Thi thể có số vết thương nhiều nhất là khoảng 25 và dường như bị đâm bằng dao găm, không biết là có mối hận thâm sâu nào. Nhưng may thay số vết thương của những thi thể đó trùng khớp với những con số trên xà nhà ―― ngoại trừ con số 6 bị dư kia.
Đem những thi thể lần nữa dựa theo những con số trên xà nhà kia mà sắp xếp, song đến cuối vẫn còn dư một dây thòng lọng lẻ loi.
“Thiếu một thi thể.” Từ Ninh nâng tay lau đi mồ hôi trên trán, cả người đều cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
Từ trên ghế đi xuống thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ đã hơn 8 giờ tối. Nhớ lại khoảng thời gian hai ngày trước bọn họ bị lạc bên trong khu rừng, sau đó phát hiện một ngôi biệt thự nhỏ ba gian ánh đèn rực rỡ liền đi đến cầu cứu…. Ai mà ngờ sau khi mọi người bước vào thì toàn bộ cửa sổ đều bị khóa chặt, hơn nữa còn dùng một thứ tương tự như tấm thép chặn lại, kín đến mức không một tia sáng nào xuyên qua được. Di động của mọi người cũng bị tê liệt, Từ Ninh dặn dò các học sinh không nên chạm vào những vật dụng xung quanh để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thẳng đến lúc anh mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia thì mọi chuyện mới được xoay chuyển.
Thế nhưng hiện tại nhìn như thế nào cũng thiếu mất một thi thể, bằng không tòa nhà này nhất định sẽ có một chút phản ứng nào đó.
Vốn dĩ ban đầu Từ Ninh còn cho rằng nó là chuyện ngoài ý muốn, bởi dù sao anh cũng không biết trong phòng này có xác chết hơn nữa còn phải đeo mắt kính thì mới thấy. Nhưng bây giờ hay rồi từ một chuyện ngoài ý muốn nâng cấp thành một câu chuyện kinh dị ma quái, sắc mặt Từ Ninh có chút trắng bệch.
“Thầy ơi sao rồi?” Tiếu Linh đại diện các nữ sinh bên trong phòng đi ra ngoài dò hỏi tình huống, Từ Ninh phất tay: “Đến giờ phút này rồi nếu như các em không chịu nổi thì hãy đi ngủ một giấc đi.”
“Chúng ta….. Có phải chúng ta không thể ra ngoài không?” Đôi mắt của Tiếu Linh rất lớn khóe mắt còn dùng bút kẻ mắt, khi nói ra lời này trong mắt cô lóe lên một tia sáng khác biệt. Từ Ninh lắc đầu: “Không, không phải, em quay về an ủi các bạn một chút đi, cũng đừng cãi nhau với Ngô Tuyết Lị, nữ sinh nhát gan một chút là chuyện bình thường, lại nói chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.”
“Vâng, em biết rồi ạ.” Tiếu Linh đồng ý rồi xoay người trở về, Từ Ninh đeo lại cặp kính có thể nhìn thấy những xác chết kia đếm lại lần nữa như cũ có 17 cái.
“Số 18 cũng không phải là con số tốt lành gì.” Đường Vị Viễn âm u nói.
Từ Ninh nhấp môi không nói lời nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, căn phòng vẫn yên tĩnh đến mức một cách đáng sợ. Tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ trong vô thức, khi tỉnh lại lần nữa thì hai mắt nhìn nhau đầy mờ mịt.
Mọi người đều nằm thấy một giấc mơ và giấc mơ đó gần như đồng thời nhắc đến một sự kiện.
Về việc con số 6 bị dư lại cuối cùng cũng có được một lời giải thích hợp lí.
Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả thầy giáo và học sinh, chỉ cần có một người chết đi và bị treo lên trên đó thì cánh cửa ra ngoài sẽ được mở ra dễ dàng. Còn người bị treo ở trong phòng sẽ bị mắc kẹt trong ngôi nhà này mãi mãi không bao giờ được thoát ra.
Không ai trong số học sinh mở miệng nói chuyện tùy ý, từng người cúi đầu không chịu nhìn vào ánh mắt những người xung quanh. Từ Ninh cũng mơ thấy đáp án, anh ngẩng đầu nhìn vào đám học sinh của mình, trong mắt hiện lên vẻ dao động dị thường.
