Vì sao Thường Tiểu Gia lại mất ngủ, vì sao lại sợ tối, Tạ Lệ không biết, cũng không muốn hỏi.
Nhưng buổi tối hôm ấy bọn họ nằm ngủ trên một cái giường, Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Trước khi tôi vào đây, buổi tối cậu ngủ thế nào?”
Anh hỏi xong rất lâu cũng không nghe Thường Tiểu Gia trả lời, cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia đã co rúc ở trong lồng ngực của anh ngủ.
Có lẽ hai ngày nay quá uể oải, Thường Tiểu Gia ngủ rất say, Tạ Lệ nói chuyện với cậu, cậu cũng không nghe được.
Tạ Lệ dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ nhìn cậu chằm chằm, nghĩ thầm vài phút nữa sẽ buông Thường Tiểu Gia ra, đi lên giường trên ngủ, nhưng chỉ một lúc sau anh cũng ngủ quên.
Anh ngủ thẳng đến sáng sớm, khi tiếng chuông vang lên, kèm theo đèn trong phòng cũng sáng lên.
Tạ Lệ chưa mở mắt đã cảm nhận được Thường Tiểu Gia còn chặt chẽ dán trong lòng ngực của mình.
Thời tiết giữa hè, trong phòng giam không có máy điều hòa, người Tạ Lệ đầy mồ hôi, hô hấp Thường Tiểu Gia nóng rực còn phả trên cổ anh. Anh cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, thấy tóc cậu cũng bị mồ hôi thấm ướt, đến lúc này vẫn còn ngủ say.
Người ở giường đối diện chậm rãi leo xuống, nhìn bọn họ rồi lập tức dời tầm mắt qua chỗ khác.
Tạ Lệ đánh thức Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên, thần sắc mê man nhìn anh, rất nhanh vươn mình xuống giường.
Cả đêm ngủ ngon nên sắc mặt Thường Tiểu Gia khá hơn nhiều, vẫn trắng, ít nhất không còn trắng xanh, nhưng tinh thần cậu vẫn mệt mỏi. Cả ngày cậu đều bên cạnh Tạ Lệ, thế nhưng cũng không nói chuyện với anh.
Đến chạng vạng, bọn thủ hạ của Thường Tiểu Gia hết thời gian cấm túc, trở về phòng.
Tâm tình Thường Tiểu Gia tốt hơn, tuy rằng không nói, thế nhưng cậu ngồi ở giường trên hai cái chân duỗi ra, không ngừng ở trước mặt Tạ Lệ lắc lư.
Tạ Lệ vốn ngồi ở trên giường đọc sách, sau đó đem sách để xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tắm.
Anh bưng chậu đi ra, ở trên hành lang gặp Hồ Mẫn Hâm.
Hồ Mẫn Hâm ăn mặc khá bê bối, bước đi lao lực, y cầm chậu trong tay, nhìn thấy Tạ Lệ liền chạy đến, hỏi: “Vẫn tốt chứ?”
Bây giờ Đại Hào nằm viện, mấy tên đàn em dưới tay hắn bị cấm túc thả ra cũng không trêu chọc nổi Thường Tiểu Gia, xem ra cũng không làm khó dễ Tạ Lệ. Vì vậy Hồ Mẫn Hâm cũng an tâm, dám ngay ở trước mặt những người khác nói chuyện với Tạ Lệ.
Tạ Lệ nói: “Không có chuyện gì.”
Hồ Mẫn Hâm muốn nói lại thôi, hai người một đường đi tới nhà tắm, ở phòng thay đồ cởi sạch quần áo, đi vào tùy tiện chọn hai buồng tắm có vòi hoa sen, quẹt thẻ.
Tối hôm qua ngủ Tạ Lệ đã ra một thân mồ hôi, chỉ dùng nước lạnh tùy tiện lau người một chút, cuối cùng đến bây giờ mới có thể thư thư phục phục tắm nước nóng. Anh đứng ở dưới cột nước, dùng bàn tay xoa mạnh mặt của mình.
