Ngụy Tuyết Bích ở bên kia đầu dây điện thoại lẩm bẩm rầm rì: “Anh là ai vậy?! Có biết tôi đang ngủ hay không! Có bệnh……” Nói xong lập tức tắt máy. Dư lại một mình Từ Ninh trợn mắt há mồm đứng thơ thẩn trong cơn gió lạnh ban sáng.
“Thưa thầy, tờ giấy trong túi thầy sắp rơi ra rồi kìa.” Học sinh nhắc nhở, Từ Ninh hồi phục tinh thần ghi nhận chuyện này vào lòng, dự định hôm nay sẽ dạy dỗ đám học sinh khiến người không bớt lo ấy một trận. Nhưng khi lấy tờ giấy ra sắc mặt Từ Ninh lập tức thay đổi.
Mục cuối cùng được viết trong tờ giấy đó là sau khi trở về phải lập tức vào nhà tắm rửa tẩy trừ tà ma, nhưng vì Từ Ninh cứ nghĩ đến nhóm học sinh mà quên mất sự tồn tại của mục cuối cùng, cho nên vào lúc khen ngợi ba học sinh đến tham gia tập thể dục xong Từ Ninh nhanh chóng chạy vội về nhà.
Mới vừa bước vào hàng lang Từ Ninh liền nhìn thấy bác Tôn mang theo khuôn mặt tràn đầy lo lắng, bác Tôn thấy Từ Ninh thì lập tức hỏi anh có trông thấy Mạn Quyên đâu không: “Mạn Quyên đi lạc ạ?” Từ Ninh tò mò hỏi, bác Tôn hối hận đấm đùi: “Cũng không khác mấy, sáng nay nó kêu la ầm ĩ hồi lâu cũng không chịu dừng, bác liền đi ra ngoài lúc trở về thì không còn nữa. Mạn Quyên ơi Mạn Quyên?”
“Bác Tôn tìm trước đi ạ, con đang có chút chuyện gấp chờ con xong rồi con sẽ xuống đây giúp bác cùng nhau đi tìm Mạn Quyên, bác đừng lo.” Sau khi Từ Ninh nói xong lập tức trở về nhà, căn phòng cũ kỹ khi cần tắm nước nóng cũng phải cắm điện làm ấm nước, Từ Ninh chạm vào phích cắm cảm thấy nó có chút ấm nhưng anh không quan tâm lắm, đợi nước nóng bốc hơi lên Từ Ninh nhanh chóng rút đầu cắm, cởi hết quần áo đứng dưới vòi hoa sen kỳ cọ tắm rửa một trận. Tấm gương mờ mịt hơi nước Từ Ninh chỉ có thể trông thấy cái đầu của mình, tuy nói tinh thần của anh không tệ song mái tóc nhiễm rất nhiều bụi đất vì đã vài ngày không gọi.
Mới ngoài ba mươi nhưng anh phải đeo mắt kính để bảo vệ đôi mắt, hiện tại anh tháo kính xuống cúi đầu nhìn vết sẹo ở hai lòng bàn tay càng thêm mờ nhạt, anh gần như nhìn không thấy.
Hi vọng mọi chuyện đến đây là kết thúc, Từ Ninh thở dài.
Thân thể lộ ra còn đang treo những giọt nước anh đi chân trần đạp lên mặt đất, từng cơn ớn lạnh thổi từ đỉnh đầu truyền xuống bên dưới, Từ Ninh dùng khăn lông lau thân thể, lướt qua bờ ngực; bụng nhỏ; đùi lúc ra cửa thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương hoa lan, Từ Ninh vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài tìm Hằng Chương kể rõ tình huống lần này.
Đi đến cửa chùa Từ Ninh ngửi ngửi cũng không ngửi thấy mùi hương kỳ quái nào, vừa bước vào cửa đã có một nhà sư nhỏ đang quét rác đi tới tiếp đón anh, Từ Ninh mở miệng liền nói: “Vị tiểu sư phụ này ngài có biết tiểu sư phụ Hằng Chương đang ở đâu không?”
“Từ thí chủ là đến tìm sư huynh Hằng Nhất sao?” Nhà sư nhỏ đã gặp qua Từ Ninh, lần đó anh dẫn theo một học sinh nữa đến đây, lúc ấy cả hai còn khiến cho nơi này một phen xôn xao. Nghe người ta nói rằng bọn họ cầm một tà vật nào đó tới để đốt và tinh lọc.
