Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 455




Nhưng trùng hợp, Lương công công đi ra khỏi cung, vẫn luôn nhớ nồi lẩu trong nhà Liễu Phán Nhi.

Bây giờ rảnh rỗi, hắn ta nói với Chu Bình Đế một tiếng, sau đó đi tới nhà Liễu Phán Nhi làm khách.

Nồi lẩu uyên ương được bưng lên.

Màu đỏ là nước cay, màu trắng là nước luộc xương.

Trên bàn bày rau củ quả sạch sẽ, rất nhiều loại đều được hái từ trong lều ấm do Liễu Phán Nhi chế tác ra. Mặc dù số lượng không nhiều nhưng đủ cho một gia đình ăn.

Bây giờ những loại rau lá xanh rất hiếm đã trở thành thực phẩm phổ biến nhất trên bàn.

Thịt cừu và thịt bò được cắt mỏng, cho vào súp chỉ cần đun nóng trong vài giây là chín.

Lương Bảo ăn đến cảm thấy mỹ mãn, thỉnh thoảng cầm khăn lau mồ hôi trên trán: "Ngon, cũng thật sảng khoái. Sau khi đổ mồ hôi, cả người đều thoải mái."

Lý Nam sững sờ, tròng mắt đảo quanh, sau đó lắc đầu: "Trẻ con có mẹ là bảo bối, trẻ con không có mẹ là cây cỏ. Trẻ con không thể rời xa mẫu thân, nếu không sẽ bị bệnh, sẽ chết. Lương bá bá, người thương con như vậy, chắc chắn không hy vọng con bị bệnh hoặc chất."

Lương Bảo gật đầu: "Ta nhớ kỹ, đa tạ A Nam. Khi nào ngươi lên đường trở về Giang Nam?”

"Lương bá bá, người có muốn đến Giang Nam sinh sống cùng chúng ta không?" Lý Nam nuốt thịt trong miệng, nghiêng đầu, ngọt ngào hỏi: "Mẫu thân ta xây rất nhiều phòng, có thể tặng Lương bá bá một căn lớn."

Lương Bảo nở nụ cười: "Được, ta tiện thể mang luôn hộ mọi người."

Liễu Phán Nhi giải thích: "Ngày kia sẽ khởi hành, vốn còn muốn nhờ người đem đồ đạc đưa qua cho ngài và Cửu công chúa. Nếu ngài đã tới thì đưa luôn cho ngài, thuận tiện giúp chúng ta đem đồ cho Cửu công chúa."

Lương Bảo cười cười, trêu chọc Lý Nam: "Ta còn có việc nên không thể rời khỏi kinh thành. Nếu A Nam không nỡ xa ta, vậy thì đừng đi, ở lại kinh thành có được không?”

Lý Nam ngồi bên cạnh Lương Bảo: "Lương bá bá, bá đổ mồ hôi rồi, đợi lát nữa không đổ mồ hôi thì mới có thể đi ra ngoài, nếu không trúng gió, sẽ bị cảm lạnh." Lương Bảo và Lý Nam vô cùng hợp ý, thế mà còn có thể nói đến chuyện dưỡng lão.

Lý Nam cũng cười, khẽ gật đầu: "Lương bá bá, người cũng phải sống thật tốt, không bệnh tật không tai ương, bình an đến già. Đến lúc đó người già rồi, A Nam nuôi người, có được không?”

Lương công công cười: "Được, vậy cứ quyết định như thế. Chờ con trưởng thành rồi, ta chuẩn bị cho con một phần của hồi môn."

Lương Bảo sững sờ, sờ lên đầu Lý Nam: "A Nam vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, sau này chắc chắn không bệnh tật cũng không tai ương, vui vẻ cả đời."

Lương Bảo đi ra từ Lý phủ, đội mũ lên, sau đó đi bộ trở vê ngôi nhà kế bên.

Lý Nguyên Thanh, Liễu Phán Nhi uống rượu với Lương Bảo, trò chuyện rất vui vẻ, cũng không ngăn cản Lý Nam và Lương Bảo ở chung.

