũng nắm lấy cổ tay của Từ Ninh, Từ Ninh cúi đầu vỗ nhẹ vào tay ông nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy một xúc cảm kỳ lạ – vừa dính lại vừa mềm. Từ Ninh bất ngờ rút tay chỉ thấy trên tay bác Tôn có hơi nhăn nhíu mà thôi.
Bác Tôn thu tay lần nữa chống gậy đi xuống dưới, Từ Ninh cũng vươn tay đỡ ông cùng nhau bước xuống lầu, ra khỏi hành lang Từ Ninh hỏi: “Bác Tôn vừa rồi bác có ngửi thấy mùi hôi nào không?”
“Già rồi không ngửi được nữa.” Bác Tôn lắc đầu: “Nhóc con, bác đi bên này con cũng đi thôi.”
“Đi thôi…..”
Giọng nói của ông lão lọt vào tai có chút xa xưa cùng lâu dài. Từ Ninh gật đầu xoay người đi tìm Mạn Quyên. Thanh niên chân trần đạp lên nền gạch lạnh lẽo đứng ở trên ban công nhìn thấy hết thảy, ánh mắt xẹt qua ngực, bác Tôn ngẩng đầu nhìn Trương Hành đầy sâu kín tựa như đang suy tư gì đó.
Từ Ninh bắt đầu tìm khắp tiểu khu, tìm suốt cả buổi cũng không tìm được, mắt thấy sắp đến cổng phụ của trường học, Từ Ninh vốn định đi làm, nhưng sau đó lại nhớ đến ở nhà có tên Trương Hành chưa được ăn cơm nên đành quay về.
Bước vào hành lang cái mùi hôi thối kia càng lúc càng nồng, Từ Ninh cau mày nhanh chóng đi vào nhà sắc mặt nghiêm túc gọi tên Trương Hành, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm.
Từ Ninh vừa đi vừa lo lắng, phòng tắm tối om; chiếc gương vỡ nát; máu loãng bên trong bồn tắm; mái tóc đen dài chui ra từ các khe nứt trên nền gạch, có phải bắt đầu thối rửa rồi không? Tròng mắt lọt ra ngoài, vị thanh niên kia sẽ ở trong phòng tắm treo ngược thân thể khóe miệng vẫn như cũ duy trì một nụ cười nhàn nhạt. Không được, không được nghĩ nữa! Từ Ninh đột nhiên đẩy cửa phòng tắm, khi nhìn thấy tình huống bên trong nhà tắm thì vô cùng ngạc nhiên.
“Cậu….” Từ Ninh nhìn Trương Hành đang tắm rửa trước mặt mình không chút dị thường, nhịn không được hỏi: “Vì sao không mặc đồ?”
Trương Hành nhướng mày: “Cùng nhau?”
Từ Ninh rầm một tiếng đóng cửa lại, anh đi đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó đợi Trương Hành mặc xong quần áo rồi mới bảo hắn ngồi xuống đối diện mình, biểu cảm nghiêm túc tựa như dạy dỗ đứa nhỏ trong nhà: “Qua đây tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Chú à, chú đừng nghiêm túc như vậy nha?” Trên đầu Tương Hành còn đang nhỏ nước, hắn mang theo một thân mùi sữa tắm đi về phía Từ Ninh, tiếp đó vươn đầu cẩn thận ngửi: “Trên người anh có mùi xác chết anh nhanh đi tắm đi.”
Từ Ninh gần như trợn trắng mắt: “Cậu nghiêm túc một chút, tôi hỏi cậu – cậu có bị phân hủy hay không?”
Những lời này đối với hắn mà nói giống như một lời lăng nhục, Trương Hành nắm tay Từ Ninh ấn vào ngực mình, sau đó hướng về phía anh thổi một hơi: “Sờ thấy chưa? Tim em đang đập.”
Mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập nơi trái tim hơn nữa còn rất ấm áp: “Nhưng….” Từ Ninh rút tay về vươn tay đẩy mắt kính trên mũi một chút: “Vừa rồi ra ngoài tôi ngửi thấy mùi hôi, thật sự không phải cậu?”
Trước khi Trương Hành nổi điên Từ Ninh nhanh chóng lùi về phía sau hai bước: “Được rồi tôi đi nấu cơm đây.”
“Khoan đã.” Trương Hành nắm lấy cánh tay của Từ Ninh, tiếp đó kéo ống tay áo anh lên lộ ra biểu cảm nghiêm trọng: “Khoảng thời gian này anh đừng đến gần hộ gia đình ở lầu trên, cứ ngây ngốc trong nhà nơi đâu cũng đừng đi.”
