Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 83




Liễu Phán Nhi nghe thấy thế, đúng như dự đoán, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà ta không dừng lại, bất kể thế nào ta cũng sẽ không đem số tiền ta vất vả kiếm được cho người lười biếng, đạo đức không tốt như vậy mượn đâu."

Chu Thúy Hoa lắc đầu, liên tục xua tay, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Ta không cho mượn, đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của nhà ta. Dưới trời nắng chói chang còn phải khai hoang trông trọt, nhổ hết cỏ trong ruộng đi, nực ghê người, y phục thì có bao giờ khô. Cho bọn họ mượn tiên có xứng đáng với công sức nhà ta bỏ ra không?"

Liễu Phán Nhi nhướng mày, có chút ngạc nhiên: "Thím, nếu là trước kia thì thím đã cho mượn từ lâu rồi."

Mặt Chu Thúy Hoa lộ vẻ xấu hổ, cười mỉa vài tiếng: "Thì ngươi cũng nói đó, là trước kia thôi mà. Bây giờ ta đã nhìn thấu rồi, làm người không thể quá lương thiện. Giúp người cùng quẫn chứ không giúp người nghèo. Người khác gặp khó khăn thì có thể giúp, nhưng cũng phải xem đối phương có biết điều hay không. Chứ hạng người như Tam quả phụ, cho dù ta có cho bà ta vay tiền thì bà ta cũng không biết ơn, không trả tiền, lại còn nói xấu sau lưng ta, nói ta ngu nữa chứ!"

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Chắc chắn bà già kia có thể làm ra chuyện như vậy, ta nghe bà ta nói xấu ta không chỉ một lần, nhưng mà ta cũng bận, chả thèm để ý nữa."

Chu Thúy Hoa gật đầu, cảm thấy Liễu Phán Nhi làm đúng: "Ngươi không để ý tới là đúng rồi, mẹ góa con côi, ngươi cãi thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Cho dù không trách ngươi thì bà ta cũng làm mình làm mẩy, nói ngươi bắt nạt mẹ góa con côi bọn họ, rất đáng giận. Coi như là chó ghẻ đi, không thể trêu vào, tránh được thì tránh thôi."

Liễu Phán Nhi đồng ý: "Ta biết rồi thím. Giờ thím sang ruộng lúa hay ruộng dưa vậy?"

Chu Thúy Hoa cười cười: "Thúc ngươi đã xem qua ruộng lúa rồi, trông rất tốt. Bây giờ ta sang ruộng dưa, hai đứa con trai nhà ta đang xem dưa nên ta qua đưa cho chúng chút đồ ăn."

Lý Đại Sơn nhìn thấy Liễu Phán Nhi thì giơ ngón tay cái lên: "Nguyên Thanh gia, lúa nước nhà ngươi phát triển rất tốt. Rất đều nhau, sao lúa nhà ngươi lại tốt vậy cà? Chỉ vì phân bón ngươi dùng khác với phân bón chúng ta dùng sao?"

Tuy rằng đại tẩu cũng có thể giúp đỡ, nhưng giờ đại tẩu bận may y phục cho người nhà rồi, cho nên một mình Liễu Phán Nhi phải gánh hất.

Đến lúc đó trong nhà sẽ có rất nhiêu cá, chiên rán hầm, chắc chắn sẽ rất ngon đây.

Những con cá nhỏ này lớn rất nhanh, đại bộ phận lớn bằng nửa bàn tay, qua một tháng nữa nướng ruộng, chúng còn có thể lớn hơn nữa.

Liễu Phán Nhi đi đến ruộng nhà mình, mở cống nước, cho một ít nước vào, thỉnh thoảng còn nhìn thấy có cá nhỏ nghịch ngợm chảy ngược lên.

Liễu Phán Nhi đội nón đi nhổ cỏ, đi tới đầu ruộng thì thấy Lý Đại Sơn cũng ở đây, đang nhìn chằm chằm lúa nước nhà nàng.

"Vậy thím đi trước đi, ta đi xem ruộng lúa." Trong nhà Liễu Phán Nhi không có đàn ông, mọi chuyện đều phải tự làm nên nước trong ruộng đã cạn đi chỉ còn một nắm thôi.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thúc Đại Sơn, ta nhớ rồi, đến lúc đó nhất định sẽ gọi thúc."

Lý Đại Sơn gật đầu: "Ta nhìn ra rồi, tuy rằng bây giờ còn chưa trổ bông nhưng lúa nước nhà ngươi phát triển rất tốt, thân cũng lớn hơn so với lúa những nhà khác. Cũng vì nhìn ra nên ta mới hay sang đây xem nè.

Lúc thu hoạch thì cân đo đong đếm kĩ sản lượng lúa nhà các ngươi nhé, sau này để lại cho nhà ta một ít giống lúa tốt. Lúa nhà ngươi lần sau béo tốt thì đừng quên để Đại Bảo sang gọi ta một tiếng, cho ta ra xem một chút."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thúc Đại Sơn, đích xác là vì phân bón. Bởi vì ngoại trừ phân bón khác với các người thì những thứ khác đều giống cả. Chỉ cân không có sơ suất gì thì sản lượng lúa của nhà ta chắc chắn cao hơn so với những nhà khác."

Phân bón được xử lý lên men rất tốt, độ phì nhiêu cũng tốt hơn.

