Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 84




Liễu Phán Nhi bắt đầu cột tóc từ phía trên cho Lưu thị, sau đó buộc dây vào chính giữa. Sau khi hai búi tóc gặp nhau, nàng sẽ cột chúng lại.

Mái tóc dài được cột gọn lại, có dây buộc tóc cố định lại trông càng đẹp mắt hơn, lại còn rất chắc chắn không sợ tuột ra nữa.

Lý Phương kinh ngạc, cười nói: "Nương, Tam thẩm cột tóc cho nương đẹp lắm."

"Đúng đúng, đẹp lắm, Tam thẩm, con cũng muốn dây buộc tóc giống vậy." Lý Lệ thấy thế bèn xin xỏ Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Trong sọt còn chút vải vụn, đơn giản lắm, khi nãy hai con thấy ta làm sao thì cứ làm y như vậy."

"Cảm ơn Tam thẩm." Lý Lệ trả lời, vui vẻ ra mặt.

Tuy rằng Lưu thị không nhìn thấy nhưng nàng ấy lại thấy khuê nữ của mình không ngừng tán dương.

Lý Dung bê một chậu nước sạch vào nói với Lưu thị rằng: "Đại bá mẫu, người nhìn thử đi, đẹp lắm, nương không lừa người đâu."

Buổi chiều, Lưu thị không may y phục trước, nàng ấy cảm thấy mình với Liễu Phán Nhi nên cùng nhau nhổ cỏ trong ruộng trước rồi tính tiếp.

Liễu Phán Nhi cười cười, nàng khiêm tốn trả lời: "Thật ra rất đơn giản, không khó lắm đâu. Tóc của tẩu tẩu đẹp, hơn nữa còn ít rối nên mới buộc như vậy được, vừa mát mẻ lại vừa đẹp mắt."

"Được, vậy ta buộc cho con mình trước, học xong rồi ta sẽ buộc cho muội." Lưu thị cười nói, vui vẻ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chậu nước.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Dù sao buộc tóc vậy cũng không khó đâu, sau này ta sẽ dạy cho tẩu tẩu, tẩu tẩu buộc cho ta nhé."

Lưu thị gật đầu: "Đúng vậy thật, trước đó ta cột tóc cứ bị rơi xuống khó chịu lắm, tóc hay bị lỏng ấy, nhất là lúc làm việc cần phải buộc tóc, phiền lắm."

Liễu Phán Nhi ngáp một cái, nàng muốn ngủ trưa.

Lưu thị cúi đầu, nàng ấy nhìn vào mặt nước trong chậu. Nàng ấy hơi sững sờ, sau đó sờ lên mái tóc được buộc lại của mình: "Ôi, tam đệ muội, muội khéo tay thật đấy, cột tóc mà cũng đẹp vậy được.

Lý Đại Tráng kẹp hai con thỏ trong tay, hắn ta định cho Liễu Phán Nhi một con: "Tẩu tẩu, mấy con thỏ này do ta bắt trong nhà đến đấy. Bọn ta định bụng là nếu tẩu không đến thì tối mẫu thân của ta sẽ mang qua nhà tẩu, tẩu mau lấy về đi."

Liễu Phán Nhi và Lưu thị thấy vẫn còn sớm nên định đến ruộng dưa xem thử một chút.

Vừa hay Lý Đại Nương cũng ở đây, đang bận bịu nhổ cỏ giúp.

Có Lưu thị giúp đỡ, tốc độ của Liễu Phán Nhi nhanh hơn nhiều. Đến chiều ngày hôm sau, mẫu ruộng lúa đã được dọn sạch cỏ.

Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy dưa chín không ít rồi: "Đại tẩu, ta với Đại Nương hái dưa, tẩu về nhà lấy sọt nhé, bảo Đại Bảo đến luôn. Mọi người hái cùng nhau sẽ nhanh hơn một chút đấy."

Liễu Phán Nhi thấy thế bèn gật đầu: "Vậy ta nhận nhé, lần sau ghé qua ta sẽ mua cho Đại Nương chút dầu muối tương giấm!"

Lý Đại Nương cười cười: "Được rồi, ta cũng không khách khí với mọi người nữa. Ta thấy đống dưa này chín không ít rồi, chắc hái được đấy. Hai tỷ muội mau hái cho vào sọt đi, ngày mai lại ghé."

Lý Đại Nương cũng cười nói: "Đúng thế, mau cầm về đi. Nếu không thì buổi tối hai mẹ con ta cũng không dám ăn thịt thỏ đâu."

"Được thôi, vậy ta đi trước nhé." Lưu thị đồng ý, đi được nửa đường thì gặp nhà thôn trưởng: "Thím à, dưa nhà ta chín khá nhiều rồi, nhà ngươi thì sao? Khi nào hái đấy? Định mang bán khi nào?"

Chu Thúy Hoa cười cười: "Ta đang định nói với mọi người đây, hái giờ luôn, ngày mai là mang lên trấn bán được rồi."

"Được, cứ quyết định như vậy đi, tạm đệ muội cũng nghĩ vậy." Lưu thị trả lời: "Ta vê lấy sọt, tranh thủ hái xong sớm một chút."

Lưu thị về đến nhà, bỏ sọt lên xe bò rồi gọi hai đứa con gái của mình và Lý Đại Bảo cùng đi hái dưa, để lát nữa còn có người trông xe bò ở dưới núi.