“Không, không, tôi đến tìm tiểu sư phụ Hằng Chương, chính là……” Từ Ninh không biết phải miêu tả như thế nào, vừa định nói lớn lên rất đẹp trai thì lại cảm thấy không ổn, anh lập tức đứng tại chỗ ngây ngốc, nhà sư trẻ bất lực lắc đầu: “Nhất định thí chủ nhớ nhầm rồi, thế hệ sư huynh mang chữ Hằng không có pháp hiệu Hằng Chương.”
Không có Hằng Chương.
Không có Hằng Chương.
Không có Hằng Chương.
Những lời này như đang nện thẳng vào đầu Từ Ninh, Từ Ninh nghĩ ngợi một lúc bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, Hằng Chương, Hằng Chương còn không phải tên đọc ngược của Trương Hành(1) hay sao……
(1) 张珩 (Trương Hành): phát âm là Zhāng Háng từ 珩 còn có thể đọc là Héng. 恒章 (Hằng Chương): phát âm là Héng Zhāng.
Có lẽ nào…..
Thấy sắc mặt Từ Ninh trở nên vô cùng kém, nhà sư trẻ đột nhiên trông thấy sư huynh Hằng Nhất lập tức gọi sư huynh mình đến, Từ Ninh nắm lấy cánh tay của Hằng Nhất khuôn mặt tái nhợt: “Tôi tôi tôi” nửa ngày trời cũng không nói ra được câu nào. Hằng Nhất biết có chuyện không ổn nhanh chóng dẫn Từ Ninh đến một gian phòng nghỉ tạm, bảo anh uống trà chậm rãi nói.
Từ Ninh gần như khóc nức nở đem trải nghiệm mấy ngày qua kể cho Hằng Nhất nghe, Hằng Nhất nghe xong thì gật đầu: “Ừm, Từ thí chủ không phải người ngốc tầm thường.”
Từ Ninh: “……”
Hằng Nhất bình tĩnh nói: “Là Hằng Nhất lỡ lời cũng không thể trách thí chủ được, con ma đó thật sự quá gian xảo.”
“Tôi không biết tên hắn nhưng tôi và sư phụ đã từng gặp hắn. Chấp niệm của hắn quá nặng không muốn rời đi, vì vậy sư phụ của tôi cũng không còn cách nào khác. Tuy không biết vì sao hắn chết nhưng lại biết hắn một lòng muốn sống dậy. Hắn lợi dụng ngài đem linh hồn của mình bám vào mèo đen, sau đó để ngài đem mèo đen cùng ngọc đặt lên quan tài, cốt là để cho mình sống lại. Máu của thí chủ có tạp chất, khi xâm nhập vào ngọc sẽ làm cho nó mất đi tác dụng phong ấn oan hồn. Nếu tôi đoán không sai thì hiện tại hắn đã thành công rồi.” Hằng Nhất niệm một câu a di đà phật rồi thở dài: “Mặc dù là lợi dụng tà thuật để thoát khỏi lục đạo luân hồi, thế nhưng cũng sẽ tích nghiệp đầy mình không thể tha thứ.”
“Mong rằng vị thí chủ ấy sớm ngày tỉnh ngộ.”
Sắc mặt Từ Ninh tốt lên một chút, nếu đã biết bản thân mình chỉ bị quỷ kia lợi dụng chứ không phải bị quỷ quấn người, gánh nặng trong lòng cũng không quá nặng nề nữa: “Hắn sẽ hại người sao?”
“Có lẽ không, bởi vì linh thể của hắn chưa từng hại ai hắn chỉ mới lừa thí chủ mà thôi.”Hằng Nhất kiên nhẫn giải thích: “Theo như tôi biết cây bút kia là nơi hắn bám vào, trước khi cây bút kia bị đưa đến đây hắn đã rời đi, nhưng không thể tồn tại được lâu, trong vòng mười ngày hắn phải trở về thân thể của mình, nếu không sẽ dần dần suy yếu đến khi biến mất. Không biết là may mắn hay bất hạnh hắn đã gặp được ngài.”
