Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 710




Cố Thiệu thấy Nhị hoàng tử nói như vậy: "Công chúa, phái người hồi kinh bẩm báo với bệ hạ và Hoàng Hậu, Nhị hoàng tử đang ở chỗ của chúng ta." "Nếu bệ hạ và Hoàng Hậu vẫn không đồng ý cho Nhị hoàng tử đi Giang Nam, tất nhiên sẽ phái người tới đón Nhị hoàng tử trở về." Cửu công chúa nghe vậy, suy nghĩ một lát, gật đầu: "Vậy được rồi! Ngọc Hằng, con đi cùng chúng ta." "Nhưng mà ta phải nói trước, nếu hoàng huynh và hoàng tẩu phái người tới đón, vậy con phải thành thật trở về, không nên tiếp tục lén lút trốn đi." Nhị hoàng tử nghe được lời này, liên tục gật đầu: "Cảm ơn cô cô, cô phụ. Ai nha, ta vừa mệt vừa đói, lần đầu tiên cưỡi ngựa suốt một thời gian dài, bắp đùi cũng bị chà đau." Cửu công chúa nghe nói như vậy, trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử liếc một cái: "Xứng đáng, đi xuống nói đại ca con tìm đại phu bốc thuốc cho con, ta lười quan tâm con, tránh việc ta lại thêm phiền toái."

Năm đó sau khi Chu Bình đế đăng cơ, bận việc chính vụ.

Triệu Hoàng Hậu quản lý hậu cung cũng vô cùng bận rộn, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc hài tử.

Trong hậu cung bọn họ chỉ tín nhiệm Lệ thái phi, cho nên đã đem ba hài tử đưa đến cung điện của Lệ thái phi.

DTV

Khi đó Lệ thái phi và Cửu công chúa không chớp mắt mà chiếu cố ba vị Hoàng tử, ba vị Hoàng tử mới được bình an lớn lên.

Bởi vậy tình cảm giữa ba vị Hoàng tử và Cửu công chúa vô cùng sâu đậm, nếu ba vị Hoàng tử phạm sai lầm, không thoát khỏi việc bị Cửu công chúa đánh một trận.

Bởi vậy hiện tại Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bị Cửu công chúa ran dạy, hai người không dám phản bác, còn phải cười làm lành.

Liễu Phán Nhi trực tiếp bảo Lý Đại Bảo tiếp đón Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, người trẻ tuổi ở cạnh nhau cũng thoải mái hơn một chút.

Cố Tấn lớn tuổi nhất, nhưng bởi vì còn chưa thành thân cho nên cũng được xem là người trẻ tuổi. Hắn ta cưỡi ngựa đi theo ở bên ngoài hay lâu lâu lại ngồi xe ngựa, nói chuyện trời đất.

Vì Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã đến, Lý Dung bị Liễu Phán Nhi nhắc nhở, không cho con bé ra ngoài cưỡi ngựa.

Lý Dung bĩu môi: "Mẫu thân, tại sao người không cho ta đi ra ngoài cưỡi ngựa? Ta không sợ người ta nhìn đâu."

Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Không phải ta sợ con bị người ta nhìn, mà là vì con tốt như vậy nên ta sợ con bị ai đó coi trọng. Lỡ đâu Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều thích con, vậy thì phải làm sao đây?" Lý Dung sửng sốt, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Ta cao như vậy, đen như vậy, lại còn trông cường tráng như vậy, còn có nam nhân dám thích ta ư?”

Liễu Phán Nhi véo gương mặt của nữ nhi Lý Dung: "Con đừng nói như vậy, da của con có đen đâu, chỉ là không được trắng quá mà thôi.

"Vóc dáng cao ráo mới tốt chứ! Trong dân gian của chúng ta có câu nói rằng phụ thân cao thì cao một đứa, mẫu thân cao thì cao một đàn. Cơ thể của mẫu thân khỏe mạnh, dáng vóc cao ráo, hài tử được người ấy nuôi nấng mới tốt."