Lúc các nàng đến, Liễu Phán Nhi và Lý Đại Nương, Lý Đại Tráng đã hái được rất nhiều rồi. Bọn họ để dưới đất, có lớp một chút lá cây dưới dưa để tránh làm trầy xước.

Lưu thị đặt dưa vào trong sọt, Lý Đại Tráng thì mạnh mẽ nên vác sọt đem xuống dưới núi, đặt lên xe bò.

Lần trước hái được tổng cộng năm sọt, hôm nay dưa chín khá nhiều nên hái được tám sọt, chắc khoảng ba trăm sáu mươi quả dưa.

Nghĩ đến việc ngày mai bán được mấy quả dưa này là có thêm bạc rồi, Liễu Phán Nhi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cùng lúc đó, cả nhà thôn trưởng Lý cũng cực kỳ phấn khích.

Lần này hái được sáu sọt dưa, cũng bán được không ít tiền.

Người trong thôn thấy Liễu Phán Nhi và cả nhà thôn trưởng hái được nhiều dưa như vậy, ánh mắt ngưỡng mộ đỏ au cứ như mắt thỏ vậy.

Nhưng mà bọn họ chỉ nhìn chút thôi chứ không dám nói xấu gì.

Cũng không thể nhờ thôn trưởng Lý bán giùm họ được, cả nhà ông ấy cũng phải bán đồ mài

Tối đến, Liễu Phán Nhi đi ngủ rất sớm.

Vốn dĩ Liễu Phán Nhi đi cũng được nhưng dù gì nàng cũng là thân nữ tử, trong bối cảnh lễ giáo phong kiến hà khắc thế này thì không thể đi tới nhà người ta được, trừ phi dẫn theo Lý Đại Bảo.

Đến khu chợ phía Đông, Liễu Phán Nhi nói với thôn trưởng Lý rằng: "Thôn trưởng, ta với thím dẫn con trông hàng ở đây, thôn trưởng vác nửa sọt dưa đỏ với dưa gang xem nhà họ Triệu bán tơ lụa có muốn mua không? Lần trước Triệu quản gia bảo chúng ta đến thì cứ mang thẳng qua cho bọn họ. Nếu không mua thì ông cõng về, vẫn bán tiếp được."

Sáng sớm hôm sau, Liễu Phán Nhi dẫn theo Lý Đại Bảo, cùng với vợ chồng trưởng thôn tiếp tục lên trấn bán đồi

Nhưng nếu nàng với Lý Đại Bảo cùng đi thì cả xe dưa này tính sao đây?

Không phải chỉ do Liễu Phán Nhi và nhà thôn trưởng Lý khó dây vào, mà còn vì người trong thôn đang chờ đến năm sau để gieo trông mấy cây dưa tươi tốt đó. Nếu đắc tội hai nhà này thì lấy đâu ra hạt giống chứ? Thôn trưởng Lý vác sọt đến Triệu gia, một là vì Triệu quản gia dễ nói chuyện, hai là do thôn trưởng Lý cảm thấy có quan hệ với Triệu quản gia thì sau này mua vải sẽ được lợi hơn phần nào.

Liễu Phán Nhi rất kinh ngạc, nàng không ngờ thôn trưởng Lý lại nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà chuyện này cũng có lý: "Thôn trưởng nói đúng, hồi đó nếu chúng ta không gặp khâm sai Cố đại nhân lúc đang gặp nạn thì cũng chẳng thể đến đây được."

"Đúng, ta cũng nghĩ vậy." Thôn trưởng Lý cười ha ha, nhanh tay nhanh chân mang sọt dưa đỏ và dưa gang đi.

Thôn trưởng Lý suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Nguyên Thanh gia, ngươi nhường chuyện tốt này cho ta vậy thì ta không khách khí nữa đâu. Ở Bạch Trấn này, chúng ta không quen cuộc sống ở đây, nếu được quen biết người có bản lĩnh thì lúc gặp khó khăn, người ta sẽ chỉ điểm cho mình, đó chính là con đường sống sót đấy."

Những khách hàng cũ từng mua dưa thấy các nàng bán, thế là nhao nhao chạy sang, vì dưa đỏ và dưa gang có vị rất ngon.

Lần trước từng đi bán có kinh nghiệm rồi, Chu Thúy Hoa không thấy sợ chút nào cả, nàng ấy cắt một miếng dưa rồi bắt đầu hô lớn, Mao Đản cũng làm việc theo, bận trước bận sau.

Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo cũng không chịu thua, bọn họ lớn tiếng hô to, hôm nay bọn họ mang theo rất nhiều dưa, mong rằng có thể bán xong sớm một chút.

Tóm lại, buôn bán cả mà, không có lợi thì không làm, nhưng vậy cũng hợp tình hợp lý thôi.

Vừa ngọt vừa thơm, không chỉ ngon miệng mà còn được ăn thử nữa.

Ở thời đại này, đường rất quý hiếm nên ở tiệm tạp hóa, muốn mua một cân cũng phải tốn ba mươi văn tiền mà còn chưa chắc mua được nữa. Nhưng ai mà không thích ăn ngon, chỉ cần là món có vị ngọt thì sẽ được chào mua rất nhiều.

Ngọt lại là ưu điểm lớn nhất của dưa đỏ và dưa gang nhà Liễu Phán Nhi trồng.