Có đôi khi, duyên phận giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Lý Nam cười: "Cảm ơn Lương bá bá."

So với sự ấm áp và tiếng nói tiếng cười của nhà bên cạnh, ngôi nhà của hắn ta rất yên tĩnh, cũng rất quạnh quẽ.

Đi vào thư phòng, Lương Bảo mở ra một cái hộp thật dài, bên trong có một cuộn giấy, nhẹ nhàng mở ra, trên bức tranh này xuất hiện một nữ tử xinh đẹp.

Đợi đến hắn ta hoàn thành nhiệm vụ, một năm sau, khi quay lại báo đáp nữ tử đó, mới biết được nàng tên Yến Linh.

Sự việc khẩn cấp, đợi đến khi vết thương đã khá hơn, Lương Bảo không thể không rời đi, thậm chí muốn chào từ biệt nữ tử kia, cũng không kịp.

Trước kia khi hắn ta làm việc cho bệ hạ - khi ấy vẫn còn là vương gia, lúc làm nhiệm vụ, bản thân bị thương nặng, trốn vào trong một thôn trang, bị nữ tử xinh xắn này phát hiện, nhưng nàng không nói cho người khác biết, còn đem thuốc trị thương đến cho hắn ta.

Nàng là thứ nữ của một thương hộ lớn ở thành Tây Bắc, mẫu thân là một vũ cơ xinh đẹp, khi sinh nàng vì xuất huyết nhiều mà qua đời.

Bởi vì mẹ cả không thích, cho nên Yến Linh bị đuổi đi và lớn lên ở thôn khác.

Mặc dù không được ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng có thể ăn đủ no mặc đủ ấm. Từ nhỏ hoạt bát sáng sủa, khi càng trưởng thành dung mạo càng xinh đẹp.

Lúc trước Yến lão gia vì nịnh bợ một thương nhân lớn của Tây Vân Quốc, hiến tặng thứ nữ xinh đẹp cho đối phương, dùng chuyện này đổi lấy việc làm ăn.

Khi đó hắn ta không thể đích thân đến Tây Vân Quốc, chỉ có thể phái người đến Tây Vân Quốc tra tìm tung tích của Yến Linh. Đợi sau khi điều tra được, thì biết Yến Linh và long phượng thai mà nàng sinh ra đều đã chất.

Lương Bảo vô cùng tự trách, lúc đó không kịp thời cứu được Yến Linh, không báo đáp được ơn cứu mạng của Yến Linh.

Bởi vậy khi gặp được đôi long phượng thai là Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, Lương Bảo có thêm mấy phân chú ý.

Thậm chí trong lòng hắn ta tưởng tượng, nếu như con của Yến Linh còn sống, thì cũng lớn bằng A Nam và Tiểu Bảo rồi.

Yến Linh có đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, A Nam cũng có, cho nên Lương Bảo lại có thêm mấy phần thiên vị đối với Lý Nam.

Ban đêm, Liễu Phán Nhi nằm trong lòng Lý Nguyên Thanh, giọng điệu nghi hoặc: "Phu quân, chàng có cảm thấy lúc nãy khi Lương công công uống rượu, nhìn về phía A Nam, giống như đang nhìn một cố nhân không."

Cho nên hắn ta chắc chắn Lý Nam không phải con của Yến Linh, trong lòng vẫn luôn tiếc nuối.

Có điều, khi chức quan của Lý Nguyên Thanh càng ngày càng cao, binh quyền trong tay càng ngày càng nhiêu, Lương Bảo biết, phải giữ khoảng cách với bọn họ.

Bên cạnh hắn ta có rất nhiều người a dua nịnh hót, nhưng phần lớn bọn họ đều có ý đồ với hắn ta, cho nên từ trước đến nay Lương Bảo không dám chủ quan. Chỉ khi ở chung với cả nhà Đức Thụy phu nhân, mới cảm nhận thấy thoải mái tự tại.

Đời này, hắn ta là một người thân thể không trọn vẹn, không thể nào có con của chính bản thân mình, cho nên càng thêm thích Lý Nam.

