Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 53




Phó Nhuận Nghi kể lại toàn bộ sự việc cây dứa bị hỏng cho Nguyên Duy nghe, còn nói tin tức nghe được từ bà chủ nhà ở tầng trên, người đó cảm thấy căn nhà của bà chủ nhà có vấn đề, nói rằng từ khi dọn vào ở anh ta làm gì cũng không thuận lợi, quyết định không thuê tiếp nữa, hiện tại anh ta vẫn đang nằm viện điều trị, nhưng sau này sẽ không quay lại nữa.

Nguyên Duy đã giải đáp được thắc mắc trước đó, trách sao buổi tối tầng trên của nhà Phó Nhuận Nghi không sáng đèn.

Đường đi rất dài, hai người lại trò chuyện thêm một lúc, nói đến việc đến nhà cậu của Nguyên Duy ăn cơm phải chuẩn bị gì, Phó Nhuận Nghi có vẻ hơi căng thẳng, đến cả tính cách của ông Minh và bà Minh mà cô cũng muốn tìm hiểu: “Họ là kiểu người nghiêm khắc sao? Em nên nói nhiều hay nói ít?” Nguyên Duy bảo cô cứ tự nhiên, muốn nói gì thì nói, không muốn nói thì thôi, đều không sao cả.

Phó Nhuận Nghi hỏi: “Minh Thành Kiệt liệu có nói xấu em không?”

Người trưởng thành làm sao có thể nói ra những lời trẻ con như vậy mà không hề gượng gạo, Nguyên Duy liếc nhìn Phó Nhuận Nghi đang lo lắng.

Nguyên Duy cười nói: “Cậu ta không dám đâu.” Phó Nhuận Nghi yên tâm.

Có lẽ cả ngày hôm qua quay phim quá mệt mỏi, lúc dừng đèn đỏ, Nguyên Duy quay sang nhìn ghế phụ lái, Phó Nhuận Nghi đã cuộn tròn trên ghế, đầu hơi nghiêng qua một bên, dường như đã ngủ thiếp đi.

Xe chạy về đến nơi, cả con phố trừ cửa hàng tiện lợi kia ra thì các cửa hàng khác đều đã tắt đèn đóng cửa.

Lúc Nguyên Duy bế Phó Nhuận Nghi xuống xe, cô hình như đã tỉnh, Nguyên Duy đặt tay cô lên vai mình, cô khẽ ư hừ một tiếng, Nguyên Duy nhẹ giọng nói với cô: “Về đến nhà rồi.”

Phó Nhuận Nghi không biết có nghe thấy hay không, cô lẩm bẩm nói mệt quá, cô muốn ngủ đi ngủ luôn chứ không tắm rửa gì nữa, bởi vì mắt cô thực sự không thể mở ra được nữa rồi.

Nguyên Duy nhớ hình như cô tỉnh dậy lúc năm giờ sáng, lúc đó trời tờ mờ sáng, khe hở rèm cửa hé ra một chút ánh sáng màu lam nhạt, vừa đủ để nhìn thấy đường nét trong phòng, không cần bật đèn. Phó Nhuận Nghi bò dậy, sau đó sau bức tường của phòng tắm vọng ra tiếng nước, rồi cửa phòng lại được nhẹ nhàng mở ra.

Thời gian dần trôi, trời càng về sáng, ánh ban mai cũng thêm phần rạng rỡ.

Phó Nhuận Nghi mang theo hương thơm mềm mại ướt át trở về vòng tay Nguyên Duy, Nguyên Duy vùi đầu vào cổ cô, hôn cô mấy cái.

Sau đó hai người điều chỉnh tư thế ngủ, tiến vào giấc mộng mới. Giấc này Phó Nhuận Nghi ngủ một mạch đến tận trưa.

Nguyên Duy đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Phó Nhuận Nghi đang nhìn về phía cửa với vẻ mặt ngơ ngác.

“Tỉnh rồi à?” “Vừa mới tỉnh.”

“Anh làm em tỉnh giấc sao?” “Không có, em cũng vừa ngủ dậy.”

Nguyên Duy đi đến mép giường, cầm chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên đầu giường lên đeo vào tay trước ánh mắt của Phó Nhuận Nghi. Chiếc đồng hồ màu bạc, ánh sáng kim loại lạnh lẽo, rất hợp với cổ tay gầy guộc rõ ràng của Nguyên Duy.

