Không còn Đại Hào, ngục giam Ngư Đảo lập tức trở nên gió êm sóng lặng, mấy tên thủ hạ của hắn cũng hoàn toàn thu liễm, nhìn thấy Thường Tiểu Gia đều đi vòng.
Thường Tiểu Gia cũng không làm khó dễ Tạ Lệ, từ sáng tới tối ngoan ngoãn trốn ở trong lồng ngực Tạ Lệ ngủ, cách một vài ngày thì để Tạ Lệ giúp cậu phát tiết dục vọng. Lúc đầu cậu yêu cầu Tạ Lệ dùng miệng, sau này không nhắc lại nữa.
Có lúc Tạ Lệ cảm thấy tâm tư Thường Tiểu Gia không ở trong ngục giam Ngư Đảo. Sau khi vào thu Thường Tiểu Gia sẽ ra tù.
Hiện tại toàn bộ khu giam giữ, hết thảy phạm nhân đều ngầm thừa nhận giữa Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia là loại quan hệ đó. Ngay cả cảnh sát trại giam đôi lúc miệng không sạch sẽ cũng trào phúng Tạ Lệ hai câu, Tạ Lệ không để trong lòng.
Anh và đám thủ hạ bên cạnh Thường Tiểu Gia dần dần thân thiết, anh biết bọn họ không hoàn toàn là người Hồng Phường, không ít người sau khi Thường Tiểu Gia vào trại giam mới dùng tiền thu mua chuộc.
Tạ Lệ thường xuyên cùng Cao Viễn, La Vạn Xuân ngồi xổm nói chuyện phiếm. Vài lần còn mượn quan hệ của Thường Tiểu Gia với cảnh sát trại giam mà mua mấy điếu thuốc hút.
Anh phát hiện Cao Viễn và La Vạn Xuân là sau khi Thường Tiểu Gia vào trại giam mới đi theo cậu, cũng không rõ chuyện trước đây bên ngoài của cậu. Hơn nữa thời gian thụ án của Thường Tiểu Gia sắp hết, nhưng Cao Viễn và La Vạn Xuân còn phải ở đây một hai năm, sau khi ra ngoài cũng chưa chắc sẽ tiếp tục làm việc cho Thường Tiểu Gia.
Vóc người của Cao Viễn và La Vạn Xuân đều to lớn hơn Tạ Lệ, ngồi chồm hỗm thoạt nhìn cũng không thấp.
Cao Viễn ngậm thuốc lá, vỗ vai Tạ Lệ, nói: “Thời gian ra tù của cậu và Thường thiếu gần nhau, đi ra ngoài có thể tiếp tục làm việc cho cậu ta.”
Tạ Lệ vốn không hút thuốc lá, anh cũng không biết là vì muốn giảm bớt áp lực, hay vì muốn kéo gần khoảng cách với bọn Cao Viễn, mà bây vào cũng thường hút thuốc. Hơn nữa anh còn học dáng dấp của bọn Cao Viễn, một điếu thuốc hút đến cuối cùng, còn lại đầu lọc cũng không nỡ ném, anh nói: “Đi ra ngoài Thường thiếu cũng nhìn không lọt tôi.”
Cao Viễn không nói gì.
La Vạn Xuân đột nhiên nói: “Cậu chơi cái mông của cậu ta đi, làm cậu ta thư thái, cậu ta sẽ luyến tiếc cậu.”
Chuyện giữa Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia thì Cao Viễn và La Vạn Xuân hiểu rõ hơn những người khác. Lúc thường hai người họ không nhiều lời, chỉ tình cờ trò chuyện. Tạ Lệ phát hiện hai người họ trong xương vẫn nhìn không lọt Thường Tiểu Gia.
Chuyện này cũng kỳ quái, rõ ràng Tạ Lệ mới là người tự đem mình đưa đến giường của Thường Tiểu Gia, trái lại bọn họ xem thường Thường Tiểu Gia hơn. Không biết là căm ghét loại thiếu gia có tiền như Thường Tiểu Gia, hay chỉ là cách nhìn đơn thuần phiến diện của đàn ông, nhìn không lọt kẻ ở trên giường bị người khác chơi.
Kỳ thực Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia cũng không đao thật súng thật làm việc.
“Hừ” Tạ Lệ cười một tiếng: “Các anh cảm thấy Thường thiếu nguyện ý để người khác làm?”
