Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 709




Ngọc Hằng nghe được lời này, ngượng ngùng cười cười: "Bon họ cũng bị ta mang theo, chẳng qua bọn họ không biết cưỡi ngựa nên chỉ có thể ngồi xe." "Vì đuổi theo các huynh, ta tự mình cưỡi ngựa lại đây trước, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta rất tốt, nhanh như vậy đã đuổi kịp các huynh rồi." Lý Đại Bảo nghe được lời này, trên trán nổi lên ba vạch đen: "Người là Hoàng tử mà lại dám lẻ loi một mình lên đường, không sợ bị người khác cướp bóc sao?” Nhị hoàng tử không thèm để ý: "Này có là cái gì, trên ta có đại ca, thân phận tôn quý, tương lai sẽ trở thành hoàng đế." "Ta không có hứng thú đối với những thứ hoàng quyền kia, ta chỉ muốn học tập truy tìm dấu vết cùng huynh. Ta đối với hoàng quyền, không có chí tiến thủ nên sẽ không có người nào coi trọng ta đâu. Lý Đại Bảo nghe được lời này thì khẽ lắc đầu: "Cứ cho là người nói có vài phần đạo lý đi, nhưng chỉ cần nhằm vào những kẻ nhận ra người của người mà nói, ta sẽ cố ý tìm người gây phiền toái."

"Toàn thân người đều là quần áo cao quý, lại còn cưỡi một con hãn huyết bảo mã. Nếu như bị thổ phỉ cường đạo không quen biết người thấy được, trói người lại mang đi chém, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà biến mất ở thế gian, người không cảm thấy mất mạng oan uổng sao?"

Mặt Nhị hoàng tử lộ vẻ sợ hãi: "Nhưng mà chúng ta phát hiện đoạn đường này rất thái bình, không có thổ phỉ trộm cướp!"

Lý Đại Bảo phản bác lại: "Cho người phát hiện có bất ngờ thì đã muộn rồi."

"Nếu người đã đuổi theo, ta cũng không thể đuổi người đi. Hiện tại ta phải lập tức đi báo cho công chúa tiểu di, hỏi tiểu di muốn sắp xếp người như thế nào."

Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức sáp lại gần: "Cửu cô cô thương ta nhất, nhất định sẽ đồng ý dẫn ta đi Giang Nam."

Nói xong Nhị hoàng tử đi theo Lý Đại Bảo, tiến đến thỉnh an Cửu công chúa.

Đi qua xe ngựa của Đức Thụy phu nhân và Lý Nguyên Thanh, Nhị hoàng tử xuống ngựa hành lễ: "Đức Thụy phu nhân, Lý Đại tướng quân, Ngọc Hằng có lễ."

Vừa rồi Liễu Phán Nhi đã nghe được đoạn đối thoại giữa Lý Đại Bảo và Ngọc Hằng, cảm thấy vẫn là ném cái người khó giải quyết này cho Cửu công chúa đi.

"Nhị hoàng tử không cần khách khí, công chúa ở phía trước, nhanh chóng di thỉnh an công chúa đi." Liễu Phán Nhi cười nói, cũng không có xuống xe ngựa.

Nhị hoàng tử cười cười: "Vậy ta đi thỉnh an Cửu cô cô trước."

Khi Cửu công chúa biết được Nhị hoàng tử cũng đuổi tới, dở khóc dở cười: "Có phải con lén chạy ra ngoài hay không?” Nhị hoàng tử Ngọc Hằng gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng mà ta đã để lại thư cho phụ hoàng và mẫu hậu rồi."

"Ta cũng dẫn theo không ít người bên cạnh, nhưng mà bọn họ không biết cưỡi ngựa. Cho nên ta để bọn họ ngồi trong xe, chắc là một lúc nữa mới có thể đuổi kịp."

Sau khi Cửu công chúa nghe lời này, giận sôi máu: "Lại có thể dám học thói lén lút trốn đi, con còn có cái gì không dám nữa không? Nhạc Mai, ngươi phái thị vệ đưa Nhị hoàng tử về kinh thành."

DTV

Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức nhìn về phía đại ca xin giúp đỡ: “Đại ca, trước nay đệ chưa từng được đi qua Giang Nam, đệ muốn nhìn phong cảnh Giang Nam một chút."

"Nếu bên kia thật sự tốt, đến lúc đó nói không chừng đệ sẽ mặt dày cầu xin phụ hoàng và mẫu hậu cho đệ đặt đất phong ở Giang Nam."

Đại hoàng tử biết tính tình nhị đệ cởi mở, coi như lần này đưa đệ ấy trở về, có lẽ đệ ấy vẫn sẽ tìm cơ hội lén đi ra. Đến lúc đó lại một mình đi loạn ở bên ngoài, không bằng cùng đi Giang Nam với bọn họ.

"Cửu cô cô, nếu nhị đệ muốn đi Giang Nam nhìn một chút, cứ để đệ ấy theo cô cô, chúng ta cũng không cần lo lắng đệ ấy sẽ gặp nguy hiểm."

"Nếu cô cô đưa đệ ấy trở vê, nửa đường đệ ấy lại chạy trốn, không chừng lại xuất hiện thêm nhiều rắc rối."