Hồ Mẫn Hâm nói gì, Tạ Lệ không nghe rõ. Hồ Mẫn Hâm phải đến bên cạnh anh, dựa vào tiếng nước yểm trợ dán vào lỗ tai anh hỏi: “Thường Tiểu Gia làm gì cậu vậy?”
Tạ Lệ buông tay ra, nghe không hiểu, hỏi y: “Cái gì thế nào?”
Hồ Mẫn Hâm lúng túng khi nói đến đề tài này, y xoa xoa bọt xà phòng trên người, mới nhỏ giọng nói: “Mọi người đều nói Thường Tiểu Gia muốn chơi cái mông của cậu.”
Ánh mắt Tạ Lệ bén nhọn nhìn y.
Hồ Mẫn Hâm lập tức ngậm miệng lại.
Tạ Lệ cầm xà phòng xoa khắp trên người, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Tôi ra ngoài muốn đi theo Thường Tiểu Gia, tiến vào Hồng Phường.”
Hồ Mẫn Hâm ngẩn người, lại là bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tạ Lệ lau nước dính trên mặt, nói: “Muốn nói cái gì cứ nói đi.”
Hồ Mẫn Hâm cẩn thận từng li từng tí một nói: “Tôi cảm thấy không được, Thường Tiểu Gia rất khó chơi. Cậu ấy không giống chúng ta, chúng ta chỉ là những tên cắc ké bị bắt vào đây giam mấy tháng liền thả, họ Thường …bên ngoài không tầm thường…. làm không tốt… sẽ bị —— ” Y nói tới chỗ này, giơ tay làm động tác cắt cổ.
Tạ Lệ trầm mặc một lúc, anh nói: “Tôi cần tiền.”
Hai người nhờ tiếng nước che giấu mà thì thầm nói chuyện, khoảng cách rất gần. Hồ Mẫn Hâm gần như đứng chung vòi sen với Tạ Lệ.
Lúc này, Thường Tiểu Gia mang theo Cao Viễn và La Vạn Xuân từ bên ngoài đi tới. Lúc đi ngang chỗ Tạ Lệ, Thường Tiểu Gia lạnh lùng nhìn Tạ Lệ và Hồ Mẫn, mặt không thay đổi đi thẳng.
Các phạm nhân đang tắm dồn dập tăng nhanh tốc độ để chạy đi.
Hồ Mẫn Hâm cũng trở về vòi sen của mình, rửa sạch sẽ bọt xà phòng trên người.
Tạ Lệ tắm xong vẫn chưa tới 15 phút, định tắt nước thì Cao Viễn đi tới nói với anh: “Thường thiếu gọi anh qua.”
Hồ Mẫn Hâm thật nhanh liếc anh một cái.
Tạ Lệ giơ tay đóng vòi nước, cúi người xuống lấy chậu của mình, đi theo Cao Viễn ra phía sau.
Ở nơi đó chỉ có một mình Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia cúi đầu xả nước, nhìn thấy đôi chân Tạ Lệ mới giương mắt nhìn anh, nói: “Anh đứng ở nơi này đi.”
Tạ Lệ tùy ý để chậu dưới đất, hỏi: “Đứng ở đây làm gì? Nhìn cậu tắm rửa?”
Ánh mắt Thường Tiểu Gia lạnh nhạt.
Tạ Lệ nói: “Bọn Cao Viễn trở lại, cho nên bây giờ không muốn Lệ ca ôm ngủ? Trước kia ai ôm em ngủ? Cao Viễn hay là La Vạn Xuân?”
Thường Tiểu Gia nhìn anh, ngữ khí coi như bình tĩnh nói: “Tạ Lệ, anh cút ra ngoài đi.”
Tạ Lệ vẫn đi đến gần, mãi cho đến khi đứng ở trước mặt cậu, mới hỏi: “Đi ra ngoài sao? Đêm nay còn muốn anh ôm em ngủ?”
Thường Tiểu Gia không nói.
