“Phù….” Từ Ninh hình như nghe thấy tiếng ai đó khẽ thở dài sau đó đột nhiên bị sờ gáy, xoay đầu nhìn lại thì không có ai. Mắt thấy Triệu Lăng đã trở lại bình thường và đang đọc sách, Từ Ninh không còn cách nào khác ngoài việc rụt cổ về nhà.
Sau tiết học buổi tối Đường Vị Viễn với An Tử Kỳ cùng nhau rời đi, khi đi xuống lầu vì không có đèn tường thoạt nhìn hành lang có chút tối tăm sâu hút. Đường Vị Viễn sóng vai đi bên cạnh An Tử Kỳ, ai ngờ càng đi tới thì xung quanh đã biến mất không còn bóng người. Đột nhiên đèn tường vụt sáng cầu thang trước mắt biến thành hình dạng xoắn ốc đi xuống kéo dài vô tận, phía trên cũng chỉ còn một mảnh tối đen.
Nó vẫn giống như khu dạy học ban đầu nhưng lại tràn ngập hơi thở xa lạ. Đường Vị Viễn nuốt nước bọt, vô thức vươn tay sờ lên gáy chính mình.
Đây có phải quỷ đánh tường trong truyền thuyết không? Nghe đâu đem quần lót đội lên đầu là có thể xông ra ngoài, Đường Vị Viễn do dự khoảng hai giây sau đó tiếp tục bước xuống lầu. Không bao lâu sau Đường Vị Viễn phát hiện bản thân mình đang ở trong phòng cả đám bị nhốt lần trước. Hai cây xà nhà mười tám con số, trong tay Đường Vị Viễn không biết từ bao giờ xuất hiện một cặp mắt kính, từ trước đến nay hắn vẫn luôn bình tĩnh xác nhận đây chỉ là một giấc mơ. Lần kia tỉnh dậy vì thầy Từ tự sát mà hiện tại muốn tỉnh dậy chính mình có nên tự sát không?
Đường Vị Viễn đeo kính vào. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững sờ tại chỗ, những người bị treo dưới các con số kia rõ ràng là người thân của hắn!
Người đàn ông trung niên đó là cha, người cha có một vết sẹo ở trên mặt, người cha vì một ổ bánh mì mà bị bắt vào tù. Treo bên cạnh ông là mẹ của Đường Vị Viễn, trên người bà còn đang đeo tạp dề, là người phụ nữ nội trợ bình thường, mái tóc rối bời được buộc lên một cách tùy tiện, trên mặt vĩnh viễn nhiễm lấy mùi khói dầu làm người chán ghét. Người bên cạnh kia là….. Em gái! Cô em gái tám tuổi tóc búi cao mặc váy đẹp đang nhìn Đường Vị Viễn bằng đôi mắt rỗng tuếch, trong nháy mắt Đường Vị Viễn còn nghi ngờ rằng nó sẽ chảy ra hai hàng huyết lệ.
“Tiểu Viễn, cứu, cứu mạng.” Trong bóng đêm truyền tới tiếng gọi đứt quãng, thanh âm ấy đến từ người mẹ của hắn. Đường Vị Viễn ngồi quỳ trên mặt đất, tay phải chạm vào một vật sắc bén lạnh lẽo nào đó, hắn cầm lên vừa thấy đó là một con dao găm.
“Thật sự mọi con đường đều bị tôi tìm được rồi.” Đường Vị Viễn nhếch miệng cười lạnh, trong mắt vô thức xuất hiện những giọt nước mắt.
Mà ở thế giới hiện thực đã là cuối tuần hôm sau, vốn dĩ Từ Ninh không cần đi làm nhưng anh như cũ thức dậy thật sớm, lúc xuống lầu lại lần nữa trông thấy mèo đen nhà bác Tôn lập tức bị dọa đến mức nhảy dựng. Từ Ninh đi tới phòng ký túc xá của Đường Vị Viễn, An Tử Kỳ đang ngủ ngon lành phải thức dậy trong mơ màng ra mở cửa, sau khi trông thấy Từ Ninh liền thanh tỉnh, hắn nhanh chóng đổi thành một gương mặt tươi cười hỏi anh có gì căn dặn.
“Thầy đến xem các em.” Từ Ninh nhìn Đường Vị Viễn vẫn còn ngủ say: “Em ấy, không có gì bất thường chứ?”