Lý Nam rời đi, cũng tốt, như vậy hắn ta cũng không cần phải thường xuyên đến Lý gia nữa.

Lúc trước hắn ta cũng nghi ngờ Lý Nam là con của Yến Linh, nhưng hắn ta nghe ngóng ở chỗ Lý Nguyên Thanh, mới biết được không phải Lý Nguyên Thanh nhặt được Lý Nam và Lý Tiểu Bảo ở bên ngoài thành Tây Bắc, mà là ở thành Bắc Nguyệt, cách nơi Yến Linh sinh sống ngoài ngàn dặm.

"Trẻ con ngoan ta mới không chê nhiều, bọn nó cũng coi như được ta nuôi lớn, đứa nào ta cũng không nỡ rời xa." Liễu Phán Nhi cảm khái nói, lần này Tề gia cũng coi như biết nói đạo lý, mới có thể giải quyết thích đáng chuyện của A Dung.

Liễu Phán Nhi thở phào, không ngờ rằng còn có nguồn gốc sau xa như vậy: "Vậy thì tốt, mặc dù tìm được người nhà của bọn nhỏ cũng rất tốt, nhưng ta sợ gặp phải kẻ không nói đạo lý, cố chấp muốn cướp bọn nhỏ đi. A Nam đáng yêu như vậy, ta càng không nỡ."

Lý Nguyên Thanh cười: "Chúng ta tự sinh mấy đứa càng đáng yêu hơn, như vậy có lẽ trong lòng nàng sẽ không lo được lo mất nữa."

Lý Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, gật đầu: "Quả thật có cảm giác như vậy. Lúc trước Lương công công hỏi thăm ta về một nữa tử tên Yến Linh, nhưng sau khi thường xuyên cẩn thận so sánh, Yến Linh và con của Yến Linh đã chết, hơn nữa cũng không thể nào lưu lạc đến thành Bắc Nguyệt xa xôi ngàn dặm..."

Chỉ chốc lát sau, đã truyên đến tiếng than nhẹ dịu dàng của Liễu Phán Nhi.

Hắn nhậm chức ở Giang Nam, khá gần nhà, mỗi ngày đều có thể về nhà, có thể ở bên thê tử và các con.

Liễu Phán Nhi ngượng ngùng, nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của Lý Nguyên Thanh.

Lý Nguyên Thanh cười, trở mình đè xuống dưới: "Nếu đã không chê nhiều, vậy thì chúng ta sinh thêm mấy đứa..."

Đảo mắt đã tới lúc rời khỏi kinh thành, xe ngựa của Cố gia đã chờ sẵn bên ngoài cổng thành, hai nhà tụ họp lại với nhau, chuẩn bị cùng rời đi.

Tề gia và Kim Lăng Hầu đều tới đưa tiễn.

Sở dĩ Kim Lăng Hầu không trở về cùng, là bởi vì hai thị thiếp trong nhà đang mang thai. Kim Lăng Hầu bận sinh con, không dám khinh thường, muốn đợi đến khi thai nhi ổn định, qua năm lại trở về.

Cửu công chúa mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, hôm nay trang điểm kiều diễm, giống như một đóa hoa tường vi có gai.

"Đức Thụy phu nhân, đa tạ lễ vật mà người đã tặng, bổn cung rất thích, đa tạ."Cửu công chúa cười nói, đưa lên một cái hộp: "Đây là đồ bọn ta tặng các ngươi, xin hãy nhận lấy."

Liễu Phán Nhi không chối từ, đón lấy: "Đa tạ cửu công chúa. Lần này từ biệt, không biết lân sau gặp mặt là lúc nào, chỉ mong công chúa sức khỏe an khang, hạnh phúc mỹ mãn.

Cửu công chúa cười giảo hoạt: "Không cần, nói không chừng rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp mặt."

Mặt Liễu Phán Nhi lộ vẻ không hiểu, trong ba năm tới Lý Nguyên Thanh đều sẽ ở lại Tầm Dương phủ, huyện Thôi Dương, không thể nào về kinh. Phu xướng phụ tùy, Lý Nguyên Thanh không đến kinh thành, tất nhiên nàng cũng không trở lại, làm sao có thể rất nhanh sẽ gặp lại cửu công chúa chứ?

