Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 472




Lưu thị thở dài một tiếng, Cố đại nhân là thanh niên tài giỏi đẹp như thế, có ai mà không thích chứ? "Bỏ đi, dù sao thì nương cũng đã nói hết với con, nếu như con vẫn còn quyết tâm tìm người có học thức. Chúng ta cũng không đủ trình độ với tiến sĩ, vậy thì chọn túi tài đi, con có thể đi theo chịu khổ cùng, cũng không biết thì có thể đi đậu cử nhân không. Nếu như là cử nhân thì đến lúc đó sẽ cho con thêm của hồi môn. Có chỗ dựa là tam thúc tam thẩm, chắc hẳn là họ cũng sẽ không trắng trợn làm khó con." Đôi mắt của Lý Lệ sáng lên, vốn cho rằng mình có thể tìm thấy tú tài, không nghĩ tới nương và Liễu di cảm thấy có thể tìm được cử nhân cho mình. "Nương, vậy cũng không tệ. Cho dù không thi được công danh lớn nhưng mà cử nhân đã là rất tốt. Ở trong huyện thành cũng sẽ được tôn kính. Cho dù là dạy học hay tiếp tục đi thi, hay đi làm huyện lệnh ở một nơi rất xa thì cũng tốt."

Đại tỷ nói không sai, nếu có chuyện gì thì phải nói với nương.

Nương và Liễu di sẽ không hại mình, nghe người ta khuyên, ăn cơm no, con bé cũng không thể khư khư cố chấp.

Lưu thị gật đầu một cái, sờ lên đầu Lý Lệ: "Nếu con đã nghĩ như vậy thì nương cũng không ngăn cản, nếu không thì con sẽ oán nương cả một đời. Nương vẫn chỉ có câu nói kia, ai cũng không thể cam đoan cuộc sống sau này của con thoải mái. Bây giờ bản thân lựa chọn là nhân, sau này chính là quả."

"Đây đều là quyết định của mình, cũng phải chấp nhận kết quả của mình. Nếu sống tốt thì con không cần cảm kích nương và Liễu di, đây là chuyện mà trưởng bối chúng ta nên làm cho con. Nếu cuộc sống không tốt thì con không được oán trời trách đất, đừng oán nương, cũng đừng oán Liễu di. Kiên cường một chút, sống khỏe mạnh, đó đã là điều tốt nhất."

A Lệ gật đầu một cái: "Nương, con nhớ rồi, con hiểu rõ."

Sau khi nói xong với nương, Lý Lệ cũng đến cửa hàng.

Lưu thị cũng không còn tâm trạng chỉnh sửa đồ tết mà ngơ ngác ở nhà.

Liễu Phán Nhi đến tìm đồ, thấy Lưu thị ngồi ở trong khố phòng, suy nghĩ viển vông: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ làm sao vậy?"

Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi tới thì ung dung nói: "Ôi, đang muốn nói với muội đây, nếu muội đã đến thì ta cũng không cần phải đi tìm. A Phương và A Lệ biết chúng ta chuẩn bị làm mai cho các nàng, A Phương thì không có ý kiến, chấp nhận Đại Lang Đường gia mà tỷ chọn. Chỉ là A Lệ, tâm tư của con bé này tương đối mạnh bạo, nàng thích người có học thức, tương lai cũng muốn làm cáo mệnh phu nhân. Ôi, tìm thì tìm được, nhưng tỷ chỉ sSỢ.... Trước đó không có bảo vệ nữ nhi tốt, Lưu thị vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Bây giờ có cơ hội bù đắp cho nữ nhi, Lưu thị hận không thể mang tất cả những thứ tốt nhất cho nữ nhi.

Liễu Phán Nhi nghe vậy thì cười cười: "Tiểu Hoa tỷ, con cháu tự có phúc của con cháu. Nếu như A Lệ muốn tìm người có học thức, vậy chúng ta sẽ tìm người có học thức đáng tin cậy. Trên thị trấn thì khó tìm, mai kia muội sẽ đến huyện thành tặng quà tết cho Cố gia, muội sẽ nhờ Cố gia lão phu nhân hỗ trợ tìm người nhà đáng tin cậy. Nếu gia phong không tốt thì chúng ta không cần."

"Dưỡng nữ của Liễu Phán Nhi muội, ít nhất cũng xứng với cử nhân. Nếu như A Lệ đến huyện thành, hoặc địa phương khác thì muội sẽ đặt mua cửa hàng vải dệt cho nàng. Chỉ dựa vào số hàng mà cửa hàng chúng ta nhập về thì cam đoan có thể kiếm tiền, cuộc sống sẽ rất tốt. Tiểu Hoa tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều như vậy. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì không phải đằng sau có tỷ, có muội, còn có Nguyên Thanh sao?"

Lưu thị nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy thì thở phào, cảm kích: "Phán Nhị, may mà có muội ra quyết định cho tỷ, nếu không thì lòng tỷ sẽ không được thoải mái giây phút nào."

"Không cần cảm ơn, đây là chuyện muội phải làm. Tình nghĩa của chúng ta không thể dùng từ cảm ơn để biểu đạt, muội nhớ là Tiểu Hoa tỷ rất tốt. Muội có đi ra ngoài thì cũng yên lòng giao nhà cho Tiểu Hoa tỷ" Liễu Phán Nhi cười nói: "A Phương và A Lệ là con nhà mình, tất nhiên là muội sẽ để bụng hôn sự của các nàng. Lưu thị được Liễu Phán Nhi thuyết phục thì lại khôi phục tinh thần, vội vàng chuẩn bị đồ tết. Bên ngoài có thôn trưởng Lý và trưởng thôn phu nhân Chu Thúy Hoa hỗ trợ thu xếp tiệc, lúc này đã bày đầy đồ trên đường của thôn Cát Tường. Không có bàn ghế, nhà nào cũng lấy bàn ghế của nhà mình ra. Liễu Phán Nhi nhanh chóng để Báo Tử đưa hai trăm lạng qua, dùng số tiền này đặt tiệc. Không cần quá tốt, nhưng cũng không thể quá kém. Mới vừa lên đèn, tiệc rượu đã được chuẩn bị xong. 

Trưởng thôn sai người đi gọi Lý Nguyên Thanh Liễu Phán Nhi đến, cùng ngồi xuống uống rượu với mọi người.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh dẫn bọn nhỏ đi qua, người lớn thì uống rượu, bọn trẻ thì chơi đùa ở bên đường.

Đầu đường cuối phố đều có người tuần tra, hơn nữa khắp nơi đều có người, dù sao thì cũng không có người xa lạ ở thôn và trên trấn, cũng không sợ mấy đứa trẻ bị bắt cóc, cho nên mọi người cũng mặc kệ để mấy đứa nhỏ chơi đùa khắp nơi. Tiệc rượu kéo dài đến đêm khuya, càng ngày càng lạnh, Liễu Phán Nhi dẫn bọn nhỏ trở về. Lý Nguyên Thanh thì kể lại chuyện đánh giặc cho mọi người trong thôn nghe, đám người ngồi nghe không ngừng kêu hay.

Đối với người bình thường mà nói, những câu chuyện như vậy rất kích động, nhưng đối với người đã nghiện đánh bạc thì không đáng giá để nhắc tới. Trên chiến trường g.i.ế.c địch, bọn họ không có cơ hội, cũng không dám đi, nhưng nếu đại sát tứ phương ở trong sòng bạc thì không chỉ kích động mà còn có thể thắng tiền.

Bọn họ nghe Triệu Lão Lại nói còn có ba ngày nữa thì sẽ đóng cửa sòng bạc. Dù sao bây giờ Lý Nguyên Thanh đã trở về, hơn nữa còn mang theo nhiều người như vậy, lỡ như bị phát hiện thì tất cả mọi người đều gặp xui xẻo.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻCơ hội phát tài này càng ngày càng ít, làm sao có thể bỏ qua được.

Bởi vậy những người này uống rượu xong thì đều giả vờ choáng đầu, về nhà nghỉ ngơi, thừa cơ sờ soạng bạc trong nhà, chuẩn bị buổi tối hôm nay đi đại sát tứ phương, thắng nhiều bạc hơn.

Bây giờ không chỉ có mấy người ban đầu là Lý Lục Lang đánh bạc mà bọn họ còn kéo thêm rất người. Toàn bộ có khoảng 20 người trong thôn Lý Gia trâm mê đánh bạc. Triệu Lão Lại quan sát thấy Đường Vân Sơn và Trân Quảng Nam còn đang uống rượu cùng Lý Nguyên Thanh, nghênh đón Lý Nguyên Thanh thì yên tâm, dẫn người đi đánh bạc.

Mới sáng sớm đã nhận được tin tức của Chu lão tam lén lút gửi đến, thực ra Lý Nguyên Thanh đã phân 80 người trốn ở bên người, cũng không trở về đến trấn Cát Tường.

Khi biết Triệu Lão Lại lén lút dẫn người rời đi đánh bạc thì tám mươi người kia được Lưu Khuê dẫn dắt mai phục ở chung quanh, chỉ đợi những người này đến, đợi đến khi bọn họ đánh bạc thì có thể hốt gọn một mẻ.

Triệu Lão Lại lo lắng đêm dài lắm mộng, bởi vậy quyết định hôm nay thu lưới. Bởi vậy những người này của thôn Cát Tường không kiếm được nhiều, thua nhiều, bất tri bất giác đã thua toàn bộ số bạc mà mình có.

Nếu như thắng tiền thì có lẽ là bọn họ sẽ còn chút lý trí. Nhưng sau khi thua sạch tiền, dưới sự kích thích, bọn họ dần dân đánh mất lý trí. Sau khi không có tiền thì bắt đầu đi vay nặng lãi. Triệu Lão Lại cũng không sợ những người này không trả, lão có cách để đối phó với những người này.

Đám người đã thua đến đỏ mắt, chạy đi vay tiền gỡ gạc nhưng dần dần cũng mất hết.

"Triệu Lão Lại, đến cùng thì hôm nay ông bị sao thế? Tại sao lại thua hết sạch?" Lý Lục Lang tức hổn hển, hôm nay hắn ta đã trôm 500 lạng bạc giấu ở dưới giường, cộng thêm 300 lạng bạc ở trên người lúc trước, còn đi vay nặng lãi 300 lạng, bây giờ đều thua sạch.