“Không có, chỉ là trên đường trở về một câu cũng không nói vừa đến nơi đã nằm ngủ luôn rồi.” An Tử Kỳ gãi đầu cười, Từ Ninh bước vào xem xét hơi thở của Đường Vị Viễn thấy hắn thật sự đang ngủ thì quay đầu nói với An Tử Kỳ: “Nếu có chuyện gì lạ thì gọi cho thầy, đến trưa em ấy còn chưa dậy thì phải đánh thức, thầy đi về trước.”
Ra khỏi phòng ngủ Từ Ninh nghĩ muốn quay về nhà thì đột nhiên nhớ đến Triệu Lăng. Anh thầm nghĩ đi tới phòng ngủ Triệu Lăng nhìn một cái, cho nên anh lại lần nữa trở về phòng ngủ An Tử Kỳ, nhưng bây giờ anh không có gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa, sau đó lập tức nhìn thấy cảnh tượng khiến anh kinh ngạc.
Anh trông thấy An Tử Kỳ cầm dao găm trong tay đặt vào lòng bàn tay Đường Vị Viễn đang ngủ, Từ Ninh bất ngờ tiến đến kéo An Tử Kỳ sang một bên hỏi hắn đang làm gì.
Ánh mắt An Tử Kỳ tan rã nở nụ cười ngây thơ nhìn Từ Ninh. Từ Ninh nhớ đến trước đây anh cũng từng trông thấy hành vi không ý thức này của An Tử Kỳ ―― đó là quỳ trên mặt đất liếm giày da, Từ Ninh cảm thấy nếu lần ấy hắn không bị ma nhập thì đó là bị người khác khống chế. Nhưng mà bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế? An Tử Kỳ mãi không trả lời ánh mắt thì khờ dại, Từ Ninh nhanh chóng lay hắn vài cái, An Tử Kỳ lần nữa khôi phục tinh thần liếc mắt nhìn Từ Ninh một cái: “Thầy, Thầy ơi? Thầy vẫn chưa đi sao ạ?”
“Em……” Từ Ninh chỉ vào Đường Vị Viễn vừa định hỏi em vì sao đưa dao găm cho em ấy, thì bất ngờ trông thấy Đường Vị Viễn giơ dao găm lên cao, Từ Ninh nhanh chóng đoạt lấy con dao găm ném xuống dưới đất, Đường Vị Viễn liền vươn tay đánh vào lòng ngực của mình phát ra âm thanh bịch bịch bịch.
“Này, đây là xảy ra chuyện gì?” An Tử Kỳ nhìn đến trợn mắt há mồm vội vàng tiến lên gọi tên Đường Vị Viễn: “Vị Viễn, Vị Viễn.” Từ Ninh bảo An Tử Kỳ trước hãy im lặng sau đó cẩn thận quan sát tình huống của Đường Vị Viễn.
“Trước tiên em nói cho thầy biết vì sao em lại đưa dao găm cho Đường Vị Viễn?” Từ Ninh bắt lấy cánh tay An Tử Kỳ hỏi.
An Tử Kỳ lắc đầu: “Không biết nữa, tuy rằng em nhớ rõ chuyện này nhưng em cảm thấy đưa dao găm cho cậu ấy là chính xác, không ai nói cho em biết cả là do em tự mình làm, điều đó giống như….. Mỗi ngày thức dậy việc đầu tiên đương nhiên phải làm là bước xuống giường vậy.”
Cuối cùng kẻ nào đã chi phối mọi chuyện? Từ Ninh dường như có một vài manh mối nhưng lại không thể nào kết nối chúng nó với nhau được. Bỗng lúc này có người đẩy cửa bước vào, Từ Ninh nhìn qua thấy người tới chính là Triệu Lăng.
Trong mắt Triệu Lăng xuất hiện một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại: “Thầy Từ, em đến đây xem An Tử Kỳ dậy chưa, em có chuyện cần tìm nó.”
“Có chuyện gì thì nói tại đây đi.” Từ Ninh cười với Triệu Lăng nhưng không như mọi khi mà ngược lại có thêm một chút cảnh giác, Triệu Lăng vâng một tiếng: “An Tử Kỳ, bài tập ngữ văn đại học của cô Thích khi nào sẽ nộp?”
