Liễu Phán Nhi không từ chối việc Trịnh phu nhân quá mức nhiệt tình lấy lòng nhưng cũng không quá nhiệt tình. Dù sao hôm nay hai người mới quen biết, cũng không quá quen thuộc.
Có lẽ trước đây Trịnh phu nhân có biết nàng, thậm chí từng điều tra nàng nhưng Liễu Phán Nhi cũng không biết đến Trịnh phu nhân và Trịnh đại nhân phòng thủ Dương Châu này.
Mặc dù bởi vì có cây trông năng suất cao và công cụ làm nông cải tiến mà nàng nhận được sự khen ngợi của bệ hạ nhưng cũng không có gốc rễ ở địa phương, trượng phu là Lý Nguyên Thanh ở Tây Bắc, cũng không có ở huyện Thôi Dương.
Bởi vậy địa vị của Liễu Phán Nhi ở huyện Thôi Dương, là kiểu nổi danh nhưng nền tảng nông cạn, gốc rễ không vững chắc.
Đối với việc này, Liễu Phán Nhi có nhận thức rõ ràng, cũng không bởi vì Trịnh phu nhân không đến thăm hỏi mà nàng tức giận. Giống như bây giờ cũng không bởi vì Trịnh phu nhân quá mức nhiệt tình lấy lòng mà đánh mất chính mình.
Thấy Liễu Phán Nhi không hồ hởi với mình như những người khác, Trịnh phu nhân thôi tỏ ra yếu đuối, không dám khinh suất, cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chuyện chính.
"Nghe đồn tơ lụa được nhuộm ở xưởng của phu nhân đây không bị bạc màu. Nhà ta cũng có ít vải loại đó, đúng là hàng tốt thật. Lân này đến Dương Châu, dĩ nhiên là ta cũng muốn mua nhà lập nghiệp. Tạm thời vẫn chưa có mối nào, nghe nói phu nhân đi cùng đội buôn, ta mới nảy ra suy nghĩ, sau khi đến Dương Châu, sẽ mở cửa hàng tơ lụa, nhập hàng từ xưởng của phu nhân."
Lúc này, Liễu Phán Nhi mới thở phào, hóa ra là định làm quen để hợp tác làm ăn à!
Liễu Phán Nhi vừa định đáp trả thì Lý Phương đã bước ra, chào hỏi Liễu Phán Nhi và Trịnh phu nhân, sau đó cười nói: "Lời ma ma đây nói chưa phải, tơ lụa nhà bọn ta không bạc màu, sở hữu đặc điểm ưu việt hơn hẳn những thứ tơ lụa khác."
Trịnh phu nhân mỉm cười: "Cảm ơn Đức Thụy phu nhân, nhưng ta có một thỉnh cầu, lụa nhà người chỉ được bán cho mình ta, không bán cho những tiệm khác ở Dương Châu. Vậy thì ta mới có thể làm chủ đặc điểm không bạc màu của tơ lụa kia, nhanh chóng mở rộng thị trường được."
Liễu Phán Nhi cau mày, nhìn ma ma vừa chen miệng vào.
Ma ma bên cạnh Trịnh phu nhân thấy Liễu Phán Nhi tham lam như vậy, sau khi nhận được ám thị của phu nhân đã lập tức bước lên nói: "Đức Thụy phu nhân, người làm ăn kiểu đó thì lại không phải phép rồi. Phu nhân nhà bọn ta mất một năm để mở đường cho tơ lụa nhà người, người lại trở mặt đòi tăng giá, làm vậy có thiếu chân thành quá hay không?”
Liễu Phán Nhi sững người, suy ngẫm giây lát: "Trịnh phu nhân, người đưa ra yêu cầu như vậy, ta có thể hiểu được. Nhưng làm ăn cần sinh lời. Nếu người khác ra giá cao, thì không lí nào lại cao không bán, đi bán rẻ được. Trịnh phu nhân, thế này nhé, ở đất Dương Châu này, trong vòng một năm, ta sẽ chỉ bán cho mình phu nhân. Đến sau một năm đó, ai trả giá cao hơn thì ta lại bán cho người đó."
Bên cạnh đó, sau khi vị ma ma kia dứt lời, Trịnh phu nhân cũng không quở trách ma ma đó vì đã nói leo, có thể thấy đây chính là suy nghĩ trong lòng Trịnh phu nhân, nhưng bởi ngại mở lời nên mới mượn người làm lên tiếng thay.
"Quả là vinh hạnh khi loại tơ lụa này được phu nhân đánh giá cao." Liễu Phán Nhi cười nói: "Đợi khi nào phu nhân chọn được cửa hàng, có thể cử người đến xưởng ta đặt hàng. Bọn ta vốn buôn bán nhỏ lẻ, cọc trước 30% tiên, sau khi đến lấy hàng, kiểm tra tại chỗ, thì trả nốt 70% còn lại. Còn về giá cả, ta sẽ để giá tốt cho phu nhân."