Phó Nhuận Nghi sau khi tỉnh ngủ cũng không nói gì, cứ thế ôm chăn nhìn chằm chằm Nguyên Duy.

Nguyên Duy không thể phớt lờ ánh mắt bên cạnh, đeo đồng hồ xong, anh cúi đầu nhìn xuống.

Phó Nhuận Nghi lập tức cười với anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, trên mặt còn chưa hết ngái ngủ nhưng nụ cười đã lan tỏa, nói: “Nguyên Duy, em rất thích cảm giác vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy anh.”

“Anh biết rồi.” Nguyên Duy nhẹ giọng đáp, chống tay xuống giường, thân hình cao lớn cúi xuống tạo thành một khoảng không gian, nhìn xuống Phó Nhuận Nghi bên trong. Tầm mắt của hai người càng lúc càng gần nhau, quấn quýt lấy nhau, anh hỏi: “Em muốn nằm nướng thêm một lúc hay là dậy rửa mặt?”

Phó Nhuận Nghi vươn tay lên, như một chú sóc ôm lấy quả phỉ khổng lồ, cánh tay vòng quanh bám chặt lấy Nguyên Duy.

“Nếu anh không vào thì em sẽ dậy vệ sinh cá nhân, nếu anh vào rồi thì em muốn nằm nướng thêm một lúc nữa.”

Nguyên Duy bị Phó Nhuận Nghi ôm lấy mà không khỏi đau đầu khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ, đủ rồi đó Phó Nhuận Nghi, mới ngủ dậy mà lại bắt đầu nữa rồi đấy.

Nhưng trên thực tế anh chỉ dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc của Phó Nhuận Nghi.

Phó Nhuận Nghi lầm bầm: “Nguyên Duy, hôm nay phải giặt ga trải giường.” “Được, chờ em dậy anh sẽ giặt.”

Phó Nhuận Nghi lại nói: “Còn phải mua hoa nữa, hoa tươi mua lần trước đã tàn hết rồi.”

“Được, đi mua hoa.”

Phó Nhuận Nghi lại nói: “Em còn muốn đi bộ nữa, em muốn chụp ảnh cho anh.”

Nguyên Duy cũng đồng ý.

Phó Nhuận Nghi còn muốn đưa ra yêu cầu: “Em muốn anh mặc chiếc áo sơ mi màu khói xám hôm trước, là chiếc áo mà anh mặc trong hôm lễ trưởng thành của em gái Mạnh Hiến đó.”

Hôm đó, Văn Ninh ra hiệu cho cô quay đầu lại nhìn, Phó Nhuận Nghi thấy Nguyên Duy đứng dưới ánh nắng mặt trời, vì ánh sáng chiếu thẳng vào mặt nên anh hơi nhíu mày. Anh mặc trang phục có phần hơi trang trọng, trông rất khác với khi mặc áo thun ngắn tay thoải mái, rất nghiêm túc và lạnh lùng, trông như một tảng băng lớn đặt ngoài trời mùa hè vậy, Phó Nhuận Nghi không kìm được muốn đến gần.

Nguyên Duy lại nói: “Cái này e là không được rồi, anh không có mang theo.”

Phó Nhuận Nghi nói vậy cũng được, rồi cô lại nhìn Nguyên Duy, nói áo sơ mi trắng cũng rất đẹp.

Qua mấy phút sau, Phó Nhuận Nghi đi rửa mặt, thay một bộ váy bằng vải lanh rộng rãi, đội một chiếc nón rộng vành màu gạo, cùng Nguyên Duy xuống lầu ăn cơm.

Sau đó tản bộ, đi ngang qua phố Biên Cổ, đến tiệm hoa mua hoa. Trên đường đến tiệm hoa có đi qua câu lạc bộ thể thao đó.

Trưa hè nắng chói chang hắt vào tấm kính lớn đến nhức mắt, trước cửa chẳng có bóng người, chỉ có một con chó vàng bị xích vào tay nắm cửa, nằm dài thè lưỡi.

Hai người đi ngang qua bóng cây, Nguyên Duy dời tầm mắt, hỏi Phó Nhuận Nghi là sau đó cô có tự đi học tennis nữa không.

