Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 89




Tay Liễu Phán Nhi không dừng lại, vừa nói đùa với mấy nữ nhân đã có chồng trong thôn, vừa rửa chúng thật sạch sẽ.

Đến mức Tam quả phụ thật sự không thể chen miệng vào, bĩu môi một cái rồi rời đi.

Chỉ một lúc sau, Lý Đại Bảo bê chậu tới, mang mấy thứ nội tạng Liễu Phán Nhi đã làm sạch đặt vào trong chậu.

Một chậu toàn lòng già heo, còn có hai cái giò heo và một chiếc dạ dày heo.

Liễu Phán Nhi bê chậu, vội vã đi nhanh về.

Về đến nhà, Lưu thị rất thắc mắc: "Những thứ nội tạng này liệu có ăn được không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên là có thể, tẩu tử, tẩu chỉ cần nhìn là được."

Lưu thị đặt kim chỉ trong tay xuống, tới giúp đỡ: "Mấy thứ nội tạng này giao cho muội, tẩu lọc ít mỡ từ đống thịt heo đã mua, sau đó dùng tóp mỡ làm nhân bánh bao."

Lý Dung mở to mắt, mặc dù hết sức tò mò, nhưng vẫn gật đầu: "Nương, vậy con đi nhặt đậu.

Trước đây, bọn họ đã nhờ thôn trưởng Lý làm hai chiếc bếp một to một bé trong nhà bếp dưới lán trúc.

"Dạ mẫu thân!" Bây giờ Lý Đại Bảo cực kì tin tưởng mẫu thân, nghe lời mẫu thân sẽ có thịt ăn và có cuộc sống tốt hơn.

Liễu Phán Nhi lớn tiếng gọi: "Đại Bảo, bắt đầu nhóm lửa!"

Liễu Phán Nhi trực tiếp đặt chiếc nồi lớn lên trên, cọ rửa nồi sắt sạch sẽ, tiếp đó đổ thêm nước, bỏ giò heo đã được chặt thành khúc vào trong.

Liễu Phán Nhi nói với Lý Dung đang xem trò vui: "Hôm nay, ta đi chợ mua nửa túi đậu nành, A Dung, con lấy một bát đậu nành, chọn những hạt đẹp, bỏ mấy hạt mốc đen ra.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đống lòng này cứ để ta, đảm bảo sẽ hợp khẩu vị mọi người."

"Tam thẩm, con đi di chuyển gạch bùn." Lý Lệ vui vẻ ra mặt, cả nhà bận rộn vì món ăn ngon chưa được nếm thử.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta vừa mua một chiếc nồi đất, con nhanh chóng lau chùi qua đi. A Lệ, con di chuyển mấy viên gạch bùn xếp thành một chiếc lò đất nhỏ nhé, tí nữa ta làm giò heo om đậu nành cho các con.

"Tam thẩm, con đi lau ngay!" Lý Phương tung tăng đi làm việc. Thấy Lý Đại Bảo và Lý Dung đều có việc làm, Lý Phương không nhịn được hỏi: "Tam thẩm, còn chuyện gì để ta làm không?"

Liễu Phán Nhi nhận lấy, cẩn thận rửa sạch hai lần, đổ một bát đậu nành vào trong nồi đất. Xong xuôi buộc một nắm hành bỏ vào, đổ thêm cả rượu vàng mới mua hôm nay, tạm thời coi như rượu gia vị, cuối cùng cho thêm rất nhiều lát gừng.

Nước trong nồi sôi lên, chân qua giò heo có thể khử được mùi hôi. Cho ít mỡ heo vừa được chắt lọc vào, phi thơm hành, gừng, tỏi trong nồi, đảo qua đảo lại giò heo đã được cắt khúc đến khi đổi màu, lại cho vào nồi đất, đổ khoảng 3⁄4 nước vào nồi đất.

Lúc này, Lý Dung bê một bát đậu nành đã được lựa chọn cẩn thận tới: "Nương, con nhặt xong đậu nành rồi!"

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo trố mắt nhìn mọi người làm việc, muốn giúp một tay nhưng lại phát hiện bọn họ không thể giúp gì được, chỉ có thể chơi đùa bên cạnh.

Sau đó, Liễu Phán Nhi dùng đũa tre dài khuấy đều rồi đậy nắp lại.

"Ừm, giỏi lắm." Liễu Phán Nhi khen, động viên mấy cô nương tự ti này, hi vọng mấy nàng có thể trở nên vui vẻ và thành thạo hơn.

"A Lệ, con nhóm lửa, thỉnh thoảng phải mở ra, dùng đũa khuấy, đến khi nước trong nồi đất sôi thì mở ra, hạ lửa nhỏ, om liu riu." Liễu Phán Nhi nhắc nhở: "Cẩn thận đấy."

Chỉ một lúc sau, ngọn lửa trong chiếc bếp nhỏ bốc cháy ngùn ngụt.

"Vâng ạ”" Lý Đại Bảo lấy ra một cây củi đã đốt lửa, nhét vào dưới nồi đất, ngoài ra bên trong còn xếp cả củi khô.

Lý Lệ cười gật đầu: "Tam thẩm yên tâm, con sẽ để ý."

"Đại Bảo, mau đốt một lửa phía dưới nồi đất." Liễu Phán Nhi dặn dò, bếp lò được xây dựng tạm thời để om giò heo với đậu nành.

Liễu Phán Nhi vừa khen ngợi, vừa cọ rửa nồi sắt, bắt đâu đổ nước vào trong chần qua lòng già heo và dạ dày heo.