"Con đừng tự coi nhẹ mình, A Dung nhà ta tốt lắm. Không tin thì đi hỏi phụ thân của con xem A Dung có đẹp hay không?"

Lý Nguyên Thanh gật đầu liên tục, khen nữ nhi ào ào như nước: "Đương nhiên là đẹp rồi, khỏe khoắn đầy sức sống, cho dù tương lai ai cưới con thì đều có thiên đại phúc khí."

Mặt Lý Dung ửng đỏ: "Thật ra cũng không tốt đến thế đâu! Hai người là phụ mẫu của ta thế nên mới thấy chỗ nào của ta cũng tốt cải"

"Nhưng mà người bên ngoài lại không giống như vậy, bọn họ cảm thấy ta quá mạnh mẽ, hoàn toàn không dám tới gần ta."

Liễu Phán Nhi đưa ra một ví dụ: "Đó là bởi vì còn chưa gặp được người thưởng thức con người của con. Không nói cái khác, trông mẫu thân có hung dữ không, Cửu công chúa có hung dữ không, nhưng chúng ta đều tìm được người tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt mà."

"Đương nhiên là những người không thưởng thức con người của con sẽ không thích nhìn hành động của con, hơn nữa những người đó rất có khả năng là không bằng con, không xứng với con, không có tự tin khi ở bên con cho nên sẽ nói lời bừa bãi. Dùng cách áp chế cá tính của nữ nhân để giữ vững tôn nghiêm và ích lợi của nam nhân." "Ngược lại những người thưởng thức con người của con, nhìn thấy vẻ đẹp tiềm ẩn của con và có thể thưởng thức vẻ đẹp ấy, người biết được mặt tốt của con, tất nhiên cũng sẽ ái mộ con thật lòng. Lý Dung nghe được lời này thì ánh mắt sáng rực, Lý Nguyên Thanh còn có Cố đại nhân đều là cực phẩm trong đám nam nhân kia. Nếu tương lai có thể gặp được nam tử như vậy, Lý Dung cũng cảm thấy gả chồng vẫn rất tốt. "Cảm ơn phụ mẫu, ta sẽ không tự coi nhẹ mình, ta cũng sẽ không trở nên yếu đuối vì lời chê bai của người khác, cũng sẽ không tỏ vẻ đắc ý vì lời khích lệ từ người khác."

"Ta sẽ quý trọng tất cả những gì thuộc về ta, ta cũng sẽ nghiêm túc nỗ lực tìm kiếm người thưởng thức ta, ái mộ ta và còn cả nam tử khiến ta ái mộ nữa."

Nữ tử được phụ mẫu nuôi dưỡng trong phú quý từ nhỏ không chỉ giàu về vật chất mà còn cực kỳ đầy đủ về tinh thần, có tam quan vô cùng đúng đắn, hơn nữa có thể phân biệt được đúng sai.

Cho dù nữ tử đó không có thành tựu bao lớn nhưng cũng sẽ không phải đi quá nhiều đường vòng.

Bắt đầu từ hôm nay, Lý Dung không di ra ngoài cưỡi ngựa nữa.

Con bé vô cùng thông minh.

Thấy được tình cảm thắm thiết của phụ mẫu mình, giữa bọn họ chẳng thể chứa thêm nữ nhân nào khác. Phụ thân Lý Nguyên Thanh ở bắc Vân Thành nửa tháng mới được vê nhà một lân, nữ nhân muốn tiếp cận phụ thân hay muốn tự "hiến dâng" nhiều đến mức đếm không xuể.

Dau thế từ trước đến nay phụ thân chưa bao giờ niêm hoa nhạ thảo* ở bên ngoài, lại càng không cho phép đám nữ nhân kia tới gần.

(*Ý chỉ đàn ông ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt)

Vì mẫu thân mà thủ thân như ngọc, cực kỳ trung trinh với mẫu thân.