Phó Nhuận Nghi thành thật lắc đầu.

Nguyên Duy rời đi rồi cô không đến lớp học tennis nữa, nhân viên tiếp tân kia còn gọi điện cho cô, đại khái là sợ Phó Nhuận Nghi hủy khóa học sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của cậu ta, Phó Nhuận Nghi rất giỏi nói dối, cô nói mình bị thương, không đi học nữa.

Lúc đó đáng ra cô nên nghe lời của Nguyên Duy đừng kích động mua thẻ thành viên. Bây giờ nghĩ lại, sắp tới cô lại đến Sùng Bắc rồi, càng không tiện đến lớp… hình như thật sự có chút lãng phí. Nhưng cũng không phải là lãng phí quá lớn, cô có thể chấp nhận được.

Nguyên Duy ôm lấy vai Phó Nhuận Nghi, an ủi cô: “Đến Sùng Bắc rồi anh lại tìm cho em một giáo viên dạy tennis khác.”

Phó Nhuận Nghi hỏi: “Có thể là anh dạy không?”

Thực ra sức hút của môn tennis đối với cô cũng không lớn lắm, cô nhớ lại, vui nhất là hai lần đánh bóng cùng Nguyên Duy.

Nguyên Duy không chuyên nghiệp bằng giáo viên, cũng không quen động viên khen ngợi, nhưng Phó Nhuận Nghi rất thích việc anh thay đổi cách thức ném bóng cho mình, cuối cùng chính mình đánh lệch ra ngoài….Anh sẽ thở dài, có lúc chống nạnh, sau đó liếc mắt nhìn sang phía đối diện.

Những lúc như vậy, tuy Phó Nhuận Nghi cầm vợt nhỏ giọng nói ngại quá, nhưng kỳ thực trong lòng không hề áy náy, thậm chí còn rất thích dáng vẻ bất đắc dĩ của Nguyên Duy.

Lúc này Phó Nhuận Nghi thản nhiên nói với Nguyên Duy: “Em thích nhìn anh nhặt bóng.”

“…”

Nguyên Duy nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc, anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Sở thích của em cũng dày vò người khác thật đấy.”

Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt Phó Nhuận Nghi hơi thay đổi, cắn môi nhỏ giọng lầm bầm: “Thật ra, anh cũng vậy mà.”

Nguyên Duy không nghe rõ, nghiêng đầu hỏi lại, nhưng Phó Nhuận Nghi không trả lời nữa.

Mua hoa xong trên đường trở về, Phó Nhuận Nghi cũng đã chụp đủ ảnh.

Đi đến ngã ba đường, tay cô cầm máy ảnh, cúi đầu xem lại chi tiết bức ảnh trên màn hình, lại nghe thấy tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu.

Nguyên Duy hỏi cô: “Không phải trước đây em nói đi thẳng con đường này sẽ có bảo tàng sao?”

Phó Nhuận Nghi ngẩng đầu lên, trong đồng tử như có ánh sáng lướt qua: “Anh muốn đi à?” Nhưng rất nhanh sau đó ánh sáng ấy lại vụt tắt, giọng nói cũng trầm xuống, “Chắc anh sẽ thấy chán thôi.”

Phó Nhuận Nghi đã đến bảo tàng trống da đó nhiều lần rồi. Gian chính trưng bày vài bộ trống da cùng tượng đồng của một số nhân vật lịch sử, còn có một gian nhỏ dùng để trưng bày các sản phẩm đan tre trúc địa phương ở Tân Loan cùng lịch sử phát triển của nghề đan tre trúc. Nếu không phải người đặc biệt yêu thích văn hóa dân gian thì vào đó dạo một vòng là ra ngay.

Khu trải nghiệm mới được thêm vào mấy năm gần đây thì có phần thú vị hơn một chút.

Có điều Phó Nhuận Nghi cũng không phải là người am hiểu lắm về thiết kế tương tác, nhưng cô rất thích bầu không khí toàn là các cặp đôi trẻ ở nơi đó. Mỗi lần dạo bước ở đó, nghe thấy âm thanh vọng đến từ bốn phương tám hướng, lại thấy từng cặp đôi dùng giọng điệu mới mẻ gọi nhau, lúc thì bảo nhìn chỗ này lúc lại giục xem chỗ kia, tựa như đã dựng lên một không gian tràn ngập tình yêu.