"Cùng là tơ lụa, những loại khác chỉ mặc được nửa năm, nhưng loại nhà ta lại mặc được những hai năm, còn đẹp mắt tinh xảo. Đối với những gia đình giàu có sở hữu núi bạc núi vàng mà nói, dù có đổi quần áo mỗi ngày thì cũng đủ sức chỉ trả, nhưng đối với một vài phú hộ hay những người đủ ăn đủ mặc trong thành mà nói, dựa trên cơ sở đẹp, thứ họ hướng đến dĩ nhiên là thiết thực."
"Tơ lụa nhà ta cung cấp cho cửa hàng tơ lụa nào cũng có thể bán ra thị trường. Bán cho người trả giá cao hơn cũng là cách thể hiện giá trị hàng hóa nhà ta, cùng là người làm ăn, ma ma không thể dồn ép làm khó vậy được. Nếu không sẽ thành ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, chứ không còn là hợp tác làm ăn đôi bên cùng có lợi nữa."
Lý Phương mở cửa hàng vải, một mình đảm đương mọi việc, không ngờ chưa đầy một năm, lại có thể ăn nên làm ra, mở rộng quy mô khiến Liễu Phán Nhi cũng phải giật mình.
Trịnh phu nhân nghe Lý Phương nói vậy cũng bật cười: "Vương ma ma, bà không đúng thật rồi, lui xuống đi."
Sau đó, Trịnh phu nhân không đề cập đến chuyện làm ăn nữa, mà chuyển sang cảnh vật con người ở Dương Châu, song thực chất hầu hết đều là nội dung thủ bị của Trịnh đại nhân đã nói trong thư.
Liễu Phán Nhi không muốn nói nhiều với Trịnh phu nhân nên đã nháy mắt với Lý Nam.
Một đứa trẻ thông minh như Lý Nam dễ gì lại không hiểu ý nàng.
Lý Nam chạy đến, dụi mắt, ngáp, ôm tay Liễu Phán Nhi: "Mẫu thân, A Nam buồn ngủ quá, muốn ngủ cơ."
Liễu Phán Nhi cúi đầu mỉm cười, nhìn Lý Nam khen ngợi, xoa mái tóc rối bù của con, nói với Trịnh phu nhân: "Trịnh phu nhân, thất lễ quá, con ta hãng nhỏ, hôm nay lại phải dậy sớm nên ngủ chưa đấy giấc. Ta dỗ con ngủ trước rồi lại nói chuyện với phu nhân sau..
Buổi sáng đi đường, đến tối mệt mỏi, ăn uống no say xong lại thấy buồn ngủ ngay. Mặc dù tò mò, nhưng sau khi nghe Liễu Phán Nhi nhắc nhở cũng không nói thêm gì mà chìm vào giấc nông.
Liễu Phán Nhi tiễn đoàn của Trịnh phu nhân ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Lý Dung gật đầu: "Để đến mai lên xe ngựa rồi nói."
"Suyt!" Liễu Phán Nhi ra dấu yên lặng: "Họ ngủ ngay bên cạnh, chúng ta đừng nói gì cả, để bị nghe thấy thì không hay đâu."
Đến khi bên ngoài đã không còn ai nữa, Lý Dung mới hạ giọng hỏi khẽ: "Mẫu thân, Trịnh phu nhân thật sự đến để bàn chuyện làm ăn ạ?"
Trịnh phu nhân bên cạnh nghe người làm hỏi cũng bảo người làm đừng nói gì cả.
Trịnh phu nhân mỉm cười: "Đúng thật, mai còn phải lên đường sớm, không làm phiên Đức Thụy phu nhân nghỉ ngơi nữa."
Sáng sớm lên đường, nhân khi còn mát mẻ cũng đi được xa hơn. Đến trưa nắng nóng thì có thể dừng lại nghỉ ở cánh rừng mát mẻ nào đó.
Liễu Phán Nhi thấy rất biết ơn sự sắp xếp của Đường Vân Sơn, nhờ vậy nàng mới được kê cao gối ngủ.
Một đêm thanh bình trôi qua, quán trọ Cố gia tìm quả thực rất đáng tin, không chỉ sạch sẽ, mà còn an toàn.
Mặc dù ở trong quán trọ khá an toàn nhưng Đường Vân Sơn đã sắp xếp người canh chừng cách đó không xa trước và sau nửa đêm để bảo vệ an toàn cho phu nhân.
"Vậy không thể hợp tác với Trịnh phu nhân sao ạ?" Lý Dung hỏi: "Nếu Trịnh phu nhân có thể đồng ý thì chúng ta cũng không cần phụ trách bán lụa ở Dương Châu nữa, chỉ cần bán hương liệu thôi, tiết kiệm thời gian đi lại, còn có thể rong chơi khắp nơi."
Lý Phương và Lý Nam cũng trưng ra vẻ mặt tò mò đợi nghe câu trả lời của Liễu Phán Nhi.
Trên xe ngựa, Liễu Phán Nhi không còn lo tai vách mạch dừng, nên đã mỉm cười giải thích: "Trịnh phu nhân muốn bàn chuyện làm ăn với chúng ta thật, nhưng lại không muốn chấp nhận điều khoản bán cho người trả giá cao hơn của chúng ta."
Trên xe ngựa, Lý Dung sốt sắng hỏi: "Mẫu thân, hôm qua Trịnh phