[Đam Mỹ] Bạn Học Nhỏ

Chương 2




Ngày hôm sau, hầu như cơn đau đầu đã biến mất hẳn, Minh Tâm lại trở về trạng thái vốn có, hoàn toàn bình thường mà tới lớp. Cậu có vẻ đặc biệt không hề bị ảnh hưởng bởi vụ trấn lột hôm trước, miệng cười toe toét vô cùng khoa trương. Trông cực ngu.

Nhìn bộ dạng như vừa nhặt được tiền của bạn thân, Vũ Kỳ không thể chịu được:

" Bạn học nhỏ, làm gì mà vui thế, chia sẻ chút đi".

" Bạn học nhỏ, bạn học nhỏ...Ngay cả mày cũng gọi tao như vậy". Minh Tâm vô cùng bức xúc, mặc dù đã bị gọi tới quen, nhưng chỉ riêng tên ngố Vũ Kỳ này gọi là y như mỉa mai châm chọc chiều cao của cậu vậy.

Nói ra cũng dài. Biệt danh " bạn học nhỏ" của cậu chính là có từ năm lớp 10. Buổi khai giảng đầu năm đã ốm tới nghỉ, mọi người đều ấn tượng với cậu là con ma bệnh. Hôm sau nhìn thấy cậu đến lớp, rồi lại nhìn nhìn chiều cao của cậu, cứ thế ai đó bật giác thốt lên" bạn học nhỏ", và cuối cùng là cả lớp sử dụng tới giờ.

Thực ra cậu cũng đâu có lùn, 1m6 đó, cũng cao mà. Ngoài ra mọi người đều nói cậu dễ thương, thực sự là vô cùng nghẹn khuất. Con trai con đứa bị bạn học nữ khen dễ thương là cái quỷ gì chứ. Đã thế còn bị kêu là " bạn học nhỏ", chính là sát thương đạt max. Nhưng cậu lại chẳng kháng nghị được gì, chỉ tại với người mình không quen thân cậu không dám to tiếng với người ta.

" Tâm, lại ngẩn người cái gì đấy, nói nghe coi gặp gì vui à". Nhìn suy nghĩ đứa bạn lại bay đi vô cùng xa, Vũ Kỳ như đã quen thở dài ngao ngán.

Minh Tâm hoàn hồn, hai má hơi phình ra, bĩu môi nói: " Không nói cho mày biết đâu".

Nhìn nhìn rồi lại nhìn, Vũ Kỳ không nhịn được liền véo má bạn học nhỏ, chính là ngay lập tức bị đánh cái bép. " Đ* mẹ Vũ Kỳ ai cho cái móng heo của mày chạm tao "

Bạn học nhỏ là vậy, khi ốm yếu thì chính là như mất một phần hồn, cực kì ngoan ngoãn đang yêu. Lúc bình thường thì tính khí lại vô cùng lớn, đụng đâu là chửi đó, cái mỏ vô cùng xấu. Mọi người trong lớp nhìn bạn học nhỏ nhà ta lại gầm gào với Vũ Kỳ, tỏ vẻ quen thuộc. Dù sao với bạn học khác cậu đều một bộ khách sáo, chính là khi nghe cậu chửi Vũ Kỳ lại có vẻ càng dễ thương hơn.

Qua một hồi, Minh Tâm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được hỏi:

" Nè hỏi chút, mày có biết Hoàng Trúc Lâm không".

" Biết chứ, đại ca trường đó, học lớp 11A6 thì phải. Nghe nói từng đánh bọn dân lập bên kia tới nhập viện..."

Đang nói hăng say, Vũ Kỳ đột nhiên nhận ra:" Mà mày hỏi người ta làm gì? "

" Không có gì, hỏi cho biết thôi". Minh Tâm hơi chột dạ trả lời, nhẹ nhàng ghi nhớ thông tin vừa có được.

" Thì ra cậu ấy học cùng khối mình nha."

Cả buổi học, Minh Tâm chỉ ngẩn người, không biết suy nghĩ đã bay tới phương cực lạc nào nữa. Chính là nhìn bạn học nhỏ như vậy mọi người đều cảm thấy thực đáng yêu, nên cũng chả ai lên tiếng giúp hồn cậu về lại đất mẹ. Có mấy bạn nữ còn cảm thấy thời tới, lén lút chụp tới mấy chục bức hình.

Tới lúc tan học nhìn cậu bạn vẫn ngơ ngơ ngồi im, Vũ Kỳ đành trước ánh mắt không lỡ của mọi người mà lay lay cái con người trước mắt:

" Hồn về hồn về nào. Tan học rồi đó ".

Minh Tâm khẽ giật mình, không nói gì thu dọn sách vở rồi cùng Vũ Kỳ ra khỏi trường. Chính là đi nửa đường, chẳng biết cậu lại nghĩ đến cái gì, bỏ lại Vũ Kỳ một câu " Nay tao ăn ở trường " rồi nhanh nhảu chạy quay lại.

Vũ Kỳ:??? Ai nói cho cậu biết thằng cha này bị gì được không.