“Ặc…. Thứ sáu tuần sau.” An Tử Kỳ ảo não vẫy tay: “Không còn chuyện gì khác thì về đi, không thấy bên đây đang vội sao.”
Triệu Lăng à một tiếng xoay người muốn đi nhưng lại bị Từ Ninh nắm chặt cánh tay, cùng lúc đó hắn phát ra một tiếng ‘ashh.’ Từ Ninh cảm thấy có chỗ không đúng lập tức vén tay áo của hắn thì thấy trên cánh tay có một lớp băng gạc, anh nhanh chóng hỏi hắn đây là có chuyện gì.
“Không cẩn thận làm trúng ạ.” Triệu Lăng xoay đầu nhàn nhạt đáp.
Mà lúc này Đường Vị Viễn đang nằm ở trên giường đột nhiên ngồi dậy lẳng lặng nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
“Vị Viễn, tỉnh rồi?” An Tử Kỳ thò đầu đến gần, Đường Vị Viễn trực tiếp nhìn Từ Ninh đang nắm lấy cánh tay của Triệu Lăng, khẽ nói: “Thầy Từ thả nó ra đi.”
Từ Ninh híp mắt nhìn về phía Triệu Lăng: “Bây giờ chưa thả được em ấy rất đáng nghi.”
“Không phải nó……” Đường Vị Viễn nhẹ thở dài ngồi thẳng thân mình, sau đó quay đầu đối với An Tử Kỳ đang đứng ở mép giường nói: “Là cậu đúng không?”
Từ Ninh nghe vậy lập tức buông Triệu Lăng ra, còn Triệu Lăng thấy thế cũng không rời đi mà đứng ở cạnh cửa. Đường Vị Viễn chậm rãi giải thích: “Đêm qua sau tiết học buổi tối, lúc tôi xuống lầu thì phát hiện mình đã quay lại ngôi nhà ma mà chúng ta từng mơ thấy, nhưng lần này ngôi nhà ma không phải treo ai khác mà là cha, mẹ, em gái của tôi. Tôi không thể thoát ra được, bọn họ luôn mở miệng cầu xin tôi cứu lấy bọn họ, và tôi biết tôi chỉ có thể cứu bọn họ nếu như tôi chết.”
“Không phải cậu chưa chết sao?” An Tử Kỳ chậm rãi lùi về phía sau đi thẳng đến bàn học của mình, Đường Vị Viễn thấy thế vội bảo Từ Ninh ngăn An Tử Kỳ lại, An Tử Kỳ nhanh chóng cầm lấy một cây bút màu đen trong lọ đựng bút bắt đầu viết chữ lên giấy, Từ Ninh lập tức chạy đến đoạt lấy cây bút trong tay hắn, chỉ nháy mắt kia khuôn mặt của An Tử Kỳ vô cùng dữ tợn, Triệu Lăng cũng đi đến hỗ trợ, sau khi đôi bên tranh giành cuối cùng cây bút đã văng khỏi tay An Tử Kỳ, tiếp đó được Từ Ninh nắm lấy trong tay.
Đây là một cây bút than chì kiểu dáng xưa cũ nhưng lại nặng hơn bình thường, Từ Ninh nắm chặt lấy nó đi đến bên cạnh Đường Vị Viễn: “Sau đó đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”
Đường Vị Viễn quay đầu nhìn An Tử Kỳ, lúc này An Tử Kỳ đang bị Triệu Lăng ôm chặt vào ngực không thể động đậy, hắn giãy giụa một hồi rồi bắt đầu dừng lại im lặng nhìn trở về.
Đường Vị Viễn nói: “Em không biết phải bắt đầu từ đâu, đối với cây bút này em cũng biết rất ít, chỉ biết dùng nó viết chữ thì sẽ trở thành hiện thực, và cái giá phải trả là tuân theo lời nó, nó làm mình làm, nếu mình không làm được vậy thì nhất định sẽ chết. An Tử Kỳ cậu có biết cái giá phải trả không?”
An Tử Kỳ đỏ mặt vì tranh giành cây bút, Từ Ninh nghe xong thì mở to hai mắt: “Cái gì? Vì sao em lại biết?”
“Rất đơn giản bởi vì em đã gặp được chủ nhân của cây bút này trong ngôi nhà ma kia.” Đường Vị Viễn cười nhạt nhìn thẳng vào An Tử Kỳ: “Thật ra tôi biết cậu muốn tôi chết lâu rồi, nhưng không ngờ cậu lại ngu ngốc đến mức đem mạng của mình đặt vào luôn.”
