Cố đại nhân đã cáo biệt những người khác, quay người thì thấy cửu công chúa đứng bên cạnh tổ mẫu, hơi sững sờ: "Đa tạ cửu công chúa, mong cửu công chúa dừng bước. Thời gian không còn sớm nữa, nên lên đường rồi."
Bị một nữ tử nhớ mãi không quên như thế, Cố Thiệu cũng có chút không biết làm thế nào, không biết cùng phải đối diện với cửu công chúa thế nào.
Cửu công chúa mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, xán lạn như sao trời.
Nàng ta nhìn ra chút do dự xoắn xuýt trong mắt Cố Thiệu: "Cố đại nhân lên đường bình an."
Cố Thiệu cảm thấy nụ cười quá mức chói mắt, hơi cúi đầu hạ thấp người, lân nữa hành lễ, sau đó lên xe ngựa.
Đầu óc có chút rối loạn, hắn ta cần được yên tĩnh.
Lý Nam cười trộm: "Mẹ, con nhìn thấy Cố đại nhân không dám nhìn cửu công chúa. Ngài ấy đang thẹn thùng sao?"
Liễu Phán Nhi nhanh chóng tóm lấy Lý Nam đang nhìn lén lại, xách lên trên xe ngựa: "Bên ngoài lạn, mau lên xe ngựa, chúng ta sắp lên đường rồi."
Bây giờ Cố đại nhân vẫn chưa đính hôn, cửu công chúa cảm thấy có lẽ là cho mình một cơ hội, tranh thủ lân nữa. Tìm cho mình một vị hôn phu tuấn tú, cũng tìm cho đứa con trong tương lai một người cha có năng lực.
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Có cái gì để đáng tiếc? Chuyện của đại nhân đại nhân sẽ giải quyết, một đứa con nít như con đừng có mà cả ngày nghĩ đến những chuyện này."
Cuối cùng xe ngựa đã chậm rãi khởi động, đạp lên con đường trở về nhà.
Liễu Phán Nhi vừa nghĩ tới cảnh tượng như thế, nàng cảm thấy nàng có thể sẽ phát điên.
Thật sự sợ Lý Nam trưởng thành sớm, nhìn thấy nam tử mà mình thích là đòi sống đòi chết.
Cửu công chúa ngồi trên lưng ngựa, nhìn đội xe đã đi xa, sinh lòng phiên muộn.
Không có kịch hay để xem, Lý Nam vẫn chưa thỏa mãn: "Đáng tiếc quái"
Lúc này nhìn thấy cửu công chúa tới, Chu Bình Đế nhíu mày: "Không phải muội xuất cung rồi sao? Sao lại về sớm như vậy?" Dường như buổi trưa mỗi ngày Chu Bình Đế đều dùng bữa cùng hoàng hậu.
Đến chỗ của hoàng hậu, bình thường đều có thể gặp được Chu Bình Đế.
Sau khi về cung, cửu công chúa tìm được hoàng huynh Chu Bình Đế.
"Nếu như Cố Thiệu có ý với muội, hắn sẽ cầu hôn muội với trẫm. Nếu như không có ý với muội, vậy muội cũng không cân phải một mực nhớ mãi không quên Cố Thiệu. Tìm một người trong lòng có muội, sống tốt một đời. Giống như ta và hoàng tẩu của muội vậy, chỉ khi trong lòng có nhau, cuộc sống mới có thể trôi qua một cách thoải mái.
Triệu hoàng hậu thấy thế, nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ cánh tay phu quân: "Bệ hạ, đừng nói giỡn."
Chu Bình Đế ha ha cười nói: "Quả thật trẫm biết muội nhìn trúng Cố Thiệu, nhưng trãm sẽ không ban hôn cho hai người. Hoàng gia ta công chúa thân phận cao quý, Tiểu Cửu nhà ta lại xinh đẹp như hoa, tâm địa thiện lương thế kia, xứng với nam tử tốt nhất thế gian."
Cửu công chúa bĩu môi: "Hoàng huynh, huynh biết rõ mục đích của ta là gì, huynh còn cười nhạo tal"
Vốn dĩ Triệu hoàng hậu vẫn còn đang tươi cười, sau khi nghe thấy những lời Chu Bình Đế nói, lập tức đỏ mặt, sẵng giọng: "Bệ hạ, nói cẩn thận."
Chu Bình Đế ngượng ngùng cười cười: "Bây giờ làm hoàng đế rồi, ngay cả nói những lời trong lòng với hoàng tẩu của muội, cũng không được. Ài, Tiểu Cửu, ta và muội vẫn luôn thân thiết. Nếu như năm đó không phải Lệ mẫu phi âm thầm chiếu cố, có lẽ trẫm đã không còn nữa. Phần ân tình này, trẫm vẫn luôn ghi nhớ. Trẫm cũng xem muội như muội muội ruột, muội không thể khiến trẫm thất vọng, làm ra chuyện mất thể diện."
"Vậy ta nhớ kỹ rôi." Cửu công chúa trả lời: "Không quấy rầy hoàng huynh và hoàng tẩu dùng bữa, Tiểu Cửu cáo từ."
Chu Bình Đế gật đầu: "Là trẫm nói."
Cửu công chúa nghe thấy lời Chu Bình Đế nói, hạ quyết tâm: "Hoàng huynh, đây là do huynh nói đấy. Chỉ cân Cố Thiệu đến hỏi cưới ta, huynh sẽ đồng ý."
Cửu công chúa hùng hùng hổ hổ tới, lại hùng hùng hổ hổ đi, khiến Triệu hoàng hậu dở khóc dở cười.
"Bệ hạ, vừa rồi người nói những lời đó, cửu muội nhất định ghi tạc trong lòng. Nhưng mà Cố đại nhân này trong ba năm tới đều sẽ làm quan ở Giang Nam, cửu muội ở kinh thành, cho dù bồi dưỡng tình cảm, nhưng cách xa ngàn dặm, không có điều kiện ở chung."
Chu Bình Đế cười cười: "Từ nhỏ Tiểu Cửu đã có nhiều chủ ý, không có điều kiện, nó không biết tạo ra điều kiện à!"
Triệu hoàng hậu sững sờ, một người cực kì thông minh như nàng ấy hiểu ra được, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Cửu sẽ lén xuất cung đến Giang Nam sao?”
Chu Bình Đế gật đầu: "Dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Tiểu Cửu, nó sẽ đi. Mặc kệ có được hay không, bây giờ Cố Thiệu không có hôn sự trên người, nó muốn cố gắng thêm một lần. Phần dũng khí này, sẽ thúc đẩy nó đến Giang Nam."
"Bây giờ sao?" Trong lòng Triệu hoàng hậu lo lắng: "Nếu như Lệ mẫu phi biết được ý định của Tiểu Cửu, chắc chắn sẽ rất lo lắng, bệ hạ nhất định phải phái người ngăn cản."
Chu Bình Đế lắc đầu: "Không thể ngăn cản, nếu không nó sẽ nhớ thương cả đời. Nếu như bởi vì không thể đến Giang Nam cố gắng một lần mà bỏ lỡ Cố Thiệu, nó chắc chắn sẽ hối hận. Nếu đã như vậy, thì cứ để nó đi đi. Giang Nam mặt ngoài thái bình, nhưng có lẽ đã bắt đầu trở nên rối loạn rồi."
Triệu hoàng hậu sợ hãi lo lắng không yên, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán, nhưng nàng ấy không dám hỏi nhiều.
Lúc này, trên đường, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cảm khái thời cổ đại đúng là bất tiện.
Không thể không nói, Chu Bình Đế hiểu rất rõ cửu công chúa.
Nếu không gần sang năm mới, những công chúa khác đều có mặt, chỉ có mình nàng ta không không thấy đâu, mẫu phi phải giấu mặt vào đâu.
Mặc dù mẫu phi sẽ tức giận, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Mặc dù quyết định đến Giang Nam, nhưng cửu công chúa không liều lĩnh, mà chuẩn bị chờ sau khi qua Tết mới đi.
Ngàn dặm theo đuổi phu quân, cửu công chúa đồn hết tất cả dũng khí trên người.
"Nếu bệ hạ không ngăn cản, vậy đến lúc đó nhất định phải phái thêm người đi theo, nếu như cửu muội xảy ra chuyện, trong lòng chúng ta cũng bất an." Triệu hoàng hậu nhỏ giọng nói, nghĩ đến sau khi Cửu công chúa đến Giang Nam, sẽ mang đến ảnh hưởng gì.
Có đôi khi Liêu Phán Nhi nhìn thấy trượng phu nhàm chán, nói với Lý Nguyên Thanh: "Phu quân, nếu như chàng thấy nhàm chán, chàng có thể nói chuyện với Cố đại nhân."
Bây giờ thì sao, bọn họ phải đi đường tận một tháng. Nếu như gặp phải thời tiết không tốt, tuyết rơi trời mưa, chậm trễ hành trình.
Trước kia không có thời gian ở chung với bọn nhỏ, bây giờ Lý Nguyên Thanh ngồi trong xe ngựa, một nhà năm người, đánh bài. Có đôi khi Liễu Phán Nhi dẫn các con đến xe ngựa của Cố lão phu nhân thỉnh an, nói chuyện.
Có tàu cao tốc và máy bay, giang sơn vạn dặm đi hết trong một ngày.
Liễu Phán Nhi giải thích, không hi vọng chồng có thành kiến quá sâu với Cố gia: "Thật ra lúc chàng không có ở đây, Cố lão phu nhân cùng Cố Thiệu đã chăm sóc chúng ta rất nhiều. Không chỉ ở kinh thành, khi ta đưa mấy đứa nhỏ đến Giang Nam để buôn bán thì cũng được Cố gia trợ giúp. Nếu không có thương đội của Cố gia thì ta cũng không thể đi ra ngoài dễ dàng như vậy."
"Tại sao?"Liễu Phán Nhi nghi hoặc, không phải đã giải thích rõ cả rồi sao? Tại sao vẫn không nói chuyện với Cố Thiệu chứ? Sau này chẳng phải sẽ làm việc chung sao?
Lý Nguyên Thanh xem thường, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: "Không thích."
Lý Nguyên Thanh lắc đầu như trống bỏi: "Không đi."
Lý Nguyên Thanh vò đầu, không nhanh không chậm: "Ta cùng Cố Thiệu có thể nói việc công, còn về việc tư thì hoàn toàn không cần thiết. Ta không có chuyện để nói với hắn, nếu nhà chúng ta được Cố gia trợ giúp, vậy thì nên tặng họ chút quà. Về sau chúng ta cũng sẽ trợ giúp Cố gia, thật ra cũng không cần để ý nhiêu thứ như vậy."