Đắm Mình Trong Mưa Xuân - Giảo Chi Lục

Chương 52




Nguyên Duy nói với Phó Nhuận Nghi rằng chuyến này đến Tân Loan anh vẫn còn ít việc, nhưng mà không bận lắm, thời gian rảnh rất nhiều.

Trong lúc ăn sáng, Nguyên Duy tranh thủ lên kế hoạch cho những ngày sắp tới, anh dự định ngày mai sẽ đưa Phó Nhuận Nghi về nhà cậu anh ăn cơm.

Đã không thể trốn tránh, chi bằng giải quyết sớm một chút.

Dĩ nhiên là sau này Nguyên Duy vẫn sẽ sống ở nhà Phó Nhuận Nghi, nếu mợ hỏi sao anh không nghe theo lời bà Nguyên ở nhà, anh sẽ đáp là đang bận việc, còn về phần là việc gì thì anh nói gì là việc nấy, chuyện gì quan trọng đều tính là công việc.

Nguyên Duy hỏi ý của Phó Nhuận Nghi.

“Hình như không được rồi…” Phó Nhuận Nghi đáp. “Em không muốn đi ăn cơm à?”

Phó Nhuận Nghi tỏ vẻ khó xử: “Không phải, mai em có việc…” Nguyên Duy có hơi nghi hoặc: “Không phải em đang nghỉ phép sao?”

“Đúng là vậy, nhưng mà Như Như tạm thời sắp xếp cho em một buổi chụp quảng cáo.”

Phó Nhuận Nghi nào dám nói cho Nguyên Duy biết sở dĩ cô nhận công việc này là vì muốn bản thân bận rộn để không nghĩ đến anh nữa.

Nguyên Duy không hỏi nhiều về công việc của Phó Nhuận Nghi, anh chỉ nói: “Có cần anh đi cùng em không?”

Phó Nhuận Nghi do dự giây lát rồi lắc đầu: “Không cần đâu, anh đến sẽ làm ảnh hưởng đến buổi chụp đấy.”

“Anh kém văn minh đến mức đó sao?” “Không phải, ý em không phải vậy.” Phó Nhuận Nghi vội vàng giải thích.

Trước đây cũng từng có mấy cô người mẫu dẫn bạn trai đến phim trường, mọi người không quan tâm đến chuyện tình cảm của hai người thì trông có vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng nếu đã quan tâm thì cũng chỉ là mấy câu xã giao như kiểu hai người trông đẹp đôi quá đi, ngọt ngào hạnh phúc lắm luôn.

Phó Nhuận Nghi cảm thấy kiểu hành vi nhìn có vẻ ngọt ngào ấy phần nào sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của cả ekip. Trước đây cô đã quay rất nhiều quảng cáo, lịch trình lúc nào cũng dày đặc, người trước ống kính và sau ống kính đều rất vất vả, mà cô cũng hiều rõ một chuyện là chẳng có ai thích đi làm cả, mọi người đến phim trường, việc muốn làm nhất là hoàn thành công việc rồi nhanh chóng rời đi.

Nguyên Duy cùng cô đi quay quảng cáo đương nhiên cô rất vui, nhưng đồng thời cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến người khác.

“Nếu anh có thời gian thì đến đón em tan ca nhé, em muốn như vậy.” Nhìn Phó Nhuận Nghi nói chuyện, Nguyên Duy mỉm cười không nói gì.

Phó Nhuận Nghi cắn một miếng bánh ngàn lớp, nhìn Nguyên Duy, có chút khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Nguyên Duy gật đầu: “Được.”

“Về sau em cứ như vậy, nói thẳng ra mong muốn của em, làm thế rất tốt.”

Lúc này Phó Nhuận Nghi mới bừng tỉnh, hình như đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân trước mặt Nguyên Duy. Trong tiềm thức của cô luôn bài xích bản thân nói ra từ “muốn”, hình như đã rất lâu rồi cô không nói đến từ này nữa.

Nguyên Duy nói với cô: “Bất cứ điều gì em muốn em đều có thể nói với anh.”

Phó Nhuận Nghi chợt cảm thấy ly trà sữa Uyên Ương vừa nuốt xuống như nổ tung thành vô số bong bóng ngọt ngào trong lòng, hương vị ngọt ngào đến tan chảy, cô gật đầu đáp: “Em biết rồi.”

Quảng cáo phấn má hồng lần này quay đến tận đêm khuya.

Phó Nhuận Nghi tranh thủ lúc nghỉ ngơi gọi video call cho Nguyên Duy. Tính ra thì đây là lần đầu tiên hai người họ gọi video call cho nhau. Nhưng dường như cả hai đều là những kẻ khác người không thích xuất hiện trước ống kính.