Có một nữ sinh òa một tiếng khóc lớn. Ba ngày rồi, tinh thần Ngô Tuyết Lị bị tra tấn gần như muốn phát điên, cô cắn môi dưới chạy ra bên ngoài dùng chính thân thể của mình tông vào cánh cửa dày nặng. Tiếng hét thê lương vang vọng khắp nhà, sắc mặt mọi người cũng trở nên nghiêm trọng.
“Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài!” Ngô Tuyết Lị khóc kêu, mấy nữa sinh ra ngoài tìm cô – Đường Vị Viễn cũng đi theo, rất nhanh tiếng kêu sợ hãi đã biến mất không còn. Tiếp đó Đường Vị Viễn quay lại phía sau là mấy cô nữ sinh đang nâng Ngô Tuyết Lị hôn mê bất tỉnh.
“Đặt em ấy nằm ở trên giường ngủ một lát đi.” Từ Ninh xoa huyệt thái dương rồi hỏi Đường Vị Viễn: “Chuyện gì thế này?”
“Cho nhỏ đeo kính nhìn thoáng qua xà nhà.” Đường Vị Viễn bình tĩnh nói: “Nhỏ ồn quá.”
“Thầy ra ngoài nhìn xem.” Từ Ninh đeo chiếc kính được tìm thấy ở trong phòng vào đi đến đại sảnh nhìn lướt qua, vẫn như trước đây không chút biến hóa. Đường Vị Viễn đi đến bên cạnh hỏi anh: “Thầy, thầy có biết làm sao để ra ngoài không?”
“Thầy biết nhưng thầy không chắc lắm. Thầy không muốn bị người sau màn dắt mũi.” Từ Ninh nghiến răng.
“Trừ cách đó thì chúng ta còn cách nào khác sao?” Đường Vị Viễn lẩm bẩn đồng thời cũng mang kính lên nhìn chằm chằm vào những thi thể kia. Những cỗ thi thể vẫn ngoan ngoãn trở về chốn cũ ngoại trừ con số 6 chói lóa ấy.
“Em cũng biết cách để ra ngoài sao?” Từ Ninh quay đầu nhìn Đường Vị Viễn, Đường Vị Viễn nghiêm túc gật đầu: “Em đã mơ thấy giấc mơ đó.”
“Nếu không phải tại thầy một hai bắt các em đi tham gia trại hè thì sẽ không xảy ra chuyện này.” Từ Ninh cười khổ một tiếng biểu cảm chán nản: “Nếu thật sự chỉ cần một người chết đi là có thể giải quyết……”
“Thầy Từ đừng quá bi quan.” Đường Vị Viễn hơi cong khóe môi, đôi mắt bên dưới lớp kính cũng trở nên thâm thúy và bí ẩn: “Hỏi thầy một vấn đề đơn giản, nếu một nhà toán học; một nhà thiên văn học; một nhà hóa học và một kiến trúc sư cùng nhau ngồi vào một khinh khí cầu, thì bỗng nhiên khinh khí cầu bị bay hơi đi và chỉ có thể chịu đựng được sức nặng của ba người, vậy thầy sẽ ném ai xuống dưới?”
Từ Ninh tự hỏi một chút tuy rằng không biết vì sao ngay lúc này Đường Vị Viễn lại hỏi một vấn đề như vậy, thế nhưng anh vẫn dựa theo đáp án từ trước đến nay của mình: “Ném người vướng víu nhất.”
“Người vướng víu nhất là một con sâu làm rầu nồi canh bị ném xuống dưới cũng không có gì đáng tiếc cả. Mà bên trong chúng ta không phải vừa lúc có người giống như vậy sao?” Đường Vị Viễn đi vào vấn đề, Từ Ninh tò mò nhìn hắn, một thằng nhóc to xác vậy mà dám nghĩ đến mấy chuyện này, anh giả vờ khó hiểu: “Mỗi người sinh ra điều có quyền bình đẳng đặc biệt là khi đối mặt với sinh tử. Đường Vị Viễn, tư tưởng bây giờ của cậu rất cực đoan, nếu tôi đoán không sai thì cậu đang muốn lưu lại một trong những đám bạn học của mình tại chỗ này?”
“Thưa thầy.” Đường Vị Viễn cười lạnh một tiếng: “Thầy không cần phải dùng lời uyển chuyển đâu ạ, ý em là vậy đó. Ai vô dụng thì chết.”
Không đợi Từ Ninh đáp lời thì đã nghe thấy ở phía sau vang lên một giọng nam run rẩy, Từ Ninh nhìn sang đó là một chàng trai thành thật tên Triệu Lăng cả người mập mạp làm người yêu thích, thế nhưng giờ phút này hắn đang nói: “Đường Vị Viễn, cậu….. Cậu ……” Suốt hồi lâu cũng không thể nói thêm câu nào.