“Tôi còn phải dạy học.” Từ Ninh cãi lại, Trương Hành nhìn chằm chằm vào anh trong chốc lát, sau đó nhướng mày xoay người rời đi, bỏ lại một mình Từ Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Buổi trưa đến trường học chờ đến khi tan học đã là 5 giờ chiều, Trương Hành vẫn luôn im lặng không nói, hắn đang dùng cách thức im lặng để tra tấn Từ Ninh, Từ Ninh thầm nghĩ đứa trẻ này nhất định đang trong quá trình dậy thì.
Ném quỷ nhỏ sang một bên Từ Ninh bắt đầu vùi đầu soạn đề thi, nhà trường yêu cầu anh làm năm bộ đề thi cho kỳ thi cuối kỳ, tính cách Từ Ninh ôn nhuận nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Chỉ là khi lên lớp nhìn một đám sói con mang theo đôi mắt sáng rực chờ anh đưa ra phạm vi ôn tập, thì Từ Ninh lại nở một nụ cười phong độ đứng ở trên bục nói với đám học sinh: “Bốn trang 1, 3, 5, 15 thầy sẽ không ra….” Nhóm sói con lập tức kêu gào.
Trong lòng Từ Ninh cười cười chỉ cần các em chăm chỉ không vi phạm điều lệ thi, vậy làm sao có thể rớt môn được?
Một khi tăng ca là quên mất thời gian, lúc Từ Ninh nhớ đến chuyện xem thời gian thì cũng đã hơn 11 giờ khuya, vừa mới bước vào phòng ngủ liền trông thấy quỷ nhỏ kia đang nằm ngủ ngon lành. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi có quy luật dữ vậy luôn? Từ Ninh vô thức nở nụ cười, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
“Cốc cốc.” Hai tiếng nhẹ nhàng Từ Ninh đi ra hỏi ai, ngoài cửa truyền đến giọng nói già nua: “Là bác.”
Nghe ngữ điệu rất giống với bác Tôn, Từ Ninh mở cửa ra thì bị mùi thịt thối xông thẳng vào mũi, Từ Ninh bất mãn hừ một tiếng: “Thịt nhà ai hư rồi.”
Bác Tôn đứng dưới hàng hiên trên đầu đội mũ màu xanh đen, vành nón được kéo xuống cực thấp gần như không thể thấy rõ đôi mắt: “Nhóc con, tủ lạnh nhà bác hư rồi con đến giúp bác sửa đi.”
Từ Ninh tự hỏi trong chốc lát rồi hỏi nhà bác có đầy đủ dụng cụ không, sau khi có được đáp án khẳng định thì nhanh chóng lấy chìa khóa cùng bác Tôn đi lên lầu. Một đường đi một đường ngửi mùi hôi thối nồng nặc, anh nhịn không được hỏi bác Tôn có phải thịt trong tủ lạnh nhà ông bị hư rồi không.
Đột nhiên bác Tôn đứng lại quay đầu nhìn về phía Từ Ninh, ở trong ánh sáng tối tăm Từ Ninh dường như trông thấy đôi mắt của bác Tôn đen như hai cái hố đen, anh sợ đến mức run rẩy, lúc hồi phục tinh thần thì đã nhìn thấy bác Tôn chuyển đầu sang hướng khác, chậm rãi nói: “Có thể là vậy.”
Cùng bác Tôn lên lầu thì anh trông thấy cửa nhà ông vẫn chưa đóng, Từ Ninh đi theo ông vào nhà, vừa bước vào cửa là cửa nhà lập tức đóng sầm lại. Trong phòng sáng đèn rất giống với kiểu dáng của những người già bình thường hay ở, trong phòng còn có một mùi hương xưa cũ, bên trong ánh đèn mờ ảo ấy tựa hồ phản chiếu câu chuyện cổ xưa lên ô cửa sổ. Cùng lúc đó bác Tôn đứng trước người Từ Ninh dường như cao thẳng hơn rất nhiều, ánh mắt Từ Ninh đảo quanh liền trông thấy thức ăn trên bàn cơm vẫn còn bốc khói nghi ngút.
“Bác Tôn tủ lạnh nhà bác đâu ạ?” Từ Ninh hỏi, bác Tôn quay đầu trong nháy mắt kia Từ Ninh trợn to hai mắt.
Bác Tôn trước mặt anh dường như đã trẻ ra rất nhiều.
