Cuối cùng thì đời người phải bỏ lỡ bao nhiêu người mới có thể đổi lấy được một người bạn già?
Đáng tiếc hơn là có người xui xẻo đến mức bỏ lỡ cả người phù hợp với mình nhất.
Qua tết Từ Ninh sẽ bước sang tuổi 35, ngày thường anh không có chương trình giải trí yêu thích nào, ở trong mắt Ngô Tuyết Lị mà nói chuyện khiến cho thầy Từ thích nhất đó chính là ‘nhìn chằm chằm bọn họ tập thể dục buổi sáng.’ Thế nhưng lần này Ngô Tuyết Lị có thể yên tâm, bởi vì hiện tại bên trong sinh hoạt đời thường của thầy Từ có nhân tố ngoài ý muốn xuất hiện. Lúc ăn cơm Từ Ninh mở TV lên chỉ vào nó nói với Trương Hành đang vùi đầu ăn cơm: “Cậu xem, cái này gọi là TV.”
Trương Hành trợn mắt liếc nhìn Từ Ninh một cái: “Chú à, cháu 2005 mới chết thứ này cháu nhìn thấy rồi.”
Đã chết gần ấy năm…….
Không hiểu vì sao Từ Ninh bắt đầu lo lắng cuộc sống sau này của Trương Hành: “Vấn đề chính cậu không có thẻ căn cước. Mà hiện tại muốn làm cái gì cũng cần có thẻ căn cước, thậm chí mướn khách sạn cũng cần. Về thôn….. Người trong thôn cậu nhất định sẽ bị dọa…..” Nói một hồi Từ Ninh bắt đầu ý thức được có chỗ không thích hợp. Ngẩng đầu lập tức trông thấy Trương Hành đang nhìn mình chằm chằm cười như không cười.
“Chú à, thấy chú lo lắng cho em như thế em đã cảm động đến mức không muốn rời đi.” Trương Hành nói, Từ Ninh đành ngậm miệng im lặng thế nhưng trong lòng còn nghĩ, hiện tại cậu thanh niên trước mắt này trạc tuổi với Đường Vị Viễn, nếu hắn không đi học thì vẫn có thể tìm một công việc ở trong thành phố này.
Trương Hành buông chén đũa xuống duỗi người đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Em no rồi dư lại để buổi tối ăn. Em đi ngủ trước đây, lúc ngồi xe lửa chẳng được nghỉ ngơi gì cả hiện tại mệt muốn chết.” Từ Ninh vừa định mở miệng nói chuyện thì đã nghe thấy ông lớn kia đóng sầm cửa lại. Thấy hắn xem mình như chủ nhà, Từ Ninh quyết định phải đuổi hắn ra khỏi nhà trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.
Thu dọn xong chén đũa Từ Ninh lập tức đi đến trường học, dù sao tên này đã lựa chọn ở nhà ngủ nếu anh có nói cái gì hắn cũng sẽ không nghe lọt tai. Đến trường học Từ Ninh gọi Ngụy Tuyết Bích vào văn phòng, ý định bảo cô báo cáo lại tình hình trong trường mấy ngày nay khi anh vắng mặt. Ngụy Tuyết Bích biết mình phạm lỗi vì vậy khi mới bước vào văn phòng cô lập tức ôm mặt khóc: “Thầy ơi, em sai rồi, sáng nay em không nên thông qua điện thoại nói chuyện với thầy như vậy, thầy tha cho em đi.”
Từ Ninh ồ một tiếng: “Đúng ha nếu cô không nói thì tôi cũng quên mất, tại sao sáng nay cô lại nói chuyện với tôi như vậy?”
Ngụy Tuyết Bích cũng rất bất lực, gương mặt của cô tái nhợt quầng thâm mắt đậm lè, dường như không được nghỉ ngơi cô nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Từ Ninh xét thấy thái độ chân thành của Ngụy Tuyết Bích vội vàng hỏi tình huống mấy ngày qua, rồi lại bảo cô coi trọng chuyện tập thể dục buổi sáng và đến lớp chuyên cần sau đó để cô rời đi. Bận rộn trong trường đến lúc tan tầm Từ Ninh do dự một lúc thì mới về nhà, bước vào tiểu khu anh nhìn thấy bác Tôn vẫn đang tìm kiếm gọi tên Mạn Quyên. Thật ra bác Tôn cũng rất tội nghiệp, tuổi già lẻ loi hiu quạnh một mình, con cháu không ai đến thăm, ông chỉ cùng mèo đen kia sống nương tựa vào nhau. Từ Ninh cũng từng hỏi chuyện con cái trong nhà bác Tôn, nhưng mà khi ấy ông lão chỉ xua tay thở dài bảo: “Haizz, đừng nhắc nữa.” Nghe đến đây Từ Ninh cũng không tiếp tục truy hỏi.