Cao Viễn vẫn không nói chuyện.
La Vạn Xuân nhỏ giọng nói: “Tôi nghe… cậu ta ở trên giường cậu không phải rất thích thú sao? Cậu nên thừa dịp chưa ra ngoài làm cho cậu ta sảng khoái một bàn thử xem, đi ra ngoài cậu ta tìm một người cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, nói không chừng sẽ không cho cậu cơ hội thử.”
Ở trong ngục giam chuyện thoát ly luân thường cũng không phải khó lý giải.
La Vạn Xuân đột nhiên tiếc nuối nói: “Đáng tiếc Thường thiếu nhìn không lọt tôi, nếu không tôi sẽ thử làm cậu ta mấy cái, bảo đảm sảng khoái đến nửa đời sau cũng không muốn tìm phụ nữ.”
Nói xong, La Vạn Xuân và Cao Viễn cùng cười.
Tạ Lệ nhìn bọn họ, không hiểu sao trong lòng lại không thoải mái. Anh búng tàn thuốc trong tay, đứng lên lười biếng duỗi người, đi đến tàng cây Thường Tiểu Gia thường nằm.
Thường Tiểu Gia nhắm mắt nhưng không có ngủ, cậu nghe tiếng bước chân, mở mắt ra nhìn Tạ Lệ chậm rãi bước tới.
Tạ Lệ ngồi chồm hỗm trước mặt cậu, hỏi: “Cậu biết tôi đến?”
Bởi vì trời nóng nên má Thường Tiểu Gia đỏ hồng, cậu nói: “Nghe tiếng bước chân của anh.”
Tạ Lệ ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thường Tiểu Gia động đậy thân thể, đem đầu gối lên đùi Tạ Lệ, nhắm mắt lại không lên tiếng.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn cậu rồi ngẩng đầu nhìn tường cao, trong lòng có một âm thanh thì thầm: Sắp rồi.
Anh nhớ những ngày mình mới vào ngục giam Ngư Đảo. Khi anh nỗ lực muốn tiếp cận Thường Tiểu Gia nhưng không thành công, lúc đó cảm giác thời gian qua rất chậm.
Nhưng khi mọi việc đã ổn định, khi ngày qua ngày không có thay đổi lại cảm giác thời gian qua rất mau. Bởi vì khi mình quay đầu nhìn lại, sinh hoạt mỗi ngày đều giống nhau, mình sẽ không nhớ tuần trước đã xảy ra chuyện gì, mỗi một ngày trong cuộc sống của mình sẽ không có khác biệt lớn.
Vì vậy thời gian ba tháng thụ án của Tạ Lệ qua rất nhanh, ngày thứ hai anh sẽ ra tù.
Tạ Lệ không có gì để thu dọn, lúc vào trong ngục giam đồ vật mang theo không nhiều, chỉ có một ít món đồ riêng tư, điện thoại di động còn có ví tiền vân vân.
Buổi tối, Thường Tiểu Gia vẫn như mọi ngày, đợi đến tắt đèn thì nhẹ nhàng bò xuống giường, chui vào giường Tạ Lệ.
Tạ Lệ giơ tay ôm lấy cậu, cằm để trên trán cậu, nói: “Tiểu Gia, ngày mai tôi ra tù rồi.”
Thường Tiểu Gia ở trong lồng ngực của anh không nhúc nhích: “Ừ” một tiếng, mới nói: “Tôi biết.”
Tạ Lệ hỏi cậu: “Buổi tối ngày mai cậu làm sao bây giờ?”
Thường Tiểu Gia nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Tay Tạ Lệ đưa tay vào áo Thường Tiểu Gia xoa xoa lưng cậu. Đã là đầu thu, mấy ngày nay trời đều mưa, bọn họ nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, cảm nhận được vị mặn nước biển theo gió đêm từ cửa sổ thổi vào.
Dưới loại thời tiết này, Thường Tiểu Gia ôm Tạ Lệ cũng sẽ không đổ mồ hôi, phía sau lưng cậu khô mát mà bóng loáng, hơn nữa cảm thấy nhột nhạt, thân thể theo động tác Tạ Lệ run rẩy.
Tạ Lệ muốn nói, lời chưa kịp ra khỏi miệng lại do dự. Anh và Thường Tiểu Gia ở chung lâu như vậy, kỳ thực cũng không có gì thay đổi, cũng như lúc ban đầu.