Từ Ninh có chút khiếp sợ, bác Tôn nói: “Ngồi một lát ăn chút đồ ăn đi, tôi đi tìm cái cờ lê.”
Sống chết bị bác Tôn kéo đến bàn ăn, Từ Ninh nhìn thức ăn nóng hổi trước mặt hỏi bác Tôn rằng bác chuẩn bị ăn cơm sao, bác Tôn chống gậy đi sang phòng bên cạnh Từ Ninh không biết ông có nghe mình nói hay không.
Nhìn món trứng xào cà chua; khoai tây xào sợi còn có hai phần dưa muối và hai chén cơm ở trên bàn, Từ Ninh bắt đầu có chút sợi hãi. Chẳng lẽ bác Tôn tự tay chuẩn bị bữa cơm cho mình? Bóng đèn trên đầu đột nhiên lập lòe, lúc này Từ Ninh có chút hi vọng Trương Hành đang đứng bên cạnh mình.
“Nhóc con à!” Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của một bà lão làm cho Từ Ninh giật cả mình, Từ Ninh nhanh chóng quay đầu liền trông thấy bà lão đang bưng một bát canh đứng lẳng lặng sau lưng mình: “Bác…. Bác….” Từ Ninh ậm ừ nhìn bà lão bận tạp dề ở trước mặt mình không nói lên lời.
Bà lão mặc một chiếc áo sơ mi màu đen trông rất hiền từ, bà đi vòng qua người Từ Ninh đem bát canh đặt lên bàn, rồi đối với Từ Ninh nheo mắt cười: “Con là tiểu Từ trong miệng Văn Tố đi? Nào đến đây ăn cơm.”
“Bác gái…. Bác….” Từ Ninh trộm nhéo đùi mình, đau! Vị bác gái thoắt ẩn thoắt hiện này khiến cho Từ Ninh hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không. Trong phòng thoang thoảng truyền đến mùi hương cổ xưa tựa như một người ngoài tiến tới một ngôi nhà xa lạ, vừa bước vào cửa anh ngay lập tức ngửi thấy mùi hương ở trên người đó, bà lão run rẩy rời đi lát sau lại cầm một bát cơm đặt trước mặt Từ Ninh: “Tiểu Từ à, con ăn cơm trước đi.”
“Bác gái, bác…..” Từ Ninh vẫn đang kinh hãi mà lúc này bác Tôn cũng đã quay lại, Từ Ninh tựa như nhìn thấy cứu tinh của mình nhanh chóng đứng dậy: “Bác Tôn, vị…. Vị này là….”
“Ồ, đó là bác gái của con.” Bác Tôn thay đổi vẻ mặt u sầu trước đây bằng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía bà lão, bà lão kéo ghế sang một bên: “Văn Tố, đến đây ăn cơm.”
Bác Tôn cầm khung ảnh trong tay đi đến ngồi ở bên cạnh Từ Ninh, sau đó đưa khung ảnh cho Từ Ninh xem: “Tiểu Từ à, con xem đây là ảnh chụp của bác và bác gái.” Từ Ninh nhận lấy khung ảnh, ảnh chụp trắng đen lớn bằng hai bàn tay, trong ảnh bác Tôn và bác gái ngồi song song với nhau, bác Tôn có dáng người cao thẳng, còn bác gái thì để mái tóc xoăn đang mỉm cười hạnh phúc.
“Bác Tôn, khi bác còn trẻ trông rất đẹp trai.” Từ Ninh có thể nhìn ra được tình cảm giữa hai người bọn họ, anh cầm khung ảnh bằng hai tay đưa trở về, bác Tôn nghiêm túc nhận lại khung ảnh sau đó vươn tay vuốt ve tấm kính, lướt qua mái tóc; khóe mắt; đuôi mày; khóe miệng của người bạn già, nước mắt lưng tròng. Từ Ninh an ủi: “Bác Tôn, không phải bác gái còn ở bên bác hay sao? Bác đừng buồn.”
Từ Ninh nói xong liền quay đầu nhìn về chỗ ngồi của bác gái, anh lập tức phát hiện nơi đó đã trống không, hiện tại chỉ còn một bát cơm trắng và một đôi đũa đang được dựng thẳng. Từ Ninh hít một hơi khí lạnh, lúc này bác Tôn ngẩng đầu duỗi tay cầm lấy cổ tay anh: “Tiểu Từ, con đã đồng ý với bác là sẽ giúp bác đi tìm Mạn Quyên rồi.”
“Mạn….. Quyên?” Từ Ninh gần như run rẩy hỏi.