Đường Vị Viễn liếc mắt nhìn hắn, rồi nhếch miệng nở nụ cười hờ hững giữ nguyên tư thế không nhúc nhích. Triệu Lăng chạy đến nắm chặt cánh tay của Từ Ninh không ngừng cầu xin: “Thầy ơi, thầy đừng nghe nó nói, đừng nghe nó nói.”
Từ Ninh an ủi Triệu Lăng: “Không sao đâu, thầy sẽ không nghe lời nó và thầy sẽ không bỏ mặt bất kỳ học sinh nào ở trong đây, em yên tâm.” Anh vừa nói vừa nhìn Đường Vị Viễn sau đó nói với hắn: “Em đừng tiếp tục nghĩ bậy bạ nữa, đi theo thầy đi.”
Trên trán Triệu Lăng bắt đầu đổ mồ hôi trong mắt còn có ghèn chưa được lau đi, Đường Vị Viễn lạnh lùng nhìn biểu cảm và hành động yếu đuối của hắn, trong miệng hừ lạnh một tiếng: “Cậu làm sao biết cậu là người vô dụng nhất? So với Ngô Tuyết Lị hay khóc thì cậu ít nhất cũng là một thằng đàn ông.”
“Cậu!” Triệu Lăng mặt mũi đỏ bừng vì quẫn bách hay là vì tức giận? Từ Ninh nắm tay Đường Vị Viễn ngăn hắn lại: “Đi, đi với thầy.” Nói xong lập tức kéo người vào một căn phòng không người, đóng sầm cửa lại biểu cảm nghiêm túc: “Đường Vị Viễn, cậu đừng gây rắc rối trong thời điểm này nữa, ngày thường cậu vẫn luôn nghe lời mà tại sao bây giờ lại làm ra chuyện này?” Nếu Đường Vị Viễn còn tiếp tục kích động cảm xúc tiêu cực với những người bạn học khác, thì Từ Ninh chắc chắn sẽ hoài nghi hắn có phải đã bị ma quỷ nhập vào hay không.
Đôi mắt được giấu dưới cặp kính kia của Đường Vị Viễn toát ra sự hờ hững và xa cách, hắn nhìn chằm chằm vào Từ Ninh chỉ cao hơn mình một chút đột nhiên cười hỏi: “Thầy ơi, thầy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hả?”
“Nếu em nhớ không lầm thì thầy từng nói sang năm thầy sẽ 35 tuổi, thầy đã sống hơn 30 năm trên cuộc đời này rồi mà vẫn chưa thấy rõ nhân sinh sao? Ở ngay lúc này, đối mặt với sống chết ai sẽ thật sự để ý đến sống chết của người khác? Thầy thấy bọn họ bộ dáng ôn hòa có lẽ sẽ nói muốn chết chúng ta cùng chết, thế nhưng chúng ta là bèo nước gặp nhau rồi gom lại thành một lớp học, dựa vào đâu mà phải cùng chết với người khác? Em chỉ là thừa nhận nội tâm u ám trong lòng mình, có gan tìm người chết để cứu những người còn lại mà thôi, và em không hề giả vờ nặng tình nói rằng mình không muốn. Thầy Từ, mỗi người sinh ra đều ích kỷ mà đúng không?” Đường Vị Viễn xòe tay khóe miệng trước sau đều treo lên nụ cười lạnh, tựa như là đang chế giễu Từ Ninh, chế giễu đám bạn học ở bên ngoài, cũng như chế giễu thế giới này.
Từ Ninh nghe hắn nói xong cũng hoàn toàn không hiểu nổi, dứt khoát hít sâu một hơi dựa theo ý của hắn nói tiếp: “Nếu muốn chọn một người thì em nói xem vì sao lại không chọn em?”
“Bởi có nhiều người càng thích hợp hơn em, và em cũng cảm thấy mọi người không cần thiết phải chọn em. Giả sử chúng ta thoát được ra ngoài nhưng như cũ tiếp tục gặp nạn, em vẫn có thể giữ được bình tĩnh mà xử lý, còn những nữ sinh chỉ biết khóc kia thì chưa chắc. Em có kỹ năng sinh tồn ở dã ngoại hẳn là có thể giúp đỡ mọi người, nhưng nếu muốn em đánh đổi mạng sống của mình cho những người khác, vậy xin lỗi em làm không được.”