Trong nhà không có đủ loại nữ nhân làm mình ngột ngạt, cuộc sống hằng ngày của mẫu thân vô cùng thảnh thơi.

Cho dù có đôi lúc hơi mệt nhưng vẫn thoải mái trong lòng.

Con bé cũng muốn tìm một nam nhân không nạp thiếp, trong lòng chỉ có mỗi mình.

Ai, phiền phức quái

Hiện giờ Lý Dung khá hâm mộ biểu tỷ vì tìm được nam tử tốt như đại ca, cũng hâm mộ Lệ tỷ tỷ có thể tìm được người như Cố Thất Lang.

Còn con bé thì sao?

Tương lai sẽ tìm được một vị hôn phu như thế nào đây?

Lý Dung luôn vô ưu vô lự, hiện giờ cũng có tâm sự.

Nhưng chẳng mấy chốc tâm sự ấy đã bị con bé vứt qua sau đầu.

Cuối cùng cả nhà cũng tới huyện Thôi Dương.

Đến huyện thành, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử theo Cố Thiệu, Cửu công chúa và Cố lão phu nhân đến thẳng Cố gia. Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh mang theo mấy đứa nhỏ đến thẳng trấn Cát Tường.

Đi đến huyện Thôi Dương, cả Lý Dung và Lý Lệ đều ra ngoài cưỡi ngựa, muốn nhanh chóng về đến nhà.

"Mẫu thân, suốt quãng đường này ta đều không cưỡi ngựa, ta sắp nhịn muốn điên rồi." Lý Dung cười nói: "Hơn nữa chúng ta về trước để báo tin cho dì Tiểu Hoa đi."

Lý Lệ cười nói: "Dì Liễu, con có thể hình dung ra dáng vẻ của mẫu thân và tỷ tỷ của con rồi. Hiện tại con gấp gáp muốn về nhà, tam thẩm đồng ý để chúng con cưỡi ngựa trở về đi mà."

Liễu Phán Nhi nhìn vẻ hoạt bát kiều tiếu của hai nữ hài, nàng nở nụ cười tươi: "Cưỡi ngựa thì cũng được thôi, nhưng có ba điều hai con phải nhớ kỹ, mang nón có rèm, ánh mặt trời ban trưa rất gắt nên không thể phơi mặt ra; điều thứ hai, mặc dù có đường xi măng nhưng vẫn có người đi bộ trên đường, nhất định phải chú ý an toàn, không được chạy quá nhanh; điều thứ ba, phải chú ý an toàn."

"Được mà, mẫu thân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không quấy nhiễu bá tánh." Lý Dung cười nói, xoay người lên ngựa, thúc ngựa lao nhanh. Lý Lệ theo sát phía sau, ở phương Bắc này ba năm, con bé không chỉ học được mỗi lễ nghi của quý tộc, mà còn học được cách cưỡi ngựa, kỹ năng cưỡi ngựa khá giỏi. Lý Đại Bảo nói với Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, ta cũng đi theo hai muội muội đây." Liễu Phán Nhi gật đầu cười khẽ: "Vậy con đuổi theo nhanh lên." "Dạ." Lý Đại Bảo cũng cưỡi ngựa phóng đi, nóng lòng về nhà. Mặc dù ở kinh thành có hầu phủ, nhưng với Lý Đại Bảo mà nói, thôn Cát Tường ở trấn Cát Tường mới là nhà. Nhìn các ca ca và tỷ tỷ cưỡi ngựa phóng đi, trong mắt Lý Nam và Lý Tiểu Bảo lộ vẻ hâm mộ: "Mẫu thân, ta cũng biết cưỡi ngựa.

Liễu Phán Nhi liếc mắt trừng Lý Nam một cái: "Đúng là con biết cưỡi ngựa, nhưng con cưỡi một lát sẽ mệt ngay. Đến lúc đó trước không thôn, sau không cửa hàng thì con làm sao đây? Dừng ở ven đường nghỉ ngơi à?"

