Liễu Phán Nhi gật đầu khen: "A Phương nói phải, rõ ràng Trịnh phu nhân cũng đã nhìn ra điểm này. Các cửa hàng ở Dương Châu cũng có thể nhìn ra ưu điểm đó. Vậy nên Trịnh phu nhân mới muốn độc quyền phân phối tơ lụa của chúng ta. Thực ra thì cũng không phải là không được, nhưng vậy phải tăng giá. Không tăng giá thì lợi nhuận hợp pháp của chúng ta đều sẽ bị Trịnh phu nhân chiếm hất.
Lý Dung hiểu: "Nhưng ta cũng thấy Trịnh phu nhân sẽ không từ bỏ ý định đâu."
"Vậy thì đã sao?" Liễu Phán Nhi cười, cau mày: "Có ta và cha con ở đây, dù Trịnh gia có lớn mạnh đến đâu cũng không thể chèn ép người khác được. Vả lại, những mánh khóe của nàng ta cũng chỉ dùng được với mấy người không có chỗ dựa thôi. Chúng ta không rõ nội tình, nhưng chúng ta cũng đâu phải loại vô danh tiểu tốt gì."
Lý Dung cười: "Đây chính là lí do tại sao Trịnh phu nhân phật ý với lời từ chối của chúng ta nhưng vẫn nhẫn nại nói chuyện với mẫu thân."
"Đúng!" Liễu Phán Nhi đáp, ngoài Thần Vương khó xơi, giờ nàng vẫn chưa đủ khả năng dây vào mà Lưu huyện lệnh đã sai Từ sư gia đến nhắc nàng từ trước, thì với những người khác, chỉ cần nàng chiếm lý là không cần phải sợ.
Lý Phương bụm miệng cười, giọng lanh lảnh: "Dì Đỗ, đợi khi nào đến Dương Châu, ta nghĩ Trịnh phu nhân sẽ đồng ý với điều kiện của chúng ta thôi, vậy chúng ta còn làm nữa không?”
"Làm chứ, sao lại không làm?" Liễu Phán Nhi cười mỉm: "Hòa khí sinh tài, trong chuyện làm ăn, có qua có lại, vì lợi ích đôi bên, đấu đá qua lại. Đến lúc ấy, dù chúng ta có tăng giá thì cũng không thể quá quắt được. Đôi bên cùng có lợi mới là quan trọng nhất."
Dọc đường đi, Liễu Phán Nhi và ba cô gái bàn chuyện làm ăn giúp đám trẻ học được rất nhiều. Nhờ vậy mà cũng tích lũy được không ít kiến thức.
Nàng ấy muốn làm chủ gia đình, quản lí những cửa hàng này, mẹ chồng còn tưởng nàng ấy muốn chuyên quyền, muốn chiếm hết sản nghiệp của Trịnh gia, vậy nên dùng đủ cách cản trở, khiến Trịnh phu nhân mệt mỏi vô cùng.
Lúc này, đoàn xe của Trịnh gia có bảy chiếc xe ngựa và không ít thị vệ.
Vương ma ma xót phu nhân nhà mình: "Nhưng may mà phu nhân có thể làm chủ việc nhà, không phải nhìn sắc mặt ai mà nhịn."
Trịnh phu nhân mở mắt ra, trâm tư giây lát: "Hầy, không làm không được! Lão gia một lòng muốn làm quan, không quan tâm mấy chuyện lặt vặt, nhưng việc nào việc nấy trong nhà đều mất tiền cả. Lúc trước, để sau khi hết chịu tang, có thể kiếm được chức quan tốt, mà đã tốn không ít bạc rồi. Đến những nơi như Dương Châu lại càng tốn kém hơn. Không mở cửa hàng, chỉ trông vào canh tác đồng ruộng thì không gồng gánh nổi."
Bấy giờ, trong xe ngựa, ma ma nói thay Trịnh phu nhân hôm qua nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, Đức Thụy phu nhân kia không muốn để chúng ta độc quyền tiêu thụ tơ lụa nhà họ, chúng ta có tiếp tục vụ làm ăn này hay không?"
Nghe vậy, Trịnh phu nhân mỉm cười, trước kia, khi mẹ chông còn sống, không giỏi bán buôn, còn chỉ đạo lung tung, cả mấy cửa hàng đều không có lời, chỉ có thể lấy của hôi môn của nàng ấy bù vào.
Hoắc Thành Đạt xách hành lí của Lý Nam đuổi theo, đi cùng cả chặng đường.
Những phu nhân như họ, thường ngày đi ra đi vào, đều chú trọng chuyện ăn mặc. Không được quá mới, cũng không được quá cũ, đặc biệt nếu quần áo bạc màu, người ta nhìn là biết thì càng không thể mặc được.
Lúc ở nhà, thỉnh thoảng nàng ấy cũng được nghe người làm đồn đại chuyện về Đức Thụy phu nhân, nhưng Trịnh phu nhân cũng chẳng để tâm. Hôm qua, lúc nghe bảo Đức Thụy phu nhân sắp bán tơ lụa, nàng ấy mới biết cửa hàng vải Cát Tường là do Đức Thụy phu nhân mở.
Dù là vải bông hay tơ lụa đều không bị bạc màu.
Ba năm để tang là ba năm dễ chịu nhất với Trịnh phu nhân.
Một mùa phải may rất nhiều quần áo, hơn nữa còn là hàng tơ lụa, một nhà trên dưới, tốn không ít tiền. Tơ lụa không bạc màu vừa hay rất bên và phù hợp với những gia đình như họ.