Đường Vị Viễn thành thật nói: “Thầy là giáo viên, và cũng là người muốn chúng em tham gia trại hè nhằm nâng cao ý thức, tôn vinh sự đoàn kết của một tập thể, tuy rằng có rất nhiều người không tham gia, nhưng những bạn học của em đều nói tất cả bọn họ đã giao mạng sống của mình vào tay thầy. Những thi thể ngoài kia thầy cũng thấy rồi đó, cho nên có thể ra ngoài hay không là dựa vào sự lựa chọn của thầy, cuối cùng thì thầy sẽ chọn ai để treo cổ dưới con số 6 ấy.”
Từ Ninh hít sâu một hơi anh không ngờ các học sinh sẽ nghĩ như vậy, hiện tại anh thật sự không tài nào hiểu nổi bọn học sinh trẻ tuổi ngày nay nghĩ cái quái gì ở trong đầu nữa.
Mang con dao phòng thân đã chuẩn bị từ trước ra Từ Ninh nhấp môi, sau một lúc anh mới ngẩng đầu lên: “Đường Vị Viễn, thầy mới đến đã trở thành giáo viên của các em còn chưa dạy được em cái gì, nhưng ngay bây giờ thầy sẽ dạy em bài học đầu tiên.”
Từ Ninh chưa bao giờ nghĩ đến chính mình lại có thể dũng cảm tới vậy, lúc này anh gần như run rẩy đem dao nhỏ rạch vào lòng bàn tay của mình vẽ ra một vết thương. Lưỡi dao vô cùng sắc bén nhất thời đại não vẫn chưa kịp nhận thấy đau đớn, thế nhưng rất nhanh máu đã chảy ra ồ ạt.
“Sau khi thầy chết thì hãy treo thầy vào nơi đó, và nếu các em có thể ra ngoài vậy phải nhớ đốt vàng mã cho thầy.” Từ Ninh nhẹ giọng căn dặn, rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt không hề thay đổi của Đường VỊ Viễn, cười một tiếng: “Em thằng nhóc này quá hay suy nghĩ những chuyện u ám, em phải nhớ rằng những người em gặp được trong đời này nhất định sẽ có người tốt, nếu như vì sợ gặp phải người xấu mà đối với cuộc sống, đối với mọi người tràn đầy thất vọng, thì em sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa thật sự của nhân sinh.”
Nói Từ Ninh lại đổi tay cầm dao hướng tới một lòng bàn tay khác rạch một đường: “Thầy biết mấy đứa nhóc ở độ tuổi như các em sẽ không thích nghe đạo lý, ừ, là không ai thích cả. Thầy hi vọng sau chuyện hôm nay em có thể ôm tâm thái bình đẳng ngắm nhìn chúng sinh, đến khi em cảm thấy bản thân mình tốt hơn người khác rất nhiều, thì hãy nhớ đến từng có một người bình thường tự làm chính mình bị thương sáu nhát, thầy không phải là người cao thượng gì, cũng không phải vì cứu tất cả mọi người mà tự sát, thầy chỉ đưa ra sự lựa chọn trong khoảng thời gian cần thiết, vì mong các em những đứa học trò của thầy được sống.”
Đôi tay Từ Ninh bắt đầu đau đớn anh dứt khoát hướng dao về phía đùi mình, bên trái hai nhát bên phải một nhát, dây thần kinh mẫn cảm bị đau đến mơ hồ khiến anh không thể đứng vững, thân thể suy yếu lảo đảo về sau vài bước dựa vào tường. Cắn răng cố gắng nhấp môi nói ra vài chữ: “Nếu có thể thì xin đừng cởi đồ của thầy….” Trên má xuất hiện vết đỏ không biết có phải là do xấu hổ gây ra hay không.
Một dao cuối cùng không hề ghi ngờ đâm thẳng vào ngực. Chỉ như vậy mới có thể đảm bảo được trên người mình có 6 vết thương. Trong quá trình đó Đường Vị Viễn vẫn luôn im lặng, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn vào Từ Ninh, thẳng đến lúc trông thấy Từ Ninh đâm một nhát cuối cùng vào lồng ngực chính mình sau đó vô lực lảo đảo ngã xuống, thì hắn lúc này mới lấy lại tinh thần đột nhiên lay động bả vai của Từ Ninh.
“Thầy ơi khoan đã! Em nhớ ra rồi, chúng ta có phải đang mơ hay không? ‘Định Cơ’ từng nói chúng ta không thể nhớ nổi giấc mộng bắt đầu từ đâu, chúng ta vì sao có mặt trong ngôi nhà này? Vì sao bị lạc đường trong khu rừng cây? Thầy! Thầy tỉnh dậy đi!”
Từ Ninh hoảng hốt nghe thấy có người đang gọi tên mình thế nhưng lại không thể trả lời.
Cơn đau dần dần phá hủy ý thức của anh, Từ Ninh thầm nghĩ cuộc đời ngắn ngủi của mình cứ như vậy mà biến mất, nhất thời anh mơ mơ màng màng suy nghĩ rất nhiều khóe mắt ướt át tựa hồ có nước mắt chảy xuống…
Từ bây giờ hãy sống tốt đi. Từ Ninh im hơi lặng tiếng thở dài hai mắt nhắm lại.
“Thầy ơi, dậy, dậy đi.”
Có người đang gọi tên anh, con đường tối tăm trước mắt tựa như xuất hiện một tia sáng ấm áp. Từ Ninh xuất thần đi về nơi có ánh sáng, cơ thể lạnh lẽo dần dần trở nên ấm nóng, ngón tay dường như cũng có thể cử động.
Từ Ninh chậm rãi mở mắt, trước mặt anh là một thân ảnh của một người mặc đồng phục học sinh, hắn rất giống với Đường Vị Viễn, duỗi tay sờ về hướng bên cạnh tìm kiếm mắt kính sau khi mang lên liền xác định đó thật là Đường Vị Viễn, còn có An Tử Kỳ và Tiếu Linh đang đứng bên cạnh hắn.
“Thầy ơi, trời sắp tối rồi.” Đường Vị Viễn chỉ vào bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ nói với Từ Ninh: “Chúng em có thể tan họp rồi trở về ăn cơm không?”
“Đây là……” Từ Ninh quay đầu nhìn lại chữ viết có trên bảng đen, hai chữ ‘họp lớp’ to tướng vô cùng bắt mắt, bên cạnh còn viết thời gian ‘học kỳ 1 năm 2013’, ánh đèn mờ nhạt ven đường làm Từ Ninh cảm thấy có chút hư ảo. Tựa như mọi thứ xung quanh đều là giả tạo.
“Các em…..” Từ Ninh nhìn Ngô Tuyết Lị và Triệu Lăng cùng với những học sinh khác, suy nghĩ hồi lâu vẫn là nói ra: “Vừa rồi thầy có một giấc mơ.”
“Bọn em cũng vậy.” Một số học sinh đồng thanh trả lời.
“Một khi đã vậy chúng em đi ăn cơm trước đi để thầy một mình ngồi suy nghĩ lại, họp lớp, tan.” Từ Ninh phất tay, có một số học sinh khuôn mặt tràn đầy nụ cười ấm áp rời đi, nhưng cũng có học sinh sắc mặt nghiêm trọng không nói tiếng nào.
“Thật sự là mơ, một giấc mơ kỳ lạ, các em còn đứng đây làm gì? Đi ăn cơm đi.” Từ Ninh cười nói với Đường Vị VIễn, đuổi đám học sinh rời đi, trong căn phòng to lớn cũng đã không còn một bóng người.
Từ Ninh cười nghĩ có thể bản thân quá mệt nên mới có thể ngủ quên trong buổi họp lớp, mà gương mặt của những học sinh khi nãy cũng tựa hồ vừa tỉnh giấc. Thật sự Đường Vị Viễn ở trong mơ đã làm cho anh có thêm một nhận thức mới, sau này hắn không cần trở nên giống như Đường Vị Viễn trong mơ là tốt rồi.
Mở hai lòng bàn tay ra, hai vết sẹo hồng do vết dao để lại dường như đang chế nhạo anh, Từ Ninh sững sờ.
“Thật sự…. Là mơ sao?”
Ít nhất bây giờ không ai có thể giải thích.
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu đề tiếp theo ‘Cây bút tử thần’
Lớp học bắt đầu có người trở nên kỳ lạ quỳ trên mặt đất liếm giày.
Từ Ninh rất lo lắng, ai nói làm giáo viên đại học thì dễ thở hả? Là ai nói lên lớp nói chuyện yêu thương? Vì cái lông gì học sinh của anh đều là một đám thiếu niên không thể làm người bớt lo? Là ai đang trốn trong bóng đêm cười thầm, ảo tưởng chính mình có thể đem cây bút thành vũ khí giết hết 3000 địch thủ?!