Thường Tiểu Gia ở trước mặt người khác rất biết điều với anh, nhưng chỉ có anh mới biết Thường Tiểu Gia chưa từng bắt anh làm tình với mình, thậm chí đến bây giờ cũng không nói với anh một câu thừa thãi.
Hô hấp Thường Tiểu Gia gấp gáp, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lệ.
Dưới ánh đèn âm u Tạ Lệ nhìn đường nét khuôn mặt Thường Tiểu Gia, còn có đôi môi hơi mở ra, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ. Nếu như anh hôn Thường Tiểu Gia, Thường Tiểu Gia có đẩy anh ra không?
Không biết Thường Tiểu Gia đang suy nghĩ gì, cậu chỉ chuyên chú nhìn Tạ Lệ, khi tay Tạ Lệ vuốt ve lưng cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ lộ ra vẻ khó nhịn.
Tạ Lệ chậm rãi cúi đầu, anh cảm thấy đây là thời cơ tốt để thăm dò, anh muốn biết rốt cuộc Thường Tiểu Gia định quan hệ với anh thế nào.
Thường Tiểu Gia không có tránh né, thậm chí ánh mắt hơi rủ xuống, lông mi dài chặn thần sắc trong mắt.
Tạ Lệ cảm thấy Thường Tiểu Gia thở gấp, nhiệt độ của cậu cao hơn anh một chút, bọn họ nhìn ánh mắt của đối phương, hô hấp giao hòa. Lúc này thời gian như dừng lại, nhưng cuối cùng Tạ Lệ vẫn cảm thấy không được.
Anh cúi đầu hôn lên cổ Thường Tiểu Gia, không phải hôn kiểu Pháp. Hai tay ở trên người Thường Tiểu Gia không ngừng vuốt ve, cuối cùng anh nói với Thường Tiểu Gia: “Cậu chờ tôi, ngày mai tôi tới đón cậu.”
Thường Tiểu Gia không trả lời.
Ngày hôm sau lúc tập thể dục buổi sáng, cảnh sát trại giam đến dẫn Tạ Lệ đi làm thủ tục ra tù.
Tạ Lệ cởi quần áo tù, đổi lại bộ quần áo trước khi mặc vào trại giam, cầm một cái túi du lịch cùng cảnh sát đi ra ngoài.
Muốn rời khỏi ngục giam Ngư Đảo cần phải ngồi thuyền đi qua bờ bên kia, lúc này mới xem như chính thức ra tù.
Lúc anh đi qua sân luyện tập, phạm nhân khu giam giữ đang tập thể dục buổi sáng.
Rất nhiều người đều ngẩng đầu lên nhìn anh, Hồ Mẫn Hâm còn nhìn anh phất phất tay.
Vì vậy Tạ Lệ cũng hướng về đám người trong sân luyện tập vẫy tay.
Chỉ có Thường Tiểu Gia từ đầu tới cuối không nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ nằm vùng là hành động tuyệt mật, anh bị giam ở ngục giam Ngư Đảo, ngày hôm nay ra tù chỉ có cảnh sát thượng cấp ở thành phố Hải Cảng là Du Chính Khôn biết, cho nên không có người tới đón anh ra tù.
Anh ngồi thuyền rời khỏi Ngư Đảo, hơn 20 phút trên biển mới đến bến tàu Lợi Tân. Sau khi làm thủ tục, mới được chính thức chấp nhận rời khỏi bến tàu.
Bến tàu Lợi Tân ở ngoại ô thành phố Hải Cảng. Nơi đây có một trấn nhỏ tên là Vọng Phong. Bởi vì Vọng Phong ở nơi hẻo lánh cho nên hoàn cảnh chung quanh nghèo nàn, không nhìn thấy nhà cao tầng, đường phố chật hẹp chỉ có những tòa nhà hai, ba tầng màu xám.
Bởi vì từ bến tàu Lợi Tân đến ngục giam Ngư Đảo phải đi qua con đường này, rất nhiều người thân của phạm nhân sau khi nhận được thông báo sẽ đến bến tàu Lợi Tân đón người, cho nên tuy Vọng Phong hẻo lánh nhưng trong trấn nhà trọ đặc biệt nhiều.