Cửu công chúa cười cười: "Không nói nhiều nữa, lên đường bình an. Ta lại đi tạm biệt Cố lão phu nhân."

Sau khi cửu công chúa đi, cái miệng nhỏ của Lý Nam không ngừng ghé vào bên tai Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng nói: "Mẹ, cửu công chúa thích Cố đại nhân."

Liễu Phán Nhi mím môi cười một tiếng: "Các con còn nhỏ, thật sự không cần để ý đến những chuyện giữa người lớn với nhau như thế, mới có thể khỏe mạnh lớn lên, được không?”

Lý Nam liên tục gật đầu: "Mẹ, con không nói lung tung với người khác, con chỉ nói trước mặt mẹ. Lần trước cửu công chúa còn trút giận cho Cố đại nhân, thật ra Cố đại nhân không thành thân, cửu công chúa tốt như vậy, tại sao lại không thích chứ?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy bọn nhỏ phân tích, dở khóc dở cười: "Các con nghe được mấy chuyện bậy bạ này ở đâu?"

Lý Tiểu Bảo không cho là phải, giống như một bán tiên: "Nam theo đuổi nữ, khó khăn như trèo đèo lội suối; nữ theo đuổi nam, dễ dàng như kim đ.â.m tờ giấy. Cố đại nhân không thoát được lòng bàn tay của cửu công chúa." Lý Dung ngẫm nghĩ: "Có thể là bây giờ Cố đại nhân vẫn chưa thông suốt, giống như thôn trưởng nãi nãi muốn tìm vợ cho Mao Đản ca, hắn nói không bằng lòng. Cưới vợ tốn nhiều tiên, bây giờ hắn không kiếm được tiên, không nuôi nổi vợ, không bằng lòng, sau đó thôn trưởng nãi nãi nói Mao Đản ca đầu óc chậm chạp, làm bằng đá."

Lý Dung cười trộm: "Các đại nương trong thôn cùng nhau nói chuyện, ăn mặn vốn không kị, Tiểu Bảo rất thích nghe những đại nương đó nói chuyện."

Liễu Phán Nhi nhéo lỗ tai con gái: "Tiểu nhân tinh nhà con, cho dù đã nhìn ra rồi, cũng không nên nói. Dù sao những chuyện liên quan đến công chúa, người khác không thể nghị luận."

"Cửu công chúa đến tiễn đưa bọn ta, lão thân vô cùng cảm kích." Cố lão phu nhân cười nói, ánh mắt nhìn vê phía cửu công chúa nhiều thêm mấy phân hiền lành. Thượng triều cửu công chúa bắt về đôi dã uyên ương kia, xả giận cho Cố gia, nợ cửu công chúa một phần ân tình.

Mặc dù nói như vậy, nhưng cô bé vẫn luôn nhướn người lên, nhìn lén cửu công chúal

Cửu công chúa đi đến đội xe của Cố gia, Cố lão phu nhân lập tức xuống xe.

Lý Nam gật đầu, ôm cánh tay mấu thân: "Mẫu thân nói đúng."

"Đa tạ cửu công chúa nhắc nhở." Cố lão phu nhân chân thành cảm tạ, hàn huyên với cửu công chúa.

Trong âm thầm, bà ấy cũng đoán ra được cửu công chúa có ý với Cố Thiệu, chỉ là tôn nhi một lòng với con đường làm quan, bây giờ gân như trở nên thanh tâm quả dục, không muốn nói đến hôn sự.

Cửu công chúa cười cười: "Lão phu nhân khách sáo rồi, trời đông giá rét, lão phu nhân, cần phải bảo trọng thân thể."

Mặc dù sau đó tặng quà rồi, nhưng Cố lão phu nhân vẫn cảm thấy cảm ơn ngay trước mặt thì tốt hơn. Hôm nay khó được có cơ hội, đương nhiên phải nói ra.