Lúc này trông thấy bác Tôn đang lo lắng Từ Ninh liền tiến lên chào hỏi: “Buổi tối trời lạnh, bác Tôn đừng lo lắng quá cũng đừng để bản thân bị cảm ạ. Nếu vẫn không kiếm ra được thì đăng thông báo sẽ luôn có cách tìm kiếm mà, nói không chừng lát nữa nó sẽ tự mình quay về đây luôn đó ạ.”
“Không về được….. Không về được nữa……” Bác Tôn hết lần này đến lần khác than thở, khi nhìn vào Từ Ninh đôi mắt mờ đục rõ ràng đã đẫm lệ: “Bác sai rồi, là bác sai rồi, bác không nên khiến bà ấy tức giận….”
Từ Ninh nghe xong cảm thấy có gì đó không ổn, nào có đạo lý một người chủ bình thường có thể làm một con mèo tức giận? Chẳng lẽ nói tính cách mèo kia không tốt lắm? Mà dựa theo bề ngoài của con mèo đó hẳn là rất già rồi, nghe nói mèo trước khi chết sẽ rời khỏi chủ nhân của mình, tìm đến một nơi không người lẳng lặng chờ chết, không biết Mạn Quyên nhà bác Tôn có thể hay không……
Đang đứng suy nghĩ bác Tôn đã chống gậy bỏ đi xa rồi, Từ Ninh thở dài một tiếng trở về nhà đẩy cửa phòng ngủ lại không thấy Trương Hành.
Người đâu?
Từ Ninh vừa mới quay người thì lập tức trông thấy Trương Hành đang đứng sau lưng mình, mặt không cảm xúc hỏi: “Anh đi đâu?” Vẻ mặt vô cùng u ám thoạt nhìn có chút khó chịu, Từ Ninh cảm thấy có dòng khí lạnh thổi thẳng vào mặt mình, anh bắt đầu lo lắng có phải Trương Hành bắt đầu bị phân hủy rồi không. Đọc ?r?yện ch?ẩn không q?ảng cáo ﹎ ?rù??r?y ện.ⅴn ﹎
“Bây giờ….. Cậu là…..… Cương thi?” Từ Ninh ngược lại chuyển sang vấn đề này, so với Từ Ninh – Trương Hành cao hơn một chút hắn đứng dựa vào khung cửa khoanh tay trước ngực lười biếng đáp: “Không hẳn…. Thế nhưng…..” Trương Hành đột nhiên nắm chặt cổ tay của Từ Ninh rồi dùng một bàn tay khác ôm đầu anh dựa vào cổ mình: “Nếu anh không nấu cơm cho em, em sẽ suy xét đến việc uống máu của anh.”
Từ Ninh có thể rõ ràng nghe được thanh âm yết hầu của mình lên xuống, Trương Hành vươn lưỡi liếm lên yết hầu anh sau đó ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt chưa đã thèm: “Đừng nói, đoán chừng sẽ rất ngọt.”
Từ Ninh yếu ớt đẩy Trương Hành ra rồi lui về phía sau sắc mặt đỏ bừng: “Cái đó, Trương Hành à nếu như ông trời ban cho cậu một sinh mạng mới thì cậu nên quý trọng nó, cũng đừng làm mấy chuyện hại người hại mình. Tuy rằng tôi không biết cậu chết như thế nào, nhưng tôi nhìn vào mắt cậu liền biết cậu là một đứa trẻ có triển vọng, nếu cậu lầm đường lạc lối sẽ tiếc lắm…..” Còn chưa nói xong Trương Hành đã đi về phía bàn ăn ngồi xuống kêu gào: “Đói bụng rồi nấu cơm đê.”
Từ Ninh chấp nhận số phận đi nấu cơm, trong lúc ăn cơm anh vẫn tiếp tục lấy lý đấu tình: “Tôi nghĩ kỹ rồi, dù sao cậu cũng là một thanh niên trai tráng có thể đi làm bảo vệ, trước cậu thử đi tìm việc xem sao, nếu không tìm được thì tôi sẽ hỏi phía trường học xem coi còn thiếu bảo vệ hay không, trong trường hợp này vấn đề thẻ căn cước của cậu cũng có thể giải quyết dễ dàng.”