Phó Nhuận Nghi cho anh xem chiếc đèn lớn trong phim trường và bàn trang điểm đầy ắp mỹ phẩm, còn trong ống kính của Nguyên Duy là một góc ghế sô pha nhà cô.

Bé mèo áp mặt vào màn hình nhìn bản mặt to đùng của mình.

Nguyên Duy ngồi trên ghế sô pha, chỉ để lộ nửa người, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình máy tính hắt lên người anh, ống tay áo sơ mi xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc, tiếng gõ bàn phím máy tính vang lên lách cách, có lẽ anh đang bận làm việc.

Phó Nhuận Nghi không ngờ buổi quay hôm nay lại gặp trục trặc về thiết bị, đáng lẽ bảy tám giờ tối là có thể kết thúc công việc, nào ngờ bây giờ đã gần chín giờ rồi mà vẫn còn một phân đoạn cần quay bổ sung.

Trễ quá rồi.

Cô có chút không nỡ để Nguyên Duy tới đón cô, trường quay phim nằm ở ngoại ô, lái xe đến đây mất hơn một tiếng đồng hồ.

Nguyên Duy nói anh còn phải giải quyết một số công việc, sẽ qua đó đón cô hơi trễ, như vậy thì cô bạn quản lý của cô không cần đưa cô về nữa, cũng có thể về

nhà nghỉ ngơi sớm hơn một chút.

Bàng Như ở bên cạnh, nghe xong cuộc gọi video chẳng có chút mặn nồng nũng nịu nào của Phó Nhuận Nghi thì chỉ biết lắc đầu xuýt xoa: “Tay này đúng là không phải dạng vừa đâu.”

Phó Nhuận Nghi quay đầu nhìn bạn mình.

Bàng Như nói: “Cậu ta nắm thóp em rồi, nhìn hai người không giống như mới quen nhau hơn một tháng tí nào.”

Phó Nhuận Nghi nghiêm túc đính chính: “Bọn em quen nhau lâu rồi, không phải mới một tháng.”

Biết chuyện Phó Nhuận Nghi sắp kết hôn với Nguyên Duy, lúc này Bàng Như nói năng cũng chẳng còn kiêng dè gì nữa: “Chẳng phải lúc trước đều là em đơn phương quen biết cậu ta sao? Còn chuyện cậu ta hiểu em thì chắc chỉ mới hơn tháng nay thôi đúng không?”

Phó Nhuận Nghi không thể phản bác, đành gật đầu.

“Nhưng em xem đi, cậu ta hiểu em rõ đấy chứ. Em bảo cậu ta đừng đến, cậu ta chẳng những không nói những câu kiểu như ‘Anh không yên tâm, anh nhớ em lắm baby à, anh nhất định phải đến đón em’. ”

Nói đến đây, Phó Nhuận Nghi đã bật cười.

Bởi vì đó tuyệt đối không phải là những lời Nguyên Duy có thể nói ra, chỉ tưởng tượng ra thôi mà đã thấy kì cục và buồn cười rồi.

“Mà lại bảo là, nếu cậu ta không đến đón thì chị phải đưa em về, như thế chị sẽ không thể nghỉ ngơi sớm, đúng lúc cậu ta xong việc ghé qua đón em cũng tiện. Chậc chậc, quả nhiên rất cao tay.”

Bàng Như nhìn Phó Nhuận Nghi: “Bởi vì tính của em lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước. Cứ ở đây nói với em bao lời sến súa sướt mướt cũng không bằng nói một câu “Để bạn em nghỉ ngơi sớm”. Anh chàng này khôn ngoan ra phết đấy! Đúng là đầu óc của người biết kiếm tiền.”

Phó Nhuận Nghi thành thật nói: “Nhưng mà hình như anh ấy không thích kiếm tiền lắm.”

Trên người Nguyên Duy không hề có khí chất của những kẻ cuồng công việc, anh hầu như chẳng bao giờ nhắc đến chuyện công việc, nhưng số cuộc gọi công việc thì lại rất nhiều. Ở bên cạnh anh lâu như vậy, Phó Nhuận Nghi thậm chí có thể phân biệt được là công việc hay không chỉ qua câu đầu tiên lúc anh nghe điện thoại.

Không hề có chút cảm xúc nào, giọng điệu rất dứt khoát.

Giống như khi đến giờ ăn cơm thì chỉ lặng lẽ ngồi xuống cầm bát đũa lên ăn vậy, ăn là được rồi, hoàn thành ba bữa cơm một ngày không cần phải hao tốn

cảm xúc làm gì.

