Vì để đi làm thuận tiện một chút Từ Ninh đã thuê căn nhà trong tiểu khu cũ gần trường học. Bởi vì chế độ độc ác của trường học ―― Từ năm nhất đến năm ba đều phải tập thể dục vào lúc 6 giờ 30, Từ Ninh là chủ nhiệm khoa cho nên sẽ đích thân kiểm tra tình hình tập thể dục buổi sáng.
Vì vậy công tác chỉ huy trực ban của Từ Ninh vẫn luôn đứng nhất trường.
Ngô Tuyết Lị nhắn tin trong vòng bạn bè tỏ vẻ: “Thầy à, thầy không cần mỗi ngày đến sớm như vậy quan sát chúng em, thầy hãy chú ý sức khỏe của mình đi ạ TUT.” Từ Ninh thân thiện trả lời: “:-D Không sao, đây là việc chủ nhiệm khoa nên làm.”
Ngô Tuyết Lị: “…….”
Hôm nay An Tử Kỳ không đến tập thể dục buổi sáng, Từ Ninh hỏi Đường Vị Viễn người cùng phòng với hắn: “Vị Viễn, Tử Kỳ bị sao vậy?” Đường Vị Viễn cười như không cười nhìn Từ Ninh: “Thưa thầy, chuyện này không liên quan đến em.” Nữ sinh bên cạnh nhếch môi tỏ vẻ ‘tôi hiểu rồi’, khiến cho Từ Ninh sâu sắc cảm thấy khoảng cách của mình với đám học sinh thật sự quá xa.
“Em ấy bị bệnh hả?” Từ Ninh hỏi tiếp.
Đường Vị Viễn chậc đáp: “Không biết ạ, dù sao cũng không đến tập thể dục buổi sáng.”
“Ừ, thầy đã biết.” Từ Ninh vỗ vai Đường Vị Viễn, tạm gác lại trải nghiệm mơ như không mơ về ngôi nhà ma trước đây. Thì ở trong lòng anh những đứa học sinh này luôn là những đứa trẻ dễ thương nhất. Và hiện tại việc cần làm trước mắt là xem An Tử Kỳ đang ở đâu.
Sau sự cố ngôi nhà ma kia nội tâm Từ Ninh luôn cảm thấy hốt hoảng tựa như có chuyện trọng đại nào đó sắp sửa xảy ra, Từ Ninh hỏi Đường Vị Viễn số phòng ký túc của hắn, Đường Vị Viễn nhìn Từ Ninh với ánh mắt ‘Làm đến mức này luôn hả’, trong ánh mắt nghi ngờ của hắn Từ Ninh vội vàng rời đi đến ký túc xá nam khu A.
“620.” Từ Ninh một bên lẩm bẩm một bên lên lầu, trong quá trình lên lầu Từ Ninh còn thấy nam sinh chỉ mặc độc một chiếc quần lót đứng ở trước hiên, lúc ấy anh nhịn không được hỏi một câu: “Vì sao không đi tập thể dục buổi sáng.” đổi lại là gương mặt lạnh lùng cùng với lời mắng xem thường của nam sinh: “bệnh thần kinh.” Từ Ninh cảm thán chất lượng sinh viên bây giờ thật thấp, bất tri bất giác đã đi đến trước cửa 620, gõ cửa, không ai trả lời.
Từ Ninh lớn tiếng nói: “Thầy là Thầy Từ, thầy muốn đi vào.” Nói xong đợi trong chốc lát rồi mới đẩy cửa. Vừa mới bước vào liền trông thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ đó là An Tử Kỳ đang quỳ trên mặt đất, trong tay cầm lấy một đôi giày da ra sức liếm láp, trên mặt thì nở nụ cười hạnh phúc còn ánh mắt lại hiện lên tham lam vô hạn. Từ Ninh nhanh chóng bước đến đoạt lấy đôi giày, trong miệng gọi tên An Tử Kỳ, ánh mắt An Tử Kỳ trở nên ngơ ngác nhìn quanh bốn phía sau đó nhìn về phía Từ Ninh một cách đầy mờ mịt, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào đôi giày da trong tay Từ Ninh.