Tạ Lệ lấy sữa tắm trong chậu của Thường Tiểu Gia đổ vào tay mình, sau đó dọc theo vai Thường Tiểu Gia chậm rãi thoa xuống.
Thường Tiểu Gia rũ mắt nhìn tay anh.
Tạ Lệ rất nghiêm túc, anh thoa sữa tắm trước ngực Thường Tiểu Gia, bàn tay lần xuống bụng dưới, sau đó là bên eo rồi phía sau lưng, anh nói: “Thường thiếu, tôi vẫn luôn chân tâm muốn làm việc cho cậu, nhưng cậu nhìn không lọt tôi.”
Thường Tiểu Gia đứng bất động, tùy ý Tạ Lệ thoa sữa tắm trắng mịn khắp toàn thân.
Tạ Lệ đứng sau lưng cậu, hai tay vòng tới trước người cậu, đôi môi kề sát bên tai cậu, nói: “Bọn Cao Viễn trở về, cậu lại không cần tôi nữa, có phải buổi tối không cảm thấy sợ nữa? Tác dụng của tôi thật sự cũng chỉ có một chút như thế?”
Thường Tiểu Gia nhìn tay Tạ Lệ dọc theo bụng dưới đi xuống, ở háng và đùi của mình lưu luyến, cậu ngẩng đầu lên, hầu kết động đậy nói: “Nếu không anh còn có tác dụng gì?”
Tạ Lệ không tức giận, anh chỉ nói: “Cậu xem, cậu rất thích chọc tôi, lúc tôi ra tay nặng, cậu lại cảm thấy tôi bắt nạt cậu.” Nói xong, anh cầm lấy “tiểu đệ” của Thường Tiểu Gia.
Trong phòng tắm vắng vẻ, chỉ có tiếng hít thở trầm thấp của Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia đem đầu dựa vào vai mình, sau đó mặt dán vào cổ của anh không ngừng làm phiền. Tóc của Thường Tiểu Gia ngắn đâm vào cổ Tạ Lệ, cho dù có mềm mại, vẫn làm Tạ Lệ cảm thấy ngứa.
Không phải lần đầu tiên anh làm chuyện này với Thường Tiểu Gia, thế nhưng lần trước là ở trong bóng tối, anh không nhìn thấy. Nhưng lần này tất cả đều phơi bày ở trước mặt anh. Thoáng chốc anh không biết mình có nên làm như vậy hay không, thậm chí không xác định mình đang làm gì.
Anh nghĩ Thường Tiểu Gia nhất định thấy anh rất khả nghi, anh cố gắng đến gần cậu, không tiếc trốn ở một góc âm u giúp một người đàn ông đánh súng ngắn, thoạt nhìn mục đích không đơn thuần; thế nhưng một người như Thường Tiểu Gia có bao nhiêu người có khả năng làm cho cậu hoàn toàn tín nhiệm? Bao gồm bọn Cao Viễn, La Vạn Xuân. Ai không ở trong hoàn cảnh đặc biệt lợi dụng lẫn nhau? Rời khỏi nơi này, Thường Tiểu Gia cũng sẽ không tiếp tục cần bọn họ.
Làm sao mới có thể khiến cho Thường Tiểu Gia không thể rời bỏ mình, lại để cho cậu tin tưởng mình?
Tạ Lệ cúi đầu, hôn lên trán Thường Tiểu Gia, thanh âm của anh khàn khàn trầm thấp, lúc Thường Tiểu Gia ở trong tay anh lên đỉnh, anh ghé vào lỗ tai cậu kêu: “Tiểu Gia.”
Vòi phun nước đã ngừng, hai người đều nhìn chất lỏng màu trắng sữa dưới sàn nhà trơn trợt, hồi lâu không có động tác kế tiếp.
Sau đó Tạ Lệ dùng khăn của Thường Tiểu Gia lau cho cậu, hai người mới một trước một sau cầm chậu đi ra ngoài.
Cao Viễn và La Vạn Xuân làm hết phận sự giữ cửa, khi hai người đi ra bọn họ không biểu thị gì, đi sau hai người vào phòng thay quần áo.