Nghe đến đây Bàng Như bật cười, lập tức lên giọng: “Là chị thì chị cũng chẳng thích kiếm tiền. Kiếm tiền là việc chán nhất trên đời này, chẳng có gì vui cả, gặp ai chị cũng sẽ rầu rĩ than thở tiền chỉ là giấy lộn, tiền là thứ vô dụng nhất trên đời, tiền có mua được hạnh phúc đâu.”

Bàng Như diễn quá nhập tâm khiến Phó Nhuận Nghi phải bật cười.

Bàng Như nói: “Chắc cậu ta muốn kết hôn với em là vì hạnh phúc đúng không? Chứ còn lý do gì có thể giải thích được nữa.”

Phó Nhuận Nghi chưa từng hỏi Nguyên Duy câu này bao giờ, nhưng chắc chắn câu trả lời của cô là: cô muốn kết hôn với Nguyên Duy là bởi vì hạnh phúc.

Cô không dám chắc liệu bản thân có mang lại hạnh phúc cho Nguyên Duy được không.

“Như Như, em có phải là người có thể mang đến cho người khác niềm vui không?”

Bàng Như trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau lắc đầu: “… Trông em không giống lắm, em không phải là kiểu người con gái như ánh mặt trời, thật ra thì em thiếu nắng, nhưng em giống như một ngày mưa dịu mát, ai muốn che dù bước vào thế giới của em cũng phải thốt lên rằng thời tiết hôm nay thật đẹp làm sao?”

“Thật sao?”

Bàng Như cười nói: “Thật mà, em nghĩ thử xem, chị quen biết em, em giúp chị kiếm tiền, chúng ta làm bạn với nhau, chị đau ốm phát sốt mấy lần đều là em đưa chị đi bệnh viện, chăm sóc chị. Với A Đồng thì sao, em lại có nhiều kiên nhẫn hơn, hết lần này đến lần khác dẫn thằng bé đi chơi, trước đây còn nhờ vả hết bạn bè giúp tìm giáo viên dạy bóng rổ cho nó nữa. Bên gia đình bà dì của em có chuyện gì em cũng là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ, vừa làm nhân viên chăm sóc khách hàng vừa gửi chuyển phát nhanh cho họ. Trời đổ mưa đúng là người đi đường sẽ ít hơn, nhưng ai đến bên em rồi chắc chắn sẽ cảm nhận được sự chân thành của em.”

“Thời buổi này chân thành quý giá lắm, đến A Đồng còn biết trân trọng nữa mà, người thông minh như Nguyên Duy thì đương nhiên cũng biết rõ chứ.”

Có tiếng gõ cửa phòng trang điểm, nhân viên đến thông báo máy móc đã điều chỉnh xong, có thể tiếp tục quay bổ sung cảnh quay.

Khi Nguyên Duy lái xe đến nơi thì đã bước sang ngày mới, anh mua đồ ăn khuya đến, nhưng đường xá xa xôi nên thức ăn cũng nguội mất rồi.

Phó Nhuận Nghi mở cửa xe, vừa nhìn thấy trên ghế ngồi toàn là túi đựng thức ăn có logo giống nhau nhưng kích cỡ khác nhau, hai người chắc chắn không ăn hết, Nguyên Duy nói đã mua thêm vài phần, bảo cô lấy chia cho bạn bè.

Lúc này Bàng Như mới chính thức chào hỏi Nguyên Duy một tiếng.

Phó Nhuận Nghi ngồi trên ghế phụ, trên đùi bày biện vài món ăn khuya, cô lục trong túi này ăn vài miếng rồi lại sang túi khác ăn vài miếng, chẳng mấy chốc đã cảm thấy no.

Quy mô trường quay không nhỏ, giờ này rồi mà vẫn còn không ít phim trường sáng đèn. Nguyên Duy liếc mắt sang, nhìn thấy sườn mặt Phó Nhuận Nghi với mái tóc búi củ tỏi một cách qua loa, da mặt không có lớp trang điểm, nhưng trên má và mũi lại đỏ ửng lên bất thường.

Nguyên Duy đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô, rồi nhìn vào túi đồ ăn khuya, bên trong có cả đồ cay và một ít cháo hải sản.

“Em bị dị ứng à?”

Phó Nhuận Nghi ngẩng đầu xoay mặt lại, một bên má vẫn còn phồng lên vì thức ăn, Nguyên Duy nhìn rõ hơn, cằm cô cũng hơi đỏ.

Xung quanh không có gương, nhưng lúc vừa mới tẩy trang xong Phó Nhuận Nghi đã soi rồi, cô nói: “Không phải đâu, là do trang lâu quá nên hơi ửng đỏ thôi.”

