Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 473




Triệu Lão Lại cũng rất tức giận, lúc thắng thì gọi lão là Triệu đại thúc; Bây giờ thua tiền thì bắt đầu gọi thẳng tên của lão. Nhưng mà cũng may là hắn ta chính là một trong số các ngân hàng ở đây, bởi vậy, Triệu Lão Lại cũng kiên nhẫn tiếp tục lừa gạt mấy tên đần Lý Lục Lang. “Hôm nay chúng ta không có vận may, Lý Nguyên Thanh đã trở về, tên sát tinh kia thật lợi hại, đã làm chúng ta mất vận may. Triệu Lão Lại tức giận nói: “Xui quẩy, đã kết thúc, ngươi cũng đừng đi vay tiền nữa. Ngày mai mang bạc tới, nhất định có thể hồi vốn." Lý Lục Lang vội vàng xao động, từ từ bình tính lại, lúc này mới nhớ tới, cộng thêm vay nặng lãi, hắn ta đã thua một ngàn một trăm lượng bạc. Trời ạ? Khoảng một ngàn một trăm lượng bạc! Đây là con số lúc trước gần như không dám tưởng tượng, cho dù năm nay trong nhà bán được ớt, bán được thóc, kiếm được bạc thì cũng không thể nào chà đạp như vậy được.

Nghĩ đến đây thì Lý Lục Lang bị dọa đến mức chảy mồ hôi lạnh đầy người.

Nhưng mà, mọi chuyện đã đến nước này, hắn ta cũng chỉ có thể tiếp tục đánh bạc, lựa chọn tin tưởng Triệu Lão Lại, ngày mai có thể gỡ vốn. Không chỉ Lý Lục Lang, còn có những người khác đều cảm thấy hôm nay xui xẻo. Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn bị dục vọng cờ b.ạ.c trong lòng mê hoặc, tiếp tục trâm mê ở trong đó.

Lúc này, Lưu Khuê mang theo đám người, đã ngăn chặn tất cả cửa của sơn động. Thuộc hạ của Lưu Khuê trực tiếp xử lý tất cả mấy tên tuần tra ở bên ngoài, sau đó dẫn người vọt thẳng vào, hét lớn một tiếng: "Ôm đầu ngồi xuống, bắt lại toàn bộ cho ta."

Nhìn thấy đột nhiên có người đi vào, đám người sợ hết hồn.

Triệu Lão Lại và những những người trong sòng bạc nhìn thấy thế thì liền hiểu ra, hôm nay Lý Nguyên Thanh đã phái người ra tay bắt bọn họ.

Sớm biết như vậy thì đã chạy trốn vào giữa ngày hôm nay, không nên tham tiền, trì hoãn thời gian.

Vì muốn giữ được mạng nhỏ, lúc này bọn họ cũng không lo đến việc thu dọn số bạc ở trên bàn, nhanh chân chạy, chạy trốn ra cửa khác của sơn động.

Mấy người Lý Lục Lang cũng bị dọa, chạy trốn theo.

Nhưng mà nhìn thấy trên mặt bàn có nhiều bạc như vậy thì trước khi đi, còn bắt lấy roi nhét vào trong ngực.

Lấy vào lúc đang loạn, đây là của hắn ta. Những người khác nhìn thấy Lý Lục Lang làm như vậy thì cũng bắt đầu trộm bạc. Động tác lấy bạc cũng làm chậm lấy, mấy người trong thôn Cát Tường không thể chạy trốn được, tất cả đều bị bắt lại ở bên trong chỗ đánh bạc.

Những người này đều là người khỏe mạnh đến từ chiến trường, trên tay có lực, hơn nữa còn không chút khách sáo, đá một cái vào đầu gối của những người này.

Tất cả mấy người nghiện cờ b.ạ.c này đều quỳ ở dưới mặt đất, Lý Lục Lang hét to: "Ta là lương dân, các ngươi đừng có g.i.ế.c ta, ta cho các ngươi bạc..."

Nét mặt của Lưu Khuê khinh bỉ, lên tiếng mỉa mai: "Ngươi thấy có lương dân nào đi đánh bạc không? Trấn Cát Tường cấm đánh bạc, không phải các ngươi không biết, đã còn biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, không phải là các ngươi cảm thấy phu nhân và tướng quân của chúng ta tốt bụng cho nên sẽ không làm gì các ngươi sao?"

Mấy người Lý Lục Lang nghe nói như thế thì lập tức trợn tròn mắt, biết đây là thuộc hạ của của Lý Nguyên Thanh. Rơi vào tay của Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhị, mặc dù không đến mức bỏ mạng nhưng mà sẽ bị phạt rất nặng.

Mấy người Lưu Khuê cũng không nương tay, trực tiếp đá mấy cái.

Phải cho loại người này ăn đòn, đang sống tốt vậy mà lại đi đánh bạc.

Nghĩ đến cảnh bọn họ liêu mạng g.i.ế.c địch tại Tây Bắc, bảo vệ mấy loại người này thì mấy người Lưu Khuê không thoải mái. Người đứng ở bên ngoài đã bắt lại mấy người chạy đi, bắt được toàn bộ, bao gồm cả Triệu Lão Lại.