“Nói như vậy hắn vẫn luôn lừa tôi?” Từ Ninh cau mày nhớ lại bộ dáng của ‘Hằng Chương”, khó trách khi ấy cảm thấy hắn không giống với những nhà sư khác.
Anh trông thấy Hằng Nhất gật đầu thì hỏi tiếp: “Tôi có hai vấn đề muốn biết, thứ nhất: Vì sao hắn lại ở trong chùa?”
Hằng Nhất nhìn Từ Ninh với vẻ mặt ‘Không thể cứu được ngốc muốn chết.’ Từ Ninh nghĩ một lát rồi nói: “Chẳng lẽ là vì nơi đó không phải là chùa?”
“Ừm, ngày đó tôi đã cùng sư phụ đi xuống núi, nếu không tôi sẽ không để cho hắn giở trò dưới mí mắt của mình. Ngôi chùa đó là ảo ảnh, mây mù sương mờ che mắt thiên hạ.” Hằng Nhất nghiêm túc đáp.
Từ Ninh gật đầu: “Nhưng làm sao hắn có thể sống lại? Thi thể không bị thối rửa hả?”
“Đất nuôi thi lâu ngày không thối.”
Từ Ninh suy nghĩ một lát rồi dứt khoát thoải mái đứng lên nói cảm ơn, sau đó đột nhiên hỏi: “Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề cuối cùng hay không?”
“Mời thí chủ nói.”
“Ngài cùng sư phụ xuống núi làm gì?”
Hằng Nhất sửng sốt: “Mua nước khoáng.”
“.……” Từ Ninh suy nghĩ chốc lát bỗng nhếch miệng cười: “Xem ra hắn không gạt tôi hoàn toàn.”
Lúc này tâm lý Hằng Nhất khẽ động: Vị thí chủ này choáng đầu rồi? Hiện tại nên làm gì đây? Nhìn dáng vẻ của anh chắc chắn về sau sẽ thường xuyên lui tới? Lỡ như phát hiện tôi cùng sư phụ buổi sáng giả làm nhà sư buổi tối làm việc bán thời gian thì ‘nàm’ sao đây? Nếu không thể kiếm tiền thì sao bây giờ! Chết ‘gòy’ chết ‘gòy’ phải nói cho sư phụ nghe thôi.
Tạm biệt Hằng Nhất, Từ Ninh đi về nhà ngồi vào sofa yên lặng một lúc. Bỗng nhên sau gáy có cảm giác bị thổi Từ Ninh nhanh chóng nổi da gà.
“Chẳng lẽ còn chưa đi?” Từ Ninh run giọng mở miệng, anh duỗi tay sờ vào gáy thì lại sờ trúng một bàn tay!
“A………”
Từ Ninh a một tiếng từ trên sofa nhảy dựng lên lập tức trông thấy phía sau sofa có một người đang đứng, trên người mặc một chiếc áo phông cỡ lớn nở nụ cười nhìn anh. Khuôn mặt đó….. khuôn mặt đó là Hằng Chương anh đã thấy vào ngày hôm ấy.
“Cậu….. Cậu……” Nếu như anh đoán không lầm thì người này hiện tại là quỷ….. Thanh âm Từ Ninh run rẩy, người đối diện lại cười nói: “Có thấy cây bút của em hay không hả ~……”
“Cậu là người hay quỷ?” Từ Ninh hỏi trong đầu lại nghĩ cho dù cậu có là người cũng không được! Nếu là người thì vào nhà bằng đường nào hả?!
“Em đương nhiên…. Là người.” Thiếu niên trông thấy phản ứng của Từ Ninh quá mức đáng yêu, nhưng cũng không đành lòng trêu ghẹo anh, mở miệng giải thích: “Em là Trương Hành nói vậy anh hẳn biết rồi, xét thấy anh giúp em trở về thân thể của mình, em sẽ không so đo việc anh đốt mất cây bút của em. Thế nhưng anh đừng đến ngôi chùa đó nữa bởi hai thầy trò kia là kẻ lừa đảo.” Trương Hành mỉm cười đi về phía Từ Ninh, lúc này Từ Ninh mới phát hiện Trương Hành đang mặc quần áo của mình, anh nhanh chóng lui ra sau hỏi: “Nếu cậu là người thì, thì vào nhà bằng cách nào…..”