Nguyên Duy nhìn cô một lúc, hỏi cô trước đây công việc cũng kết thúc muộn như vậy sao. Phó Nhuận Nghi nói đôi khi không phải, nhưng làm người mẫu là vậy, đã nhận thù lao thì phải phối hợp với hiệu ứng hình ảnh của bên A, công việc khi nào kết thúc thường là bản thân không thể tự quyết định, nhưng may là Bàng Như hoặc tự mình đi cùng hoặc là cho trợ lý đi cùng cô, thế nên cô không cần phải tự mình đối mặt với những việc phối hợp liên lạc này.

Nguyên Duy khởi động xe, trên đường đi, nói đến việc tại sao Phó Nhuận Nghi lại chọn làm người mẫu, bởi vì trông cô hoàn toàn không giống người có ham muốn thể hiện trước ống kính.

Phó Nhuận Nghi ngẫm nghĩ giây lát, kể lại từ đầu.

Quá trình này cũng khá ngẫu nhiên. Sau khi từ bỏ ý định tham gia kỳ thi nghệ thuật và ở lại Sùng Bắc, cô thi vào Đại học Công nghệ Tân Loan, điểm không đủ nên bị điều chỉnh sang ngành Tài nguyên Môi trường. Mơ mơ màng màng trải qua bốn năm đại học, khi các bạn cùng lớp bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, cô cũng không biết tương lai mình muốn làm gì. Vì biết chút ít về nhiếp ảnh, trong mục thông tin tuyển dụng làm thêm, lúc đó cô muốn thử ứng tuyển làm trợ lý nhiếp ảnh.

“Tôi không ngờ một công việc tám mươi tệ một ngày lại có hơn hai mươi người cạnh tranh.”

Lúc đó ngồi trên ghế bên ngoài phòng phỏng vấn, tay nắm chặt tập hồ sơ mỏng manh, nghe mọi người xung quanh nhỏ giọng trò chuyện nhưng thực chất là đang âm thầm so sánh khoe khoang những giải thưởng đã đạt được, Phó Nhuận Nghi rất muốn bỏ đi, coi như mình chưa từng đến đây.

Sau đó thì gặp Bàng Như.

Khi đó sự nghiệp của Bàng Như đã có chút thành tựu, Phó Nhuận Nghi biết cô ấy, Bàng Như trước đây đã từng đến trường với tư cách là cựu sinh viên ưu tú để thuyết trình về khởi nghiệp.

Phó Nhuận Nghi nhớ rõ ngày hôm đó chụp về mấy bộ áo len Giáng sinh, phòng chụp đèn đuốc sáng trưng, bối cảnh giống như thế giới cổ tích, cô cứ luôn miệng nói mình không biết chụp ảnh, Bàng Như khuyên cô thử xem, bảo chuyên viên trang điểm giúp Phó Nhuận Nghi điểm thêm vài nốt tàn nhang nhỏ, nói muốn trông giống như nai con Bambi, sau đó nhét cho cô một quả táo đỏ au, bảo cô ngồi cạnh cây thông Noel.

Người ta bảo cô nhìn đâu thì cô nhìn đó, người ta bảo cô mở to mắt một chút thì cô mở to mắt một chút.

Quá trình chụp hình đơn giản hơn nhiều so với quá trình phỏng vấn vừa rồi, nhưng thù lao lại gấp hơn mười lần so với trợ lý nhiếp ảnh, kiếm tiền dễ hơn cô tưởng tượng. Song thực ra cô cũng không có nhiều nhiệt huyết, có điều Bàng Như thì rất nhiệt tình.

Sau đó cô ấy thường xuyên gọi điện cho Phó Nhuận Nghi, cũng không nói là muốn Phó Nhuận Nghi đi làm, cô ấy nói chuyện rất dễ nghe: “Đàn em, em có thể giúp chị một việc được không?”

Nguyên Duy vừa nghe vừa cong môi nói: “Cô ấy rất biết cách nắm thóp em đấy, vừa mới quen em đã biết em thích kiểu giao tiếp này rồi.”

Phó Nhuận Nghi nghiêng đầu liếc nhìn Nguyên Duy một cái, sau đó cô quay đầu lại, rơi vào trầm tư.

Vậy nên ngoại trừ bản thân cô ra thì những người xung quanh cô đều biết cô thích giao tiếp kiểu gì sao? Nắm thóp cô là nhiệm vụ của tân thủ gì vậy, sao ai cũng biết thế?

Qua một lúc lâu, Phó Nhuận Nghi đột nhiên hỏi: “Có phải trông em có hơi ngốc không?”

“Không, em chỉ là không đề phòng người khác thôi.”

“Em rất đề phòng người khác đấy.” Phó Nhuận Nghi không đồng ý với nhận xét này, cô lấy ví dụ người hàng xóm ở tầng trên, lần đầu tiên cô gặp anh ta, mặc dù đối phương cười híp mắt chào hỏi cô nhưng cô luôn cảm thấy đối phương không phải người tốt.