[Đam Mỹ] [Cao H] Xuyên Qua Nhiệm Vụ Tình Ái

Chương 30-2: Phiên ngoại 2 - Những bí mật của chủ nhân (1)





PHIÊN NGOẠI 2. ĐIỂM YẾU CỦA CHỦ NHÂN (1)

Ai cũng có điểm yếu. Cả chủ nhân cũng vậy.

Điểm yếu thứ nhất của chủ nhân: sợ phim kinh dị.

Đặng Thiên không sợ phim kinh dị, nhưng lại sợ đi tham quan nhà ma. Còn Vệ Đình ngược lại, nhà ma đối với anh chẳng nghĩa lý gì nhưng phim kinh dị thì khác.

Bí mật này Đặng Thiên vô tình phát hiện được. Lần đó chủ nhân dắt đi xem phim, vốn Vệ Đình chọn phim hoạt hình nhưng Đặng Thiên lại muốn xem phim kinh dị, trên mạng review phim rất đáng xem, nay có dịp không xem thử thì tiếc lắm. Vệ Đình nhíu mày không chịu, bảo rằng thú cưng chỉ chỉ xem phim hoạt hình thôi, cái này là anh nghĩ tốt cho cậu. Đặng Thiên mè nheo, nhõng nhẽo một hồi Vệ Đình miễn cưỡng đồng ý.

Cái gì mà nghĩ tốt cho thú cưng, tất cả đều là chém gió. Lúc xem phim Đặng Thiên mới biết.

Hóa ra chủ nhân sợ phim kinh dị.

Mắt nhìn chằm chằm màn hình, thấy con ma từ trong tủ lạnh nhào ra chụp lấy nhân vật chính. Vệ Đình mím môi, mặt tái mét như tàu lá chuối rồi. Đặng Thiên bụm miệng muốn cười nhưng nghĩ tới chủ nhân vì quê mà phạt cậu. Cái mông cảm thấy đau nhói, Đặng Thiên nhẹ nhàng nắm tay chủ nhân mình. Vệ Đình giật mình rụt tay lại. Thấy cặp mắt cún con ướt sũng, khóe mắt còn đọng nước ủy khuất của Đặng Thiên, Vệ Đình thở phào một hơi, cầm lấy tay cậu an ủi.

Rõ ràng tay chủ nhân đã lạnh.

Vì không để chủ nhân mình bị hù dọa, cậu lén giải khai khóa quần, nhẹ nhàng an ủi phân thân chủ nhân để lôi kéo sự chú ý.

Ngặt nỗi... thằng nhỏ vì quá sợ không dám dựng đứng.

Sợ teo *** là có thật.

.

.

.

Lúc Vệ Đình mở cửa vào nhà, anh giật mình khi trong nhà tối thui. NHìn thiết bị mở cửa còn phát sáng bên ngoài, rõ ràng là không có cúp điện.

Tiểu nô nhi cũng về sớm hơn anh để chuẩn bị thức ăn tối, vậy mà chẳng thấy đâu. Nhà lại còn tối thui, không lẽ...

Có trộm?

Không thể nào. Tại sao hệ thống an ninh lại không báo động?

Vệ Đình nheo mắt suy nghĩ. Bàn chân di chuyển, Vệ Đình từng bước tiến vào nhà, đứng gần ở ghế sofa.

Trên lầu có tiếng lục cục đáng ngờ. Ngoái đầu nhìn qua cầu thang tối thui, anh thấy một cái bóng lò dò đi xuống.

"Nô nhi?"

Vệ Đình hỏi. Đứa nhỏ này, tắt đèn để chơi trò gì vậy. Đúng là không phạt không được, quá mức tùy ý rồi.

Đáp lại anh là tiếng cười khục khặc quỷ dị. Rõ ràng không phải là nô nhi, cũng chẳng phải hai từ "chủ nhân" quen thuộc thường ngày. Cái bóng từ trên cầu thang chậm chạp đi xuống.

Vệ Đình cứng đờ, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm bóng đen đang bước xuống. Hai tay chống xuống bậc thang, đầu ngoẹo qua một bên, cái chân vắt ngược lên cổ. khuôn mặt vặn vẹo, đáng sợ.

Tiếng cười khục khặc lanh lảnh vang bên tai Vệ Đình. Vệ Đình há hốc, lùi bước, nhưng đằng sau là sofa. Anh loạng choạng ngã ngồi trên ghế, trong đầu tái hiện lại hình ảnh con ma từ trên cầu thang bước xuống trong bộ phim vừa mới xem. Mà bộ dáng con ma này, y hệt như trong phim.

Chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp, chỉ nghe tiếng thét thất thanh của Vệ Đình.

Sau đó là tiếng khóc nức nở xin tha của Đặng Thiên.

.

.

.

Đặng Thiên trần trụi, sau mông còn gắn cái đuôi mèo xù xù đáng yêu, uể oải gác đầu lên đùi Vệ Đình.

Mắt Vệ Đình vẫn dán vào tivi, thế nhưng tay đã lần mò xuống hông, xoa xoa mấy cái rồi vuốt ve cái mông tròn ủm của Đặng Thiên.

Tiếng trong tivi vang lên.

"Nhà tôi có nuôi một con mèo. Nó nghịch lắm, biết tôi sợ phim kinh dị mà cứ bắt chước mấy con ma trong phim hù tôi miết."

Mặt Vệ Đình đã đen như đáy nồi. Giọng nói nữ nhân thanh thúy, trong trẻo trong tivi lại vang lên lần nữa.

"Có lần nó hù tôi suýt chút nữa tôi tưởng tôi thăng thiên luôn rồi."

Mặt Vệ Đình triệt để đen.

MC chậc lưỡi. "Đúng là mèo hư."

"Vâng, nhiều lúc tôi bực mình, liền đánh mông nó mấy cái."

Lúc này tay Vệ Đình đã giơ lên cao. Giọng nữ lại nói tiếp.

"Sau lần tôi đánh đòn đó... nó giận dỗi bỏ nhà đi gần một tuần, làm tôi tìm nó khắp nơi."

Cái tay vốn định đánh mông lại nhẹ nhàng hạ xuống, thay vào đó là bóp cái mông nhiều thịt kia mấy cái.

Đặng Thiên ngơ ngác, cậu đâu có phạm lỗi gì đâu, sao chủ nhân lại bóp mông cậu?

Được chủ nhân bóp mông cho, Đặng Thiên rục rịch, đầu càng dúi vào đùi anh, dần dần nhích lên, đụng tới háng anh. Mùi hương bạc hà thoang thoảng quanh mũi, làm Đặng Thiên dễ chịu.

Giọng nữ nói tiếp. "Sau khi tìm được nó về nhà, mặc kệ tôi dạy dỗ thế nào, nó cứ lấy nỗi sợ phim kinh dị của tôi ra làm niềm vui."

"Chủ nhân..." Đặng Thiên thì thầm, ý định câu dẫn chủ nhân cho cậu côn thịt, gãi gãi cái lỗ bên dưới.

"Hừ, cấm em bắn tinh ba ngày." Vệ Đình nghiến răng, bóp mông cậu một cái.

"Ha... hả?!"

"Hừ, một tuần!"

"Chủ nhân!"

Cậu rốt cuộc đã làm gì sai?

Bí mật thứ nhất của chủ nhân, điểm yếu: phim kinh dị.