Từ Ninh nghe xong như lọt vào sương mù, không thể chen vào, chỉ nghe An Tử Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Từ khi nghe thấy những gì mày nói với thầy Từ, tao đã cảm thấy mày là một người ích kỷ lãnh đạm, bình thường ở chung mày đều như vậy, người khác đối xử tốt với mày – mày cũng không thèm quan tâm, mày nói ai vô dụng nhất thì chết, coi mạng người như một con kiến vậy thật sự khiến người ghê tởm. Sau này tao mới biết mày vẫn luôn xem thường tao, chê tao nhát gan sợ phiền phức; chê tao không đủ thông minh, nực cười nhất là trước đây tao còn nghĩ mày là một người lạnh lùng, ồ, tao chỉ muốn xem cuối cùng thì mày có thể tàn nhẫn bao nhiêu, có thể vì mình mà mặc kệ ném bỏ cha, mẹ, em gái của mình ở trong nhà ma kia hay không? Nếu là bọn họ thì mày có đồng ý đổi mạng cho bọn họ sống hay không? À, hiện tại mày đã tỉnh dậy, tao cũng có được đáp án rồi.”
An Tử Kỳ dừng một chút hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Đường Vị Viễn, tao chưa bao giờ nghĩ đến trên thế giới này còn có một người lạnh lùng tàn nhẫn như mày, chỉ vì để bản thân mình được sống mà ngay cả người thân của mình – mày cũng giết.”
Từ Ninh nghe xong hơn phân nửa cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà anh không hiểu vì sao Đường Vị Viễn lại quay trở về nhà ma kia, và cây bút trong tay anh là gì.
Đường Vị Viễn không nói nữa, Từ Ninh bắt đầu hỏi An Tử Kỳ: “Là em đưa Vị Viễn đến nhà ma? Nhưng làm bằng cách nào?”
“Cây bút kia……” An Tử Kỳ nhìn cây bút trong tay Từ Ninh, thật ra sau khi nhìn thấy Đường Vị Viễn bình yên vô sự hắn đã bị đả kích rất lớn, cho nên ngay cả khi cây bút ở trước mặt hắn – hắn cũng không muốn đoạt lại nữa.
“Chỉ cần dùng cây bút này viết ra người em muốn chết, chết như thế nào thì nó sẽ giúp em thực hiện, ngoài ra cũng có một số chuyện nhỏ khác nó cũng làm được.” Ánh mắt An Tử Kỳ lóe lên: “Ban đầu em không tin nên viết Triệu Lăng sẽ cắt cổ tay, và để hắn ở lớp tự học dùng giấy tài liệu cắt trầy cổ Đường Vị Viễn, sau đó em bắt đầu viết Đường Vị Viễn sẽ trở lại nhà ma kia gặp được người thân của mình, cách duy nhất để hắn thoát ra là tự tay giết chết những người đó, nếu hắn lựa chọn tự sát em sẽ cầm dao găm đặt vào tay hắn, và nếu trong mơ hắn làm hành động tự sát thì cuộc sống hiện thực cũng sẽ chết……”
“Thưa thầy, hiện tại thầy đã hiểu vì sao em muốn giết nó rồi chứ? Bởi vì người như nó không đáng có mặt trên đời này.” Câu nói cuối cùng vô cùng dứt khoát khiến cho Từ Ninh nhất thời rùng mình một cái, đáy lòng lạnh lẽo.
Đứa nhỏ này, thật sự có thể làm ra chuyện như vậy sao? Khoan đã.
Từ Ninh lập tức mở miệng: “Nhưng em ấy đã làm ra động tác tự sát, cũng may trong tay em ấy không có dao găm bằng không nhất định sẽ chết. Cái này không thể chứng minh em ấy đã ở trong mơ muốn tự sát hay sao?”
Sau khi Đường Vị Viễn nghe xong thì cười: “Thầy à, thầy không cần thay em biện hộ đâu, em thật sự đã giết chết bọn họ kết quả phát hiện mình không dậy được nên mới định tự sát.”
“Nhưng em……” Từ Ninh sững sờ tại chỗ.
“Muốn hỏi vì sao em lại thật sự giết bọn họ?”