Một vài phút khó xử dài dòng trôi qua….
“Thầy ơi, tại sao thầy cướp giày da của em?”
Từ Ninh ném đôi giày da xuống đất: “Trước tiên em đứng lên đi đừng quỳ nữa, đứng dậy rồi nói.” An Tử Kỳ có chút choáng váng được Từ Ninh giúp đỡ đứng lên ngồi vào cái ghế ở bên cạnh, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào tay của mình: “Em, em không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.”
“Gần đây em có gặp phải chuyện lạ hay người kỳ lạ nào không?” Từ Ninh ngập ngừng hỏi.
Nhìn gương mặt tái nhợt như bị ma nhập của An Tử Kỳ anh không khỏi có chút lo lắng. Từ trước đến đây Từ Ninh luôn có quan hệ rất tốt với các nam sinh trong lớp, và các nam sinh cũng nói anh thật sự là một người bạn tốt, một người thầy tốt.
An Tử Kỳ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không, không có, từ khi có giấc mơ kỳ lạ đó thì không có…..”
“Giấc mơ kỳ lạ gì?”
“Lần trước họp lớp em mơ thấy giấc mơ trong ngôi nhà ma ám kia. Thế nhưng em cảm thấy sự kiện ấy dường như thật sự đã xảy ra…..” An Tử Kỳ mơ hồ trả lời, một bên dùng tay phải nhéo tay trái của mình một bên thì cười khổ: “Tuy rằng bây giờ em thấy đau nhưng mà em vẫn luôn nghi ngờ chính mình có phải đang nằm mơ hay không.” Thiếu niên 20 tuổi có gương mặt sạch sẽ là đối tượng phần lớn nữ sinh trong lớp yêu thích, lúc này hắn ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Từ Ninh: “Thầy ơi, xin thầy hãy nói cho em biết có phải chúng ta đã đến ngôi nhà ma đó rồi không, nhưng chúng ta đều chết hết rồi. Em hình như nhìn thấy những thi thể treo đầy trên xà nhà, mỗi một gương mặt đều là em. Thầy ơi, thầy nói cho em biết đi, xin thầy đừng gạt em….”
“Tử Kỳ, bình tĩnh một chút!” Từ Ninh tiến lên đè lại bả vai của An Tử Kỳ, An Tử Kỳ lắc đầu nhưng như cũ không kìm được xúc động. Từ Ninh thầm nghĩ những người còn lại đều ổn trong khoảng thời gian này, ngay cả Ngô Tuyết Lị nhát gan cũng không gặp chuyện gì bất thường, chỉ có hôm nay An Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện tình huống đặc biệt, nhưng mà trước đó không hề có biểu hiện kỳ lạ nào.
“A.” Đem đầu vùi vào tay An Tử Kỳ từ trong cổ họng phát ra thannh âm rên rỉ. Từ Ninh buông tay đổi thành vuốt ve vỗ về, yêu cầu An Tử Kỳ ngày thường ở bên bạn cùng phòng không được ở một mình, ngay cả ban đêm đi WC cũng vậy. An Tử Kỳ chất phác đáp lời sau đó bị Từ Ninh túm đi ra ngoài: “Đi thôi, ít nhất bây giờ phải đứng dưới nắng.”
Dẫn An Tử Kỳ đi đến hàng ngũ lớp học lúc này bài tập thể dục buổi sáng chuẩn bị kết thúc, Từ Ninh gọi Đường Vị Viễn lại nghiêm túc nói: “Thầy giao Tử Kỳ cho em.”
Đường Vị Viễn cau mày: “Hửm?”
