Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 88




"Được, buộc lại cho ta đi." Liễu Phán Nhi vui vẻ đồng ý rồi đưa tay chỉ vào mấy cái ruột heo gan heo chưa được dọn xong kia: "Mấy thứ này thì sao?”

Bây giờ trời nóng nên không bán được thịt chứ nói gì đến mấy cái nội tạng này. Nếu không ai mua thì chỉ có nước ném cho chó ăn thôi.

Bây giờ lại có người muốn mua chúng rồi, dù có rẻ một chút hắn ta cũng bằng lòng bán.

Người mổ heo họ Trương bảo: "Gan heo mười văn tiền, ruột heo cũng lấy ngươi mười văn tiên thôi."

Liễu Phán Nhi đồng ý, nếu nấu chúng làm món kho thì sẽ ăn được một khoảng thời gian lâu lắm!

Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi cố ý muốn mua nên không ngăn cản được, nhưng người mổ heo họ Trương này bán mắc như thế, hại người ta quá rồi: "Ông chủ, ông đừng có lừa gạt đứa cháu dâu không biết gì của ta. Mấy thứ này không bán được thì chó cũng chẳng thèm ăn nữa, ông còn muốn bán giá hai mươi văn sao, ăn lời quá nhỉ. Nguyên Thanh gia, ngươi đừng phí tiền, mua chút thịt là được rồi, đừng mua mấy thứ đồ sống thối này, không ăn được đầu."

Người mổ heo họ Trương chột dạ, có chút ngượng ngùng.

Liễu Phán Nhi nhân cơ hội ép giá xuống: "Mười văn tiền, bán thì ta lấy."

Nghe nói như thế, ánh mắt của Chu Thúy Hoa sáng lên, nghĩ đến việc trước nay Liễu Phán Nhi luôn là người nói được làm được, có lẽ nàng thật sự có cách nấu lòng lợn này biến chúng thành món ăn ngon.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, nàng không muốn trì hoãn mãi nữa để kẻo trời nóng mấy thứ này thối mất: "Được rồi, mười hai văn, bán đi, ngươi cho vào trong sọt giúp ta. Vả lại ông chủ à, ta còn định mua thịt ngon nhà ông đấy, làm ăn đàng hoàng vào.

Rời khỏi hàng thịt, Chu Thúy Hoa vẫn thấy khó hiểu: "Nguyên Thanh gia, thứ đó không ăn được đâu.

Liễu Phán Nhi lót mấy miếng lá non trong sọt rồi mới cho mấy cái thịt heo kia vào trong. Rồi nàng lại mua thêm hai khúc thịt nạc mỡ đan xen, sau đó mới rời đi.

Người mổ heo họ Trương cũng đồng ý bán, hắn ta gật đầu bảo: "Được rồi, hòa khí sinh tài, lân sau ghé mua quán nhà ta nhé." Liễu Phán Nhi cười nói: "Thím à, không ăn được là do mọi người không biết cách nấu thôi. Nhưng ta biết cách đấy, lát ghé sang tiệm tạp hóa mua hương liệu một chút, hơn nữa ở thôn chúng ta có thể tìm được hành gừng tỏi, chúng đều có tác dụng khử mùi tanh. Đừng nói vội, đến lúc làm xong ta mang cho thím nếm thử."

Người mổ heo họ Trương lắc đầu: "Không được, rẻ quá, mười lăm văn."

Lý Đại Bảo đưa hai cái bánh bao bọc trong giấy dầu cho Liễu Phán Nhi: "Nương, người ăn bánh bao đi."

Nếu Liễu Phán Nhi thật sự có cách thì nàng ấy cũng sẽ học theo. Dù gì lòng heo cũng rẻ như vậy, người trong nhà sẽ được ăn thêm chút món mặn.

Liễu Phán Nhi vội vàng lên xe bò, đội nón vào.

Chu Thúy Hoa gật đầu cười nói: "Thôi được rồi, ta chờ."

Liễu Phán Nhi xâm mặt, hắng giọng nói: "Con thương ta nhưng ta cũng thương Đại Bảo mà. Ta ăn nhiều sẽ thấy khó chịu. Chúng ta mỗi người ăn một cái bánh bao đi, ăn bánh bao xong thì ăn bánh mỳ."

Lý Đại Bảo cười cười: "Nương, người khổ tâm vậy rồi, phải chịu khó bồi bổ sức khỏe một chút."

Liễu Phán Nhi thường hay nói mấy lời ngon ngọt như vậy, nay nghe thấy Lý Đại Bảo cũng nói thế, trái tim rắn rỏi của nàng lại trở nên ấm áp lần nữa.

Liễu Phán Nhi nhận lấy, nàng cắn một cái rồi quay đầu nhìn Lý Đại Bảo cầm ba cái bánh bao trong tay: "Đứa nhỏ này, sao con đưa hết bánh bao cho ta ăn rồi?"

"Nương..." Lý Đại Bảo định từ chối nhưng cậu còn nhỏ, mẫu thân là người lớn, còn vất vả vậy nữa, cậu muốn hiếu kính mẫu thân của mình.

Liễu Phán Nhi cắt ngang lời của Lý Đại Bảo: "Đại Bảo không ăn thì ta cũng không ăn."

Đại Bảo tốt với nàng như vậy, đương nhiên nàng cũng phải yêu thương lại cậu rồi.

Nghe mẫu thân nói thế, Lý Đại Bảo đành phải nhận lấy một cái bánh bao: "Cảm ơn nương."