Vớt sạch bọt màu và một số tạp chất, dùng đũa tre dài vớt lòng già heo và dạ dày heo ra, thay nước lần nữa, mới bắt đầu hầm.

Liễu Phán Nhi đổ nửa chai nước tương, thả hai nắm hành lá và một ít gừng thái lát, đổ cả rượu vàng với một nắm thì là mà nàng mua vào trong.

Trước đó, khi phát hiện ở trong rừng có cây nguyệt quế, nàng đã hái một ít về phơi nắng rồi thu thập lại, bây giờ chúng có rất nhiều tác dụng.

Còn quế, nàng bóc một miếng lớn phơi nắng, hiện tại bẻ mấy miếng nhỏ bỏ vào.

Thật ra tốt nhất nên bỏ những hương liệu này vào trong một tấm vải thưa, như vậy nước hâm sẽ không có mùi hương lộn xộn. Nhưng mà nhà không có vải thưa, chỉ có một ít vải hấp màu sẫm, lát nữa dùng để hấp bánh bao, vì vậy Liễu Phán Nhi chỉ có thể bỏ qua mấy bước cầu kỳ.

Dù sao hương vị cũng vậy, chỉ cần lúc ăn để ý một chút, nhặt những gia vị dính vào lòng già heo là được.

Để được ăn ngon, phiền phức thêm một tí thì có là gì!

Là một người có tâm hồn ăn uống, đã đến lúc này thì không sợ gì phiên phức, chỉ sợ không có đồ ngon để ăn.

Từ lúc quay trở về, Liễu Phán Nhi bắt đầu làm liên tục, vẫn chưa kịp uống nước, miệng lưỡi khô khốc.

"Mẫu thân, con vẫn đang để ý đây!" Lý Đại Bảo gật đầu, mơ hồ cảm nhận được mùi vị không hề khó ngửi trong nồi, hình như còn có chút mùi thơm.

Liễu Phán Nhi nói với Lý Phương: “A Phương, lúc mượn lồng hấp, con nói với nhà thúc thúc một tiếng, chúng ta đặt một bộ lông hấp."

"Dạ, mẫu thân, con đi ngay." A Phương đồng ý, đang định đi ra ngoài.

Lưu thị đang nhào bột, chợt phát hiện nhà không có lồng hấp: "”A Phương, nhà mình không có lồng hấp, con qua nhà gia gia mượn lồng hấp đi."

"Vâng, tam thẩm, con nhớ rồi." Lý Phương vâng lời, cầm một cây gậy nhỏ đo kích thước nồi trong nhà rồi đi mượn lồng hấp luôn.

Liễu Phán Nhi đậy vung nồi lại, nói với Lý Đại Bảo: "Để lửa lớn, đến khi sôi thì gọi ta."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, chạm vào vầng trán sáng bóng của Lý Nam: "A Nam thật tốt bụng, cảm ơn A Nam” Liễu Phán Nhi ngồi trên băng ghế trúc, uống nước Lý Dung bê tới, trong lòng rất thoải mái: "Cảm ơn A Dung."

Lý Nam cầm chiếc khăn trong tay lau mồ hôi cho Liễu Phán Nhi: "Nương, A Nam lau mồ hôi cho người."

Thấy vậy, Lý Dung vội vàng bê một chén nước lạnh ngâm lá hoắc hương đã đun sôi tới: "Mẫu thân uống nước đi, chắc chắn người rất mệt, người mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Lý Tiểu Bảo chạy vào trong hang, cầm một chiếc quạt hương bồ xù xì đơn giản, bắt đầu quạt cho nương của mình.

Có điều, điều đó không làm khó được sự thông minh của Tiểu Bảo.

Không thể bóp vai, nhưng có thể quạt mát.

Lý Tiểu Bảo muốn bóp vai cho nàng, nhưng nàng lại ngồi trên băng ghế hơi cao, cậu nhóc không thể với tới.

Liễu Phán Nhi mặt mày vui vẻ uống cốc nước mát, chợt cảm thấy có một cơn gió đang thổi sau lưng nàng, nàng quay đầu nhìn lại.

Những ngày qua, Liễu Phán Nhi bận rộn, chỉ có thể tranh thủ tất cả thời gian mà mình có thể để dạy bọn nhỏ.

Gian khổ giúp họ nhanh chóng trưởng thành, đồng thời cũng là kinh nghiệm quý báu trong cuộc đời họ khiến họ thân thiết, nương tựa vào nhaul

Đúng là con nhà nghèo thường lo việc nhà sớm.

"Tiểu Bảo cũng rất giỏi, sau này ta sẽ cho các con ăn nhiêu đồ ngon hơn." Liễu Phán Nhi cười nói, nhìn bọn nhỏ bận rộn, quả là một hình ảnh đẹp về tình mẫu tử và lòng hiếu thảo.

Uống nước xong, Liễu Phán Nhi cầm gậy gõ, bắt đầu dạy bọn nhỏ học chữ.

Liễu Phán Nhi lại càng vui hơn, hóa ra là Lý Tiểu Bảo đang quạt cho nàng.

Cũng may mắn là mấy đứa nhỏ thông minh hiếu học, có thể hiểu ngay khi được dạy, vì vậy Liễu Phán Nhi dạy mà không hề thấy mệt mỏi.

Lửa đang cháy dưới đáy nồi nên không cần để ý, Lý Đại Bảo và Lý Lệ cũng tới học.