“Cố gắng ở bên bạn ấy trong khoảng thời gian này và đừng tách ra.” Từ Ninh nói: “Thầy sẽ giải thích một số điều với em nhưng không phải ở hiện tại.” Nói xong Từ Ninh nhìn thoáng qua các bạn học sinh đang luyện tập thể dục cao giọng hô: “Các em, thời tiết gần đây chuyển lạnh….. Các em hãy chú ý an toàn.”
Không biết các thiếu niên thanh xuân có thật sự lĩnh ngộ được bốn chữ chân lý ở bên trong hay không. Từ Ninh nhìn thoáng qua Đường Vị Viễn và An Tử Kỳ sau đó xoay người rời đi.
Ngay lúc đó dường như có một tiếng thở dài thật nhỏ vang bên tai anh.
Là ai? Từ Ninh tự hỏi trong lòng nhưng rất nhanh lại nhẹ nhàng lắc đầu, âm thầm khinh thường tố chất thần kinh của mình. Nếu còn tiếp tục như vậy chính mình cũng sẽ phát điên mất, đúng không?
Cũng may sau ngày hôm ấy An Tử Kỳ không còn xảy ra chuyện gì nữa, và hành động kỳ lạ hôm ấy tựa như là đang sợ bóng sợ gió, thế nhưng Từ Ninh vẫn luôn cảm thấy bất an.
Vào một đêm trong lớp tự học buổi tối ―― mỗi tuần một lần trong tiết tự học đều phải kiểm tra sĩ số, Từ Ninh quyết định đi quan sát tình huống một chút, đang xuống lầu thì bỗng nhiên có một bóng đen chạy vụt qua khiến cho Từ Ninh run rẩy, nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là con mèo đen nhà bác Tôn ở trên lầu. Đôi mắt mèo đen xanh thẳm phát sáng đứng trong gầm cầu thang tối tăm nhìn qua có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Mỗi ngày đều bị mày dọa cho mười bận!” Từ Ninh lẩm bẩm một tiếng, thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến dọa cho Từ Ninh giật mình: “Là nhóc à!”
Từ Ninh bỗng nhiên trông thấy một bóng người đang đứng tại đầu bậc thang, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, tay chống gậy đứng ở nơi đó gọi mình. Từ Ninh nhanh chóng hướng về phía ông chào hỏi: “Bác Tôn, đi dạo về rồi ạ?”
“Ừ.” Bác Tôn gật đầu: “Mạn Quyên làm con sợ à, xin lỗi con nhé.”
“Ặc?” Từ Ninh khó hiểu. Bác Tôn chống gậy đi lên: “Haizz, vô dụng rồi ngay cả Mạn Quyên cũng chê bác già.”
Từ Ninh ngước đầu lên nhìn con mèo đang ngồi xổm trên bậc cầu thang cũng đang nhìn mình chằm chằm, lúc này anh mới nhận ra Mạn Quyên là tên của con mèo kia. Từ Ninh cười nhạt cảm thấy tình cảm giữa bác Tôn và mèo đen thật tốt.
“Mạn Quyên đợi ông.” Bác Tôn nói chuyện một mình, trong lòng Từ Ninh nhớ đến đám học sinh của mình vì vậy nhanh chóng chào tạm biệt ông rồi bước xuống lầu.
Khi đi đến tòa dạy học sắc trời cũng đã tối, Từ Ninh bước vào lớp học nhìn bọn học sinh đều đang tự học như thường lệ, nội tâm nhẹ nhõm hẳn.
“Mọi người tự học đi, thầy chỉ đến đây xem một chút.” Từ Ninh ngồi cạnh bục giảng nói, ánh mắt ngay sau đó dừng lại trên người An Tử Kỳ đang cúi đầu đọc sách, nhìn qua không có gì bất thường.