“Có lẽ em đã biết đó chỉ là một giấc mơ thế nhưng cho dù là mơ…… Cũng không thể làm ra chuyện như vậy.” Từ Ninh ngơ ngẩn nói.
Mơ? Đường Vị Viễn cười lạnh một tiếng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đó là một giấc mơ, những người kia đều rất đáng chết.
“An Tử Kỳ, cậu thật sự muốn giết tôi?” Đường Vị Viễn tránh không đáp, ngược lại hướng An Tử Kỳ hỏi.
An Tử Kỳ nhìn cây bút trong tay Từ Ninh cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, tao thừa nhận tao nhát gan không dám ở ngoài đời giết mày, hiện tại bút không nằm trong tay tao – tao cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận. Quên đi, loại người như mày nên sống tốt một chút, cuộc đời này sẽ thay tao tra tấn mày, khiến mày vĩnh viễn sống trong áy náy và hối hận trong thế giới ích kỷ; lạnh lùng; tàn nhẫn; vô tình của mày, mày vẫn nên sống tốt một chút, sống đến chết mới thôi.”
“Nhận lời tốt lành của mày.” Đường Vị Viễn nhếch miệng cười: “Nếu mọi chuyện đã vậy thì không còn việc gì nữa, thầy Từ, phiền thầy hãy giấu cây bút đó đi càng kỹ càng tốt, cũng đừng để nó nhìn thấy lần nào hết.”
Triệu Lăng vẫn luôn im lặng mở to hai mắt: “Cây bút kia….. Thật sự…. Thần kỳ đến vậy?”
“Thế nhưng cái giá phải trả không nhỏ đâu.” Đường Vị Viễn mỉm cười nhìn An Tử Kỳ: “Mày chạm vào cây bút của người kia, còn đem máu của mình nhiễu vào thả hắn ra ngoài, song may thay hắn ta còn chưa kịp tìm mày gây phiền thì mày đã đem tặng cây bút đi.”
Từ Ninh nhìn cây bút mình đang cầm trong tay cảm thấy ớn lạnh từng cơn, nhanh chóng nói với ba người còn lại: “Các em không cần nghĩ nữa, thầy sẽ đem nó vào chùa đốt.”
An Tử Kỳ gần như bị lời nói của Đường Vị Viễn làm cho không thể thở nổi, hắn cũng vô cùng sợ hãi. Hắn không có tham vọng lớn như vậy để người này chết người kia chết, hắn chỉ muốn Đường Vị Viễn gieo gió gặt bão mà thôi, không nghĩ đến chính mình suýt nữa tự rước họa vào thân: “Thầy ơi, thầy mau đem nó vào chùa đốt đi.”
“Em có muốn không?” Từ Ninh nhìn Triệu Lăng vẫn luôn không chớp mắt nhướng mày hỏi. Triệu Lăng nhanh chóng lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, em không muốn giết người, đòi cũng vô dụng.”
“Có muốn thầy cũng không cho.” Từ Ninh liếc mắt nhìn Triệu Lăng một cái: “Em chăm sóc Đường Vị Viễn, An Tử Kỳ đi chùa với thầy.” Lúc này Triệu Lăng mới buông An Tử Kỳ ra nhìn hắn đi về phía Từ Ninh.
“Thầy ơi, thầy cẩn thận một chút, coi chừng bị nó cướp bút.” Đường Vị Viễn ngồi ở trên giường nói, Từ Ninh hơi híp mắt: “Thầy của em đã luyện qua, đối phó với nó chỉ là chuyện nhỏ.” Nói xong liền túm lấy An Tử Kỳ đi ra ngoài.
Trong ký túc xá chỉ còn hai người Triệu Lăng và Đường Vị Viễn, bạn cùng phòng còn lại với Đường Vị Viễn đều về nhà vào cuối tuần, cho nên hiện tại có chút trống trải.
Thấy Triệu Lăng không rời đi còn có bộ dáng muốn nói lại thôi, Đường Vị Viễn bật cười: “Làm sao? Cũng muốn báo thù? Đúng rồi, từ lúc bắt đầu tôi còn nghĩ cậu muốn giết tôi đấy, bởi vì lần đó cậu đã nghe thấy những gì tôi nói với thầy Từ.”