“Tôi không muốn làm bảo vệ.” Trương Hành giọng điệu nghiêm túc, Từ Ninh thầm nghĩ có thể cậu nhóc này kiêu căng ngạo mạn lập tức nói: “Vậy được rồi, làm phục vụ quán ăn cũng tốt dù sao cậu cũng không có thẻ căn cước muốn xin việc gì cũng khó.”
“Anh mướn em đi.” Trương Hành chớp mắt với Từ Ninh.
“Cái gì?”
Trương Hành tiếp tục vùi đầu ăn cơm, trong miệng nhai thức ăn lẩm bẩm nói: “Vận số năm nay của anh không tốt, hung thần ập đến, nếu không có người ở bên cạnh bảo vệ nhất định sẽ gặp rắc rối.”
“Tôi không tin mấy chuyện này.” Từ Ninh lắc đầu, Trương Hành cười cười: “Em là ví dụ điển hình nè, anh nghĩ xem vì sao em lại đến tìm anh? Đương nhiên vì thể chất đặc biệt của anh rồi, đó là loại khí chất làm người…. Muốn ngừng cũng không ngừng được.”
Đứa nhỏ đáng thương hẳn chưa từng được đến trường, bằng không làm sao có thể dùng thành ngữ một cách bừa bãi? Trong mắt Từ Ninh toát ra một tia thương hại, còn về vấn đề của mình…… Từ Ninh chậm rãi mở miệng: “Tôi biết, cho nên mẹ tôi mới xin cho tôi một lá bùa để mang lên người, vì vậy cậu không cần lo lắng gì hết.”
“Ồ? Vậy lá bùa đó đâu?” Trương Hành tựa như thuận miệng hỏi, Từ Ninh vươn tay sờ ngực phát hiện lá bùa đã biến mất.
Mất rồi? Nếu muốn mất cũng không dễ đâu! Gương mặt Từ Ninh hiện lên vẻ lo lắng, anh thậm chí còn không thể tiếp tục ăn cơm mà lập tức đứng dậy đi tìm. Trương Hành lười biếng nói: “Vô dụng thôi, nếu nó có tác dụng thì em đã không thể đến gần anh, trước đây là do anh may mắn thế nhưng bắt đầu từ hôm nay thì không chắc, cho nên muốn bảo vệ tính mạng của mình anh hãy lấy lòng em đi.”
Từ Ninh lật tung tìm kiếm một hồi cũng không thấy gì dứt khoát ngồi trở lại bàn cơm, làm bộ như không quan tâm: “Mất thì mất thôi, tôi cũng từng trộm tháo xuống vài lần cũng có bị gì đâu.”
“Nếu anh không tin lời em nói vậy thì đợi thêm vài ngày nữa đi, nhìn xem xung quanh anh có phải xuất hiện một số chuyện kỳ quái hay không, những thứ đó dường như đang nhắm vào anh đấy.” Trương Hành nhìn chằm chằm vào Từ Ninh một bộ chuẩn bị xem trò hay, Từ Ninh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cố gắng vứt bỏ các suy nghĩ lung tung rối loạn ở trong đầu.
Rõ ràng là do quỷ nhỏ trước mắt này mang đến sự thay đổi về mọi mặt, vậy mà còn dám dùng vẻ mặt vô tội đó đối diện với anh, đã biến thành quỷ rồi có thể có liêm sỉ hay không hả? Trên mặt Từ Ninh hiện ra vẻ tức giận hiếm thấy, Trương Hành ngồi đối diện lại hồn nhiên không biết, sau khi ăn cơm xong còn bắt đầu dặn dò Từ Ninh: “Buổi sáng em không thể ăn đồ quá nóng hay quá lạnh, cháo trắng và các món ăn kèm đều không tệ.”
Từ Ninh ồ một tiếng đẩy cặp mắt kính trên sóng mũi của mình, sau đó khoanh tay trước ngực ngả người ra sau: “Ý cậu là muốn ở lại nhà tôi?”
“Có thể nói từ khi em bước vào nơi này thì đã không có ý định đi ra. Tuy rằng nhà anh hơi nhỏ chỉ có một cái giường, nhưng dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của em, cho nên vì bảo vệ anh – em chịu uất ức một chút cũng không sao.” Trương Hành cười, Từ Ninh phát hiện lúc hắn cười rộ lên trên mặt sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền mờ nhạt.
Ê! Nghĩ gì vậy! Tên đó là kẻ cướp hung ác á! Từ Ninh thu hồi suy nghĩ của mình vừa định gọi Trương Hành lại thì đã thấy hắn bước vào phòng ngủ, Từ Ninh sửng sốt một hồi liền nhanh chóng đi tới: “Nè, quỷ nhỏ nhà cậu không được…..” Nói đến một nửa đã thấy Trương Hành cởi quần, Từ Ninh rối rắm không nói nữa, Trương Hành quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đó của Từ Ninh thì cười cười: “Tuy rằng em thấy anh có quần lót mới nhưng dường như….. Kích cỡ không hợp lắm. Buổi chiều không thấy anh nên em đã đến cửa hàng lấy một túi về rồi nè.”
Đây được gọi là hành vi gì? Loại lừa gạt trộm mông này không thể tiếp tục tồn tại nữa! Từ Ninh hơn nửa ngày trời mới có thể phun ra một câu: “Lần sau đừng trộm tôi cho cậu tiền.”
“Từ…..” Trương Hành mặc quần đùi lớn của Từ Ninh, hiện tại cũng đã cởi được một nửa bây giờ nhìn qua thật sự có chút ám muội. Nhưng Trương Hành chẳng hề để tâm, hắn tiến lên một bước nắm lấy cổ tay của Từ Ninh nghiêm túc nói: “Anh Từ, em chưa từng gặp ai đối xử tốt với em như anh.” Ánh mắt bên trong lời nói dường như xuất hiện vài vệt nước mắt: “Em chết sớm, cha mất mẹ cũng bị điên không ai đến tảo mộ cho em cả, đói bụng mấy năm nay vì vậy khi sống lại mới bảo anh làm thức ăn cho em ăn. Thức ăn anh làm rất giống với mẹ em nấu, tiếc rằng em không còn cơ hội để ăn nữa, chính cái chết của em đã làm hại bà chết đuối dưới sông, em đã từng rất nhiều lần nghĩ muốn gặp lại bà, muốn ở trước mặt bà nói rằng con trai của mẹ đã sống lại…..”
“Trương Hành….” Từ Ninh trông thấy bộ dáng sắp khóc của Trương Hành nội tâm cũng mềm lại. Anh hiểu được nỗi đau này bởi vì mẹ anh cũng đã mất rồi: “Đừng khóc, ít ra bây giờ cậu còn trẻ.”
“Cho nên…” Trương Hành hít mũi nhìn Từ Ninh với vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Anh Từ, anh sẽ nuôi em đúng không?”
Từ Ninh: “……”
Trương Hành buông tay cởi quần xuống xếp gọn đặt ở đầu giường, áo phông lớn cũng gần như che lại cặp mông của hắn, hắn đi tới bên giường cầm chăn mở ra lăn vào, sau khi lăn lộn quanh giường một chút thì dừng lại cuốn thành một cục nở nụ cười với Từ Ninh: “Em bây giờ chưa thật sự thích ứng với ánh sáng, vì vậy đừng bật đèn cũng đừng quên bữa sáng ngày mai, ngủ ngon.”
Từ Ninh: “……”
Anh đã không còn gì để nói, hiện tại anh chỉ cảm thấy bản thân mình tựa như lọt vào hố sâu nghìn mét không thể thoát ra. Không được! Không thể dung túng hắn như vậy! Sau khi Từ Ninh bình tĩnh trở lại liền sải bước đi đến xốc chăn Trương Hành lên, dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của hắn – Từ Ninh vô cùng nghiêm túc nói: “Bên ngoài có sofa, ra sofa ngủ đi.”
Trương Hành bĩu môi: “Em đã ngủ trong quan tài cứng ngắc mấy năm qua, thắt lưng bây giờ không tốt lắm muốn nghiêng người cũng rất khó khăn, thế nhưng nghĩ lại cũng đúng dù sao thì anh chỉ có mỗi cái giường lớn này thôi, nếu em ngủ ở đây thì anh phải ngủ ở chỗ nào? Tổng không thể để anh ngủ chung với một người vừa mới chui ra từ trong đất như em, anh Từ, cảm ơn hai bữa cơm hôm nay của anh đã khiến cho em lần đầu nếm được mùi vị ấm áp trên thế gian….. Hiện tại, em vẫn nên trở về…….”
Ngoài miệng tuy nói rất nhiều nhưng lại không hề có ý định nhúc nhích, thậm chí cũng không thèm ngồi dậy. Từ Ninh cau mày đem chăn ném trở về: “Ngủ đi ngủ đi.” Sau đó bắt đầu hối hận đi dọn dẹp bát đũa.
Trương Hành nằm ngủ thoải mái trên giường lớn khẽ nhếch khóe miệng, từ trong đầu gối lấy ra một lá bùa hộ mệnh màu vàng, lộ ra nụ cười đắc thắng.