Nghe đến đây, Cửu công chúa lập tức cảm thấy tê da đầu.

Nếu nửa đường tên tiểu tử này lại chạy trốn, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ấy không thể giao phó cùng hoàng huynh và hoàng tẩu. Cửu công chúa tức giận trừng mắt liếc Nhị hoàng tử một cái: "Con cái tên tiểu tử này, chính là một tên đần độn. Nếu con muốn đi Giang Nam cùng ta, không phải nói trực tiếp với phụ hoàng và mẫu hậu con là được rồi sao?" "Một hai phải lén chạy lại đây, hiện tại không biết phụ hoàng mẫu hậu con lo lắng đến mức nào?" Nhị hoàng tử nghe xong vẻ mặt đau khổ: "Cửu cô cô, ta đã nói rồi. Nhưng mà phu tử nói ta vẫn chưa hoàn thành bài tập, phụ hoàng tức giận nên không cho ta đi!" "Hơn nữa, ta học truy tìm dấu vết, chỉ cảm thấy hứng thú đối với cái này. Đối với những thứ như tứ thư ngũ kinh, ta chỉ cần biết có ý nghĩa gì là được, tại sao còn phải đọc thuộc làu làu?"

"Khổng lão phu tử lại là một lão ngoan cố bảo thủ, ta chỉ đọc lắp có một chút thì đã nói ta không chăm chỉ học tập rôi, động một chút là cáo trạng với phụ hoàng.”

Đại hoàng tử nghe vậy thì lắc đầu cười khổ: "Tại sao không nói trước đây đệ vẫn luôn chống đối Khổng lão phu tử?"

Nhị hoàng tử không vui, hừ một tiếng. "Bởi vì đệ bỏ nhiều thời gian để học truy tìm dấu vết, ông ta lại cảm thấy đệ không làm việc chính đáng, cả ngày ở trước mặt đệ hạ thấp truy tìm dấu vết."

"Đúng là tứ thư ngũ kinh có thể khiến cho người ta sáng suốt, cũng có thể khiến con người hiểu được rất nhiều đạo lý. Nhưng mà truy tìm dấu vết có thể cải tiến công cụ, nâng cao hiểu biết về những sự vật bên cạnh chúng ta, sáng tạo ra càng nhiều đồ vật hữu dụng mới lạ."

"Chẳng hạn như Đại Bảo ca làm máy xay bột bằng sức nước, ép dầu bằng sức nước, còn có xe chở nước, có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực."

"Cải tiến những viên ngọc lưu ly kia, càng thêm trong suốt, càng thêm tinh xảo, lục địa cuồn cuộn không ngừng mang đến lượng lớn của cải."

"Còn có con đường mà chúng ta đang đi, đường xi măng bằng phẳng nâng cao tốc độ, hơn nữa mặc kệ trời nắng, hay là ngày mưa, đều có thể tiếp tục đi. Chẳng lẽ cái này không phải trí tuệ sao? Không phải đồ vật hữu dụng sao?"

Đại hoàng tử thấy nhị đệ lại bắt đầu lan man: "Khổng lão phu tử cũng chưa nói mấy thứ này không dùng được, chỉ là đệ không có học tứ thư ngũ kinh cho tốt, cho nên mới nói đệ."

Nhị hoàng tử nhún vai: "Dù sao cũng không sao cả, một chút đệ cũng không thèm để ý."

"Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Hoàng huynh, về sau chuyện triều đình kia giao cho huynh, để cho đôi mắt này, hai chân này của đệ thay thế huynh đi khắp sơn sơn thủy thủy của Đại Chu chúng ta.”

Không chỉ một lần Nhị hoàng tử đã tỏ thái độ dứt khoát bày tỏ, hắn ta không hề có ý đồ gì với hoàng quyền.

Thời điểm hắn ta còn chưa có tiếp xúc với truy tìm dấu vết, có lẽ đôi khi Nhị hoàng tử sẽ tưởng tượng một chút, lên làm hoàng đế có cảm giác gì?

Nhưng từ sau khi học tập truy tìm dấu vết cùng Lý Đại Bảo, hắn ta phát hiện mối liên hệ giữa các sự vật tràn ngập sự huyền bí, không khỏi hấp dẫn hắn ta đi tìm tòi.

Càng theo đuổi càng tìm tòi nghiên cứu, hắn ta phát hiện nhiêu thứ càng cao sâu hơn.

Hết cả đời này, chưa chắc có thể đạt tới điểm cuối cùng.

Đồng thời hắn ta cũng phát hiện, chắc chắn thời gian không đủ dùng. Thận chí hắn ta đã nói với phụ hoàng không học tứ thư ngũ kinh, chuyên tâm học tập truy tìm dấu vết, hết sức chuyên chú nghiên cứu. Chẳng qua là đã bị phụ hoàng cự tuyệt rồi.

Tuy rằng không ngăn cản Nhị hoàng tử học tập truy tìm dấu vết, nhưng mà đồng thời cũng yêu cầu Nhị hoàng tử cần phải học tứ thư ngũ kinh cho thật tốt.

Vì thế Nhị hoàng tử vừa bận rộn vừa mệt mỏi, khó tránh khỏi có vài phần oán trách đối với Khổng lão phu tử!