“Tôi…..” Triệu Lăng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Tôi có thể hiểu được hành động của cậu, nhưng tôi chỉ đồng ý một phần, tôi sẽ hi sinh ít nhất để đổi lấy sự giúp đỡ cho mọi người, song tôi có thể cùng mọi người mắc kẹt ở trong đó nhưng không có nghĩa là tôi muốn chết, tôi thừa nhận tôi nhát gan, tôi ích kỷ, và tôi còn có cha mẹ cần phải dưỡng lão cho nên tôi không trách cậu.”
“Vậy thì kỳ lạ.” Đường Vị Viễn cười: “Tại sao cậu không rời đi?”
“Tôi đang nghĩ….” Triệu Lăng nhìn vào đôi mắt của Đường Vị Viễn sau đó mở miệng: “Trong giấc mơ ấy cậu đã giết hết những người thân của mình, hẳn là có lý do…… Bởi không ai làm được như vậy. Là họ sẵn sằng hi sinh mạng sống của mình cứu cậu, hay là…….”
“Không có lý do nào khác, cậu vẫn nên đi đi.” Đường Vị Viễn từ trên giường đứng dậy đẩy Triệu Lăng ra ngoài cửa, tiếp đó rầm một tiếng đóng cửa lại. Triệu Lăng đứng ở trước cửa một hồi, hắn không ngừng gõ vào cánh cửa.
“Chắc chắn là có lý do bằng không cậu sẽ không giết bọn họ.” Triệu Lăng nói với Đường Vị Viễn cũng như đang nói với chính mình.
Đường Vị Viễn dựa vào cánh cửa ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, sáng đến mức khiến hắn không thể mở mắt.
Trong ánh sáng vàng ấy hắn nhìn thấy hai cơ thể đang triền miên bên nhau, trong đó có một cái là cha của hắn, một cái khác là một người phụ nữ tóc dài xa lạ. Khi còn nhỏ hắn đã kể cho mẹ mình biết về chuyện này, dẫn đến chiến tranh bùng nổ của hai người bọn họ. Người cha đã treo hắn và mẹ lên đánh đến mức sắp chết rồi cầm tiền nghênh ngang rời đi. Mẹ thoát khỏi dây thừng, khi ấy hắn đã một bên khóc một bên hỏi bà có sao không, nhưng đổi lại là lời nói độc ác của bà: “Mày với cha mày có cùng một đức hạnh! Sớm muộn gì mày cũng trở thành tên khốn như cha mày!” Bà không thả hắn xuống ngược lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi tổ ấm tan nát này….. Một năm sau bà gả cho một người đàn ông khác, tiếp đó sinh ra một người con gái.
Khi Đường Vị Viễn bị sợi dây thừng treo lơ lửng hắn đã nghĩ, có lẽ hắn là một kẻ dư thừa, việc hắn bước đến thế giời này là một sai lầm.
Tuy rằng đến cuối mẹ cũng nhận nuôi hắn song hắn vẫn như cũ duy trì thờ ơ lạnh nhạt với gia đình mới ấy.
Cho dù sau này hắn nghe thấy người cha của mình vì bị chủ tiệm phát hiện trộm bánh mì, tiếp theo lựa chọn giết chết chủ tiệm mà bị bỏ tù, Đường Vị Viễn cũng không có biểu hiện gì.
Mẹ vẫn luôn hỏi hắn vì sao hắn không cười, bà phải vất vả nuôi nấng hắn trưởng thành ra sao. Đường Vị Viễn nghĩ đến điều đó, đáp án vẫn luôn nằm sẵn ở trong lòng hắn.
“Có lẽ cho dù bà cong lưng ôm tôi 100 lần tôi cũng sẽ không bao giờ quên được cái ngày mà bà đã vứt bỏ tôi, mặc kệ tôi đang bị treo lơ lửng bà vẫn dứt khoát quay lưng nhẹ nhàng nói một câu.”
“Hai cha con mày đều đáng chết.”
Đường Vị Viễn nhếch miệng nhớ lại những gì mình đã nói với bọn họ trong ngôi nhà ma kia, cuối cùng hắn cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng hắn rơi xuống.
“Hiện tại đến lượt tôi nói cho các người biết.”
Tác giả có lời muốn nói: Vén màn chương tiếp theo
“Anh có thấy cây bút của em không?”
“Anh có thấy cây bút của em ở đâu không?”
“Anh ném cây bút của em đi đâu rồi?”
“Anh có thấy cây bút của em hay không……”
Tiểu công cuối cùng cũng online……..