Nghe được lời này, Lý Nam cười hì hì: "Mẫu thân, người đang chê cười ta." "Không, ta không chê cười con, ta chỉ đang nói sự thật thôi." Liễu Phán Nhi trâm giọng nói: "Hai đứa các con thành thành thật thật ngồi xe ngựa đi, dù sao hai ba canh giờ nữa chúng ta đã về đến nhà rồi."

Lý Nam chỉ đành thành thành thật thật ngồi xe ngựa: "Vâng, ta nghe mẫu thân. Lúc trước khi A Phương tỷ thành thân chúng ta rất bận, hơn nữa khoảng cách cũng xa nên không trở về được."

"Lần này trở về, ta nhất định phải bồi thường đàng hoàng cho A Phương tỷ, ta đã chuẩn bị lễ vật trân quý cho A Phương tỷ rồi."

Lý Tiểu Bảo cũng gật đầu: "Ta cũng vậy, lúc người khác tặng giấy và bút mực tốt nhất cho ta, ta đều để lại một bộ tặng cho A Phương tỷ. Tuy rằng hiện giờ tỷ ấy và Đại Trụ ca không dùng được, nhưng sau này sinh hài tử, tất nhiên hài tử phải đọc sách biết chữ, đến lúc đó là dùng được rồi."

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Đúng vậy, hai con làm rất tốt. Mỗi năm A Lệ tỷ của các con đều tặng đồ cho nhà ta, đều là đặc sản địa phương ngàn dặm xa xôi biếu tặng, cực kỳ tâm ý, còn là món các con thích ăn. Sau khi quay về phải cảm tạ dì Tiểu Hoa và A Phương tỷ cho đàng hoàng, còn có cả Đường bá mẫu và Đường bá bá nữa."

Lý Nam gật đầu không ngớt: "Mẫu thân, ta đã biết."

Lý Nguyên Thanh không nói lời nào, đặc biệt là vào lúc Liễu Phán Nhi đang dạy cho hài tử.

Đợi đến khi dạy bảo xong, lúc này hắn mới gọi hài tử cùng đánh bài với nhau, nếu không thì cả đường đi lại quá đỗi nhàm chán.

Lý Dung và Lý Lệ cưỡi ngựa ở phía trước, nếu trên đường có người đi đường, hai người sẽ chủ động giảm tốc độ, không làm quấy nhiễu bá tánh và trâu ngựa. Thời điểm không nhìn thấy ai mới có thể tăng nhanh tốc độ hơn.

Từ huyện thành đến trấn Cát Tường khoảng tám mươi dặm, không đến một canh giờ đã đến nơi.

Nhìn trấn Cát Tường chạy đôn chạy đáo, cảnh người đến người đi náo nhiệt, Lý Dung và Lý Lệ kích động không thôi.

Cả hai nhảy thẳng từ trên ngựa xuống, giao ngựa cho bên thị vệ rồi bắt đầu đi dạo phố.

"Lệ tỷ, muội muốn ăn bánh gạo nếp."

"Ai da, bánh quẩy thừng này cũng ngon." "Cả bánh chưng thịt nữa, nhân thịt ngon lắm"... Lý Dung và Lý Lệ cảm thấy món nào trên đường cũng ngon miệng, tuy rằng có rất nhiều món vẫn được bày bán ở nơi khác, nhưng họ cứ luôn cảm thấy không ngon bằng nơi của mình.

Lúc hai người đang đi dạo phố, có người ở thôn Lý gia trông thấy Lý Dung và Lý Lệ: "A Dung, A Lệ, hai người đã quay về rồi à?

Lý Dung gật đầu: "Đúng vậy ạ, Lý thất gia gia, phụ thân ta tiến vào Nội Các, điều nhập kinh thành làm quan. Bệ hạ còn đặc biệt cho phép phụ mẫu ta áo gấm về làng nên cả nhà cùng theo về."