Nhịp tim hiển thị trên màn hình công nghệ kia tuy là ảo, nhưng tình yêu mà những du khách đến rồi đi mang theo lại là có thật.

Có tồn tại thì mới hiển thị, tuy ảo mà thực.

Thế là cuối cùng Phó Nhuận Nghi cũng được toại nguyện, cô cùng Nguyên Duy vào đó dạo một vòng.

Ban đầu cô cứ nghĩ Nguyên Duy sẽ không có hứng thú với thiết kế tương tác yêu đương sến sẩm đó. Nào ngờ đâu anh lại như đến đây vì ‘Trống hòa nhịp tim’.

Thật không may là một phần thiết bị của khu vực trải nghiệm đang trong quá trình bảo trì, hình như là thiết lập chương trình ở hậu trường bị lỗi.

Xung quanh hầu như đều là các cặp đôi đến vui chơi.

Phó Nhuận Nghi ghé sát vào Nguyên Duy, tay trong tay với anh, cô thản nhiên nói: “Hình như tháng trước nó cũng bị hỏng.”

Sắc mặt Nguyên Duy không được tốt, dùng giọng nói công việc giống hệt sếp lớn đang phê bình nhân viên cấp dưới vậy: “Đội ngũ kỹ thuật này kém cỏi thật.”

“Em cảm thấy cái đó hình như cũng không có gì vui cả.”

Phó Nhuận Nghi an ủi qua loa, vừa nói vừa lắc lắc tay anh: “Chúng ta đi mua quạt đi, hình như đây là văn phòng phẩm mới ra.”

Phó Nhuận Nghi thấy trên tay nhiều cô gái đã cầm chiếc quạt giống hệt nhau.

Vào hè nên bảo tàng Biên Cổ mới mở gian triển lãm sắp đặt nghệ thuật, bên trong có đến hàng nghìn chiếc quạt tre được chất thành vô số hình mê cung, thu hút du khách đến check in, chụp ảnh. Sản phẩm văn hóa mới cũng dựa theo đó mà ra đời, có tên là ‘Tạo Câu Phiến’, hình thức tinh xảo, cán quạt được gắn tua rua, mặt quạt mang chủ đề tình yêu, thoạt nhìn có vẻ như bắt tay với gian triển lãm để ‘bóc lột’ các cặp đôi vậy.

Thế mà những cặp đôi bị ‘bóc lột’ kia lại có vẻ rất vui vẻ. Phó Nhuận Nghi cũng không ngoại lệ.

Ngay khi nhận được chiếc quạt trên tay, cô đã bắt đầu nghĩ xem mình sẽ viết gì lên đó.

Mặt quạt in nền mực nhạt, chỉ có duy nhất một dòng câu chờ người ta đến lấp vào chỗ trống.

[Thích anh, giống như thích…]

Phó Nhuận Nghi cầm lấy cây bút trên bàn, để lên chiếc bàn nhỏ kế bên rồi viết ngay ngắn. Lúc này khu vực sản phẩm văn hóa và sáng tạo bỗng trở nên đông đúc hẳn. Cất bút vào chỗ cũ xong, cô theo Nguyên Duy chen qua dòng người ngược hướng để đi về phía lối ra thông thoáng.

Nguyên Duy cầm một bó hoa nhỏ, vẫn là loại mà Phó Nhuận Nghi yêu thích, hoa cát cánh màu trắng kết hợp với cẩm tú cầu xanh. Anh vừa nắm một tay cô, vừa liếc mắt nhìn sang.

Anh hỏi xem lúc nãy cô lén lút viết gì.

Cánh cửa lớn của bảo tàng đã ở ngay trước mặt, ánh nắng ban trưa chiếu thẳng vào. Phó Nhuận Nghi giơ tay, đưa chiếc quạt cho Nguyên Duy xem.

Ánh sáng dịu nhẹ hắt qua mặt quạt tạo thành hiệu ứng bán trong suốt, khiến chữ viết trên đó càng thêm rõ ràng.

Trên đó viết rằng —

Thích anh, giống như thích những ngày râm mát.

Dù mặt trời không xuất hiện thì em vẫn luôn thích anh.