“Ashh…..” Một tiếng hít khí vang lên trong đám người, Đường Vị Viễn đứng dậy gạt bàn ghế sang một bên, vừa che gáy vừa nhìn Triệu Lăng ngồi phía sau mình: “Cậu làm gì vậy?”
Triệu Lăng cau mày nhanh chóng xin lỗi: “Cậu bị sao? Có bị thương không? Tôi không cố ý.”
“Có chuyện gì?” Từ Ninh đi đến nhìn Đường Vị Viễn, Đường Vị Viễn thả mu bàn tay đang che gáy mình xuống nói với Từ Ninh: “Bị nó cắn cho một phát.” Từ Ninh nhìn vết máu trên cổ Đường Vị Viễn rồi lại nhìn tài liệu ở trên bàn Triệu Lăng, tựa hồ rất sắc bén. Vì vậy gật đầu: “Không sao đâu, đừng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến việc học của người khác, chỉ bị trầy một chút thôi à, để thầy dẫn em đi xử lý vết thương.”
Nói xong nhanh chóng đưa Đường Vị Viễn đi đến phòng làm việc của mình ở ngay tại tầng đó.
“Khử trùng đã.” Từ Ninh ra hiệu cho Đường Vị Viễn ngồi xuống ghế, sau đó từ trong ngăn tủ bàn làm việc lấy ra hộp ý tế nói.
Đường Vị Viễn chì ừm một tiếng.
“Gần đây Tử Kỳ có gì bất thường không?” Từ Ninh hỏi.
“Không có gì, khá tốt.”
Từ Ninh cũng không nói thêm gì nữa, Đường Vị Viễn lại nói: “Thế nhưng Triệu Lăng có chút kỳ lạ.”
“Thế nào?”
“Em không thể nói rõ nhưng mà em có một dự cảm xấu. Triệu Lăng nó….. Dù sao thì thầy ơi nếu em gặp chuyện gì bất trắc thì đừng bỏ qua cho nó.”
“Nói cái gì vậy? Có thể xảy ra chuyện gì bất trắc chứ!” Từ Ninh lau xong miệng vết thương thì vỗ nhẹ bả vai Đường Vị Viễn: “Tóm lại không cần quá lo, ở tuổi này của các em thì không nên lo lắng những chuyện gì cả.”
“Vâng.” Đường Vị Viễn thất thần trả lời, sau đó đứng lên nói cảm ơn rồi quay về lớp học.
Triệu Lăng? Từ Ninh nhớ lại những gì Đường Vị Viễn nói, Triệu Lăng là lớp phó làm người trung thực dễ đỏ mặt, có quan hệ rất tốt với các bạn nữ, điệu kiện gia đình hình như không tốt lắm. Nhưng tính tình chất phác lúc giao tiếp cũng dễ bị lo lắng, nếu rèn luyện thì sẽ không còn vấn đề gì lớn. Sau vụ ngôi nhà ma kia hắn càng thêm trầm mặc ít lời. Nếu Đường Vị Viễn không nói thì bản thân Từ Ninh cũng không phát hiện Triệu Lăng đã thay đổi.
Quay trở lại lớp tự học nhìn xuyên qua lớp kính quan sát học sinh của mình, anh trông thấy Đường Vị Viễn quay lại lớp học ngồi lại vào bàn, Triệu Lăng thì ở phía sau hắn đang dùng cây bút ghi ghi chép chép, càng viết càng nhanh, trong nháy mắt kia Từ Ninh quả thật hoài ghi có người đang cầm lấy tay Triệu Lăng viết chữ, loại cảm giác quỷ dị này khó thể nói thành lời.
Triệu Lăng viết xong một trang giấy chậm rãi quay đầu nhìn qua, cùng với Từ Ninh phía sau lớp kính mặt đối mặt.
Từ Ninh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Lăng từ từ nhếch khóe miệng, đột nhiên anh cảm thấy có một trận gió lạnh khẽ lướt qua gáy mình, cả người rơi vào hầm băng lạnh lẽo.