"Đại Bảo, bây giờ cuộc sống của chúng ta ngày một tốt hơn rồi, sau này nương sẽ cho các con một cuộc sống tốt hơn, con muốn ăn bánh bao thì cứ ăn thôi." Liễu Phán Nhi thuyết phục cậu, đứa bé này hiểu chuyện quá nên cũng chịu nhiều thiệt thòi.

Ôi, chẳng còn cách nào khác, dù gì cũng khó mà bỏ thói quen sống khổ ấy được.

Suốt dọc đường chạy nạn, nàng không thể xóa nhòa vết thương tâm lý của những đứa trẻ như Lý Đại Bảo được, chúng sẽ đeo bám bọn nhóc cả đời này.

Liễu Phán Nhi đau lòng, sau này nàng hay giải thích cho bọn trẻ bảo chúng không nên hà khắc với bản thân mình như vậy.

Sống trên đời này chỉ vài chục năm ngắn ngủi mà thôi. Cần phải cố gắng tiến lên, nhưng lúc bận rộn cũng đừng hà khắc với bản thân quá, phải đối xử tử tế với chính mình.

Vì hôm nay mua thịt rôi nên trên đường nàng chỉ cho bò ăn cỏ, sau khi nghỉ ngơi một lát bọn họ lại đi tiếp.

Đến dòng suối nhỏ ngay thôn, Liễu Phán Nhi lấy sọt xuống, rồi định rửa sạch lòng heo với nước một chút: "Đại Bảo, con đánh xe bò về nhà đi, ta rửa mấy cái này với nước một chút đã.”

Lý Đại Bảo gật đầu: "Nương, vậy con về nhà trước xong rồi lại giúp người."

Liễu Phán Nhi rửa hăng say, tuy rằng quá trình rửa sạch rất vất vả, còn phải ngửi mùi không dễ chịu gì mấy nhưng nghĩ đến việc rửa xong, lòng heo tỏa mùi thơm đặc trưng ấy, nàng không khỏi nuốt nước bọt xuống.

Tuy đã được rửa qua nhưng Liễu Phán Nhi vẫn thấy không yên tâm.

Ba góa phụ thấy Liễu Phán Nhi dùng hai tay rửa lòng heo, bọn họ đưa tay che mũi quạt quạt cứ như ngửi thấy mùi phân heo vậy.

Trong lúc Liễu Phán Nhi rửa đống lòng heo này dưới nước, ba góa phụ đi tản bộ nhân lúc trời đang mát mẻ, có vài người còn sang rửa rau chuẩn bị cơm tối.

Nàng muốn tự mình rửa sạch, sau đó mới yên tâm mà nấu được.

"Ôi, cái này không ăn được đâu, ăn rau dại cũng no bụng mà, cớ gì phải ăn mấy thứ như này chứ?”

Liễu Phán Nhi lấy d.a.o ra chọc vào lòng heo, cẩn thẩn rửa thật sạch.

Mấy nàng dâu bên kia mua mầm khoai lang từ chỗ Liễu Phán Nhi về trông, nhà bọn họ ăn khoai lang với ngô nhiều nhất.

Nhưng đối với người thích ăn lòng heo mà nói, đây chính là mỹ vị tuyệt đỉnh, ăn ngon hơn cả thịt heo nữa.

Lúc nghe thấy ba góa phụ ấy nói vậy, Liễu Phán Nhi liếc, không vui phản bác rằng: "Các người cũng ăn món dùng phân để bón đấy thôi, chẳng phải mấy người ăn hăng say lắm à? Có bản lĩnh thì đừng ăn!"

Người không thích ăn lòng heo sẽ thấy cực kỳ chán ghét.

Mấy nàng dâu rửa rau bên cạnh cũng cười nói: "Đúng vậy, đệ muội. Bây giờ trong thôn chúng ta, nhà muội và nhà thôn trưởng kiếm được nhiều tiên nhất. Bọn ta ngưỡng mộ lắm!"

Bọn họ còn phải bón phân cho đất thường xuyên thì khoai lang mới lớn lên tươi tốt được.

Ba góa phụ tỏ vẻ mặt khó xử, ngượng ngùng cười nói: "Nguyên Thanh gia à, ngươi nhanh mồm nhanh miệng đấy. Mấy thứ này chẳng có ai ăn bao giờ cả, chỉ có ai nghèo quá mới ăn thôi. Nhà người bán nhiều dưa, lại còn kiếm nhiều tiên như vậy, tiết kiệm làm gì chứ. Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, đừng có keo kiệt quá."

Muốn cho hoa màu tươi tốt thì không thể thiếu phân được.

Ngược lại, một nữ nhân đã có chồng vẫn còn trẻ tuổi nhìn về phía lòng già heo trong tay Liễu Phán Nhi với vẻ mặt đầy tò mò: "Mọi người chưa thấy bao giờ nên thấy hiếm lạ, không biết mấy thứ lòng này hầm ăn như thế nào, nói không chừng tẩu tử biết cách làm đấy! Tẩu tử, nếu ngon thì bảo muội nhé, để muội mual"

Liễu Phán Nhi cười, rất thích cách nói chuyện thẳng thắn này: "Xuân Lan đệ muội nói đúng, mấy người không biết làm, không có nghĩa là ta không biết."

Nghe vậy, những người này càng tò mò hơn, nhưng vẫn bán tín bán nghi.