Ngày trước, khi nàng ấy ở huyện Thôi Dương, luôn được người khác tâng bốc, dù sao thì phu quân nàng ấy trước kia cũng là quan ngũ phẩm, cấp cao hơn huyện thái gia mấy cấp liền. Nàng ấy còn tưởng Đức Thụy phu nhân sẽ đồng ý, nào ngờ lại bị cự tuyệt.
Đến giờ trong lòng Trịnh phu nhân vẫn còn giận!
"Đợi sau khi tới Dương Châu, ta sẽ bàn lại với Liễu Phán Nhi, nếu thuận lợi thì chúng ta sẽ mở cửa hàng ở Dương Châu và có thể phát triển nhanh chóng." Trịnh phu nhân thấp giọng nói: "Bà ở ngoài quan sát cẩn thận."
Nghe vậy, Vương ma ma gật đầu đáp: "Phu nhân an tâm, lão nô chắc chắn sẽ quan sát cẩn thận. Lão nô thấy nhà Đức Thụy phu nhân không tử tế gì, còn không biết trên dưới. Con trẻ cũng không lễ phép, phu nhân vẫn nên ít giao du với nàng ta thì hơn."
Trịnh phu nhân khinh thường Liễu Phán Nhi là thật, nhưng Liễu Phán Nhi lại là cáo mệnh phu nhân tứ phẩm, có uy hơn bình đầu phu nhân như nàng nhiều. Trước đây phu quân đã xin cho mẹ chồng nàng ấy được phong làm cáo mệnh phu nhân, chẳng đến lượt nàng ấy.
Đây cũng là lí do tại sao Trịnh phu nhân muốn lên mặt với Liễu Phán Nhi nhưng lại không làm được.
"Dù có nói gì thì Liễu Phán Nhi đó cũng là cáo mệnh phu nhân tứ phẩm!" Trịnh phu nhân lòng thì coi khinh nhưng cũng không thể để người làm càn rỡ được, lỡ mà để Liễu Phán Nhi biết được, ghi thù thì sẽ gây họa cho Trịnh gia.
Vương ma ma đáp: "Vâng, phu nhân yên tâm, lão nô tự biết chừng mực."
Liễu Phán Nhi cười mỉm: "Chỉ cần không đánh nhau thì chỉ là con nít đùa giỡn thôi, không cần bận tâm."
Tiểu thiếu gia Trịnh gia thấy con vịt nhỏ trong tay Lý Nam, đã hất hàm ra lệnh: "Đưa con vịt đó cho ta.”
Lý Nam khịt mũi coi thường: "Ngươi là hoàng đế chắc? Cái nào là của ngươi cơ? Đây là đồ của ta, ta muốn cho ngươi chơi thì cho ngươi chơi. Ta không muốn cho ngươi chơi thì ngươi đừng mơ đụng vào..
"Đồ ta để mắt đến thì phải đưa cho ta." Tiểu bá vương Trịnh gia hống hách đáp. Cậu bé cho là Lý Nam còn nhỏ, hơn nữa còn yếu đuối, dễ bắt nạt, mà chẳng hay biết đó chỉ là vỏ bọc của Lý Nam. Cô bé thường ngày ngu ngơ, nhưng khi đã vùng lên thì lại cực kì thông minh. Lý Nam có thể nhận ra sự ngang ngược của tiểu thiếu gia Trịnh gia, hôm qua lúc biết Trịnh đại nhân chỉ là quan ngũ phẩm, không chỉ kém phẩm cha cô bé mà còn kém cả phẩm cáo mệnh của mẫu thân cô bé, phút chốc có uy hơn hẳn, bực tức nói: "Đây là đồ anh trai ta làm cho ta, không thể cho ngươi được."
Lý Phương lo Lý Nam chịu thiệt, định can lại.
Buổi trưa, lúc nghỉ ngơi, tiểu thư và thiếu gia của Trịnh gia lại chạy đi tìm Lý Nam, Lý Dung và Lý Phương chơi chung.
Tiểu bá vương Trịnh gia nổi cáu, xông đến muốn cướp lấy.
"Mẫu thân ta nói rồi, chỉ cần là đồ ta thích thì đều mua cho ta. Con vịt đó của ngươi bao nhiêu tiền?" Tiểu bá vương Trịnh gia không ngờ Lý Nam yếu đuối lại khó thuyết phục như vậy, một hai không chịu đưa con vịt gỗ cho cậu bé.
Lý Nam hừ một tiếng: "Đã bảo với ngươi rồi, đây là đồ anh trai ta làm cho ta, ta không bán."
Rõ ràng, Vương ma ma và mấy nha hoàn bên kia cũng có suy nghĩ như vậy. Dù sao thì tiểu thiếu gia nhà họ cũng lớn hơn Lý Nam, còn cao hơn cả một cái đầu, dù có đánh nhau cũng chẳng thua thiệt gì.
Tiểu bá vương Trịnh gia ngã sõng soài, nằm ngửa ra đất/"oa oa” gào khóc, chắc vì ngã đau quá, hoặc cũng có thể là vì không cướp được con vịt nên ấm ức, hay cũng có thể là bởi vị một con nhóc nhỏ hơn mình vật ngã, thấy mất mặt nên mới khóc.
Một cao một thấp, một béo một gây.
Chưa ai kịp định hình đã thấy hai đứa bé lao vào nhau.
Lý Nam thấy thế, không những không tránh ra còn che chắn cẩn thận con vịt, sau đó lao như bay về phía tiểu bá vương Trịnh gia như một con bê.