"Lưu Bách hộ, đã bắt được tất cả người, xin chỉ thị." Có tên lính tới hồi báo.

Lưu Khuê lạnh giọng trả lời: "Trói hết lại, áp giải đến trấn Cát Tường." "Vâng." Binh sĩ đáp lời, đi ra ngoài truyên lệnh. Người của thôn Lý Gia kêu cha gọi mẹ, không ngừng cầu xin tha thứ: "Các ngươi buông tha cho chúng ta đi, thả chúng ta đi, ta không còn dám đánh bạc. Van ngươi." Lưu Khuê híp mắt, lạnh giọng quát lớn: "Chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, ngậm miệng lại, nếu còn tiếp tục nói thì cũng chỉ có thể dùng tất thối để bịt miệng các ngươi lại." Đám người nghe nói như thế thì lập tức không dám la hét. Có lẽ là những kẻ lỗ mãng như vậy chưa bao giờ giặt tất, chắc chắn là rất thối. Nếu như đã bị bắt thì có hét lên cũng vô dụng. Lưu Khuê thấy những người này ngoan ngoan thì lại nói với binh sĩ bên người: "Mang hết bạc ở trên bàn, dụng cụ đánh bạc, còn có giấy vay nặng lãi đến."

Người của Lý gia nhìn thấy số bạc sáng bóng kia, còn có từng tờ ngân phiếu, giấy vay nợ được đặt ở trong rương thì trông mà thèm, hận không thể lập tức tới đoạt lấy.

Đúng vào lúc này, bạc ở trong n.g.ự.c Lý Lục Lang bị rơi ra, bị Lưu Khuê nhìn thấy: "Lục soát tất cả mọi người, trừ quần áo, còn lại không được để sót một văn tiền." "Vâng."

Số bạc và ngân phiếu mấy người này giành được ở trên bàn lập tức bị lấy hết ra, cho vào trong rương.

Có khoảng năm chiếc rương đựng bạc, có lẽ là khoảng vạn lượng bạc.

Lý Lục Lang đau lòng, bạc của hắn ta, ngân phiếu của hắn ta.

Nhưng mà không chờ hắn ta nói gì thì trong miệng đã bị nhét tất thối, trực tiếp bị hun khiến mắt trợn trắng. Những người khác nhìn thấy thì không dám hét, ngoan ngoãn xếp thành hàng, đi về phía trấn Cát Tường.

Một nhóm người của Triệu Lão Lại có tổng cộng mười lăm người, tất cả cũng bị bắt.

Trên thân chỉ có quần áo, còn lại đều bị lấy sạch sẽ.

Lúc này, bữa tiệc trên trấn Cát Tường đã kết thúc.

Thôn trưởng Lý lớn miệng, lung la lung lay: "Nguyên Thanh, được rồi, mộ tổ Lý gia chúng ta đã bốc khói xanh. Chờ sau này có cơ hội vê nhà thì ta phải hóa vàng dâng hương."

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Đừng để không mời được tổ tông, mà lại mời được mấy kẻ đầu đường xó chợ đến, đến lúc đó lại loạn hết lên."

Thôn trưởng Lý sững sờ, nghĩ đến: "Đúng vậy, đúng vậy, mấy kẻ xấu xa đó, nhất là cha mẹ ngươi. Rất xấu đấy!"

Chu Thúy Hoa thấy chồng mình nói lung tung thì vội vàng đánh một cái vào lưng ông ấy: "Được rồi, uống nhiều như vậy, mau về nhà đi."

Lý Nguyên Thanh: “Đúng vậy, trời không còn sớm, hơn nữa trời đông giá rét, ngày mai có thể có tuyết rơi, sớm đi về nghỉ đi." Một đoàn người vừa đi, vừa nói chuyện. Thôn trưởng Lý lôi kéo tay Lý Nguyên Thanh không thả, nói về chuyện ở thôn Cát Tường, nói cuộc sống trong thôn đã tốt hơn.

Chu Thúy Hoa cười cười: "Nguyên Thanh, trưởng thôn đại thúc của ngươi là như vậy, có chút việc vui thì sẽ nói liên tục. Ông ấy rất vui vì ngày tháng sau này."

Lý Nguyên Thanh, cười cười: "Thím, ta biết, thúc ta đang vui vẻ trong lòng. Chúng ta có thể ở lại đây cũng là chuyện tốt. Ngày tháng sau này sẽ tốt hơn, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai thôn chúng ta sẽ càng ồn ào hơn, chắc chắn là trưởng thôn đại thúc sẽ rất bận rộn."

Lúc này Chu Thúy Hoa còn chưa biết chuyện người trong thôn đánh bạc, còn tưởng rằng sẽ bận rộn với việc đi thăm hỏi, tặng quà tết: "Đúng vậy, ngày mai càng bận rộn. Ngày mai sẽ là ngày trấn Cát Tường tụ họp, người chung quanh đều đi chợ, đặt mua đồ tết."

Lý Nguyên Thanh đưa vợ chồng trưởng thôn về nhà, sau đó hắn mới trở về.

Vừa về đến, Liễu Phán Nhi đã nhanh chóng rót cho Lý Nguyên Thanh một chén trà nóng: "Không biết tối hôm nay có thuận lợi không?”