“Anh không cần biết.” Trương Hành nhướng mày ngồi vào ghế sofa rồi tự mình tạo dáng, lộ ra cái xương quai xanh tinh xảo quyến rũ, sau đó nói với Từ Ninh: “Em rất lâu không ăn cơm rồi, bây giờ em đói bụng anh đi làm vài món đi, không cần thịt, bỏ ít muối một chút, làm món chay nhiều một tý thêm một tô canh là đủ.”
Từ Ninh đơn giản đứng sững sờ tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, lúc bị Trương Hành hối thúc thì hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại cậu là người vậy dựa vào đâu tôi phải nấu cơm cho cậu? Đói bụng nhiều năm? Đi ra ngoài ăn đi, cậu không có nhà sao? Rõ ràng tôi thấy bài vị của cậu.”
Nghe đến đây đáy mắt Từ Ninh lập tức hiện ra một tia u ám, Từ Ninh nhanh chóng cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang giảm mạnh, tiếp đó thấy hắn chậm rãi mở miệng: “Đó không phải là bài vị cha mẹ tôi lập, cha mẹ tôi đã chết lâu rồi. Đó là tránh để tôi sống lại……” Nói đến đây Trương Hành liếc nhìn Từ Ninh một cái rồi mỉm cười: “Nhưng cũng may em đã gặp anh, những chuyện của quá khứ hãy để nó trôi qua đi.”
Từ Ninh suy nghĩ một chút đành nhận mệnh: “Có phải ăn xong bưa cơm thì sẽ rời đi hay không? Cho dù cậu không có cha mẹ thì cũng phải có người thân chứ.”
“Ừm hử.” Trước câu trả lời như thật như giả của Trương Hành – Từ Ninh đi xuống lầu mua thức ăn, không bao lâu sau trên bàn có đầy đủ bốn món một canh. Trương Hành một bên ăn một bên khen tay nghề nấu nướng của Từ Ninh, Từ Ninh mở miệng hỏi: “Vì sao cậu lại mặc đồ của tôi?”
“Mới từ dưới đất chui lên cần tắm rửa một cái.” Trương Hành gắp một miếng bông cải xanh thuận miệp đáp.
“Cậu đến nhà tôi lúc nào? Vì sao lại biết nhà tôi?”
“Sao anh nói nhiều vậy chứ…..” Trương Hành lười biếng liếc nhìn Từ Ninh một cái: “Có biết lúc ăn và ngủ không được nói chuyện hay không? Tật xấu này về sau phải sửa.”
“Trả lời.”
“Thì biết vậy thôi, người thổi hơi vào gáy của anh là em á, sáng nay mới đến nhà anh cùng anh cùng nhau quay về chỗ này, chẳng qua anh đi trường học còn em nhân cơ hội đó đi về tắm một cái.”
“Khoan đã….” Từ Ninh chưa bao giờ có phản ứng nhanh như lúc này: “Cậu vì sao muốn tôi về nhà tắm rửa? Chuyện này không có liên quan đến việc cậu sống lại đi?”
“Xem ra anh cũng không ngốc.” Trương Hành buông đũa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Ninh, biểu cảm hết sức nghiêm túc, sâu kín mở miệng: “Em chỉ muốn xem thôi.”
Từ Ninh: “……” (đỏ mặt)
Thầy Từ cảm ơn thầy đã giúp em sống lại, sau này…… xin hãy chăm sóc em nhiều hơn.
Trương Hành trông thấy phản ứng đó của Từ Ninh thì vô cùng vui vẻ.
Tác giả có lời muốn nói: Vén màn chương kế tiếp
Từ Ninh vô cùng khó chịu! Cái tên Trương Hành người không ra người quỷ không ra quỷ cứ như vậy mà ở lại nhà anh! Còn! Cướp! Giường! Của! Anh!
Hành lang truyền đến mùi hôi khó ngửi Từ Ninh cảm thấy chắc chắn Trương Hành đã bắt đầu thối rửa, luôn luôn lo lắng đề phòng hắn sẽ biến thành một vũng máu thịt ngay trước mắt mình.
Nhưng đâu ai ngờ rằng tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ một con mèo đen tên là Mạn Quyên ―― chương tiếp theo ‘Văn Tố và Mạn Quyên’.