Liễu Phán Nhi còn biết một loại phân bón cho đất, cũng là một cách bón phân, nhưng cần phải thêm vào một số thứ, tạm thời không mua được.

Chờ mai mốt đi lên huyện xem có hay không, nếu như giá cả hợp lý thì sẽ cải tiến cách bón phân.

Sau khi nhổ cỏ cả buổi sáng thì đến trưa trời cũng nực lắm rồi, Liễu Phán Nhi tranh thủ quay về nhà.

Cả buổi sáng Lưu thị đã cắt y phục cho cả nhà rồi, giờ chỉ cần may lại với nhau thôi.

Y phục của Lý Tiểu Bảo là đẹp nhất, một chiếc áo choàng nhỏ để lộ cánh tay và một chiếc quần đùi dài đến đầu gối.

Lưu thị làm luôn hai bộ cho Lý Tiểu Bảo, cộng lại cũng không có dùng bao nhiêu vải.

Y phục của con gái thì phức tạp hơn một chút, Lưu thị tự mình làm, đồng thời cũng dạy con gái và cháu gái may y phục.

Liễu Phán Nhi vẫy vẫy tay: "A Dung, A Lệ, A Phương, các con qua đây hết đi, ta buộc tóc cho các con.

Liễu Phán Nhi cơm nước xong thì tìm kim chỉ, chọn một tấm vải tơ có màu sắc đẹp mắt, làm mấy cái nơ bướm đơn giản.

Liễu Phán Nhi cầm lược chải cho Lý Nam hai cái búi tóc nhỏ trên đầu, sau đó buộc nơ con bướm lên trên búi nhỏ, mỗi bên một cái, trông rất đáng yêu.

Tơ lụa màu hồng đào, màu thì rất tươi, làm thành nơ bướm cũng rất chỉ là đẹp mắt.

Không có kẹp thì khâu luôn ở trên vải bố.

Lý Dung hâm mộ nhìn em gái, cũng muốn có nơ trên đầu như vậy.

Tuy chậm nhưng về sau bọn nhỏ học được thì có thể tự may y phục, người lớn không phải lo nữa.

Không có tiểu cô nương nào không thích xinh đẹp, ba tiểu cô nương chạy đến bên Liễu Phán Nhi chờ.

Tuy rằng bởi vì không đủ dinh dưỡng nên có chút khô xơ, nhưng bây giờ cuộc sống đã ổn định lại, miếng ăn cũng được cải thiện hơn.

Liễu Phán Nhi tin rằng nhanh thôi, tóc bọn nhỏ sẽ đen trở lại. Không giống Lý Nam có mái tóc mỏng, tóc ba cô nương này nhiều hơn.

Mắt Lưu thị sáng lên, nhìn về phía Liễu Phán Nhi đang làm dây buộc: "Còn có của ta nữa sao."

Lưu thị nhìn thấy con gái hớn hở thì cũng nhìn kĩ một chút: "Tam đệ muội, ta thấy hoa cài ngươi làm tuy rằng rất đơn giản, nhưng buộc ở trên đầu trông rất đẹp mắt! Còn trông đẹp hơn những bồng hoa kia nữa đó."

Liễu Phán Nhi cười cười, không ngừng tay, bắt đầu làm dây buộc tóc: "Muốn làm hoa cài đẹp mắt thì không thể thiếu nguyên liệu và công cụ. Trong tay chúng ta chỉ có những mảnh vải vụn này, chỉ là những nguyên liệu đơn giản. Công cụ cũng chỉ có kéo và kim khâu, cũng không làm được gì phức tạp. Ta dùng tấm lụa màu lam này làm một cái dây buộc tóc cho đại tẩu, lát nữa ta buộc lại cho đại tẩu nhé."

Động tác của Liễu Phán Nhi rất nhanh, cũng buộc cho các bé hai cái búi nhỏ, rồi lại gắn thêm nơ bướm lên.

Liễu Phán Nhi gật đầu, ánh mắt chân thành, trong lòng cũng thấy cảm kích vì có đại tẩu giúp đỡ: "Có, không chỉ tẩu có mà ta cũng có. Hai chúng ta dùng nơ bướm thì không thích hợp lắm nhỉ, cái này hợp với tiểu cô nương hơn. Ta sẽ làm một cái dây buộc tóc màu xanh với màu đỏ, lát nữa ta dạy cho tẩu cách dùng."

Mái tóc của Lưu thị vừa đen vừa dài, sau này có già đi chắc cũng không cần lo vấn đề bị hói.

Một cái dây buộc tóc dài tâm hai thước, vậy là đủ rồi.

Dây buộc tóc cũng rất đơn giản, dùng tấm vải lụa đẹp tạo thành vòng tròn, sau đó lật lại là sẽ ra một cái dây buộc tóc rất xinh.

Liễu Phán Nhi thêu thùa may vá, mặc dù không thành thạo lắm nhưng làm chậm một chút thì vẫn ổn.

Liễu Phán Nhi cầm lược, nàng gỡ trâm trên đầu Lưu thị xuống, rũ tóc nàng ấy xuống. Trước tiên nàng chải sơ qua mái tóc dài của Lưu thị trước.

Lưu thị gật đầu, cảm thấy rất mong chờ: "Tốt quá rồi, lát nữa muội buộc tóc cho ta nhé."