Tạ Lệ rời bến tàu Lợi Tân đi dọc con đường nhỏ gần nửa giờ, tới trấn Vọng Phong tùy tiện chọn một nhà nghỉ.
Lúc này thời gian đã sắp đến trưa.
Phòng trọ có mùi khá nặng, tuy rằng mới nhìn không bẩn, nhưng nhìn kỹ góc phòng có thể phát hiện đủ loại vết bẩn. Tạ Lệ tiện tay ném túi du lịch trên giường, mở cửa sổ nhìn xung quanh. Anh nhìn thấy thỉnh thoảng có người qua lại trên đường, sắp tới buổi trưa, nhà hàng gần bên cũng náo nhiệt.
Trong túi tiền của anh có một ít tiền mặt, trong thẻ ngân hàng cũng còn hai ngàn đồng để dành.
Tạ Lệ đóng cửa sổ lại, khóa trái. Lúc ra ngoài chỉ mang bóp tiền và điện thoại di động, xuống lầu.
Số điện thoại di động này đăng ký là vì yểm trợ thân phận của anh, trong danh bạ không có số người thân và bạn bè thật của anh, chỉ có một số điện thoại duy nhất mà anh cần phải liên lạc, đó là số điện thoại của Du Chính Khôn, trên danh bạ ghi tên là tài xế Trịnh, giống như là tiếp xúc trong công việc, đơn giản ghi lại số điện thoại di động, sau này quên xóa mà thôi.
Tạ Lệ không gọi cái số kia, chỉ khởi động điện thoại di động rồi bỏ vào túi áo, sau đó một mình đi trên đường phố Vọng Phong. Cuối cùng anh vào siêu thị mua một cái sandwich và một hộp sữa, bỏ vào trong túi nylon, đi về phía công viên ở trung tâm trấn Vọng Phong.
Anh đến công viên tìm một ghế dài ngồi xuống, lấy sandwich ra từ từ ăn.
Một lát sau, có một người đàn ông đội mũ, râu mép hoa râm đến ngồi trên ghế dài sau lưng anh.
Chung quanh không có người nào.
Người đàn ông kia mở miệng hỏi: “Thuận lợi không?”
Tạ Lệ nhìn về phía trước, miệng còn nghiền ngẫm miếng sandwich vô vị, một lúc mới nói: “Không biết, cậu ta không tín nhiệm tôi, trước mắt không có tin tức gì hữu dụng.”
Người đàn ông sau lưng kia chính là người liên lạc với anh —— Du Chính Khôn.
Du Chính Khôn thở dài một hơi: “Người nhà họ Thường đều rất cẩn thận.”
Tạ Lệ lấy ống hút ra, đâm vào lỗ nhỏ của hộp sữa, hút một ngụm lớn, sau mới nói: “Ngày mai tôi đi đón cậu ta.”
Du Chính Khôn nói: “Thường gia sẽ phái người đi đón cậu ta.”
Sao Tạ Lệ không biết, nhưng anh còn có thể làm gì? Anh nói: “Tôi chỉ có thể đi.”
Du Chính Khôn trầm mặc, nói: “Thủ đoạn anh tiếp cận Thường Tiểu Gia của anh thích hợp không?” Nếu y có thể nhờ người ở trong ngục chăm sóc Tạ Lệ, tất nhiên cũng thu được một ít tin tức.
Tạ Lệ nói: “Thủ đoạn thích hợp có thể tiếp cận cậu ta sao?”
Du Chính Khôn cân nhắc một chút, y nói: “Tôi nói rồi, tất cả vì an toàn của cậu làm chủ.”
Tạ Lệ trả lời y: “Không uy hiếp đến sự an toàn của tôi.”
Du Chính Khôn cúi đầu, ngồi một lúc, mới hỏi: “Năm ngoái có phải cậu học bổ túc ở căn cứ Hàng Phong?”
Tạ Lệ đã ăn xong sandwich, đang định đứng lên, động tác hơi dừng lại một chút, trả lời: “Đúng.”
Du Chính Khôn hỏi một vấn đề cuối cùng: “Có phải cậu có gì che giấu tôi?”
Lúc này Tạ Lệ không trả lời, anh đem giấy bọc sandwich và hộp sữa bỏ vào thùng rác của công viên, hai tay bỏ vào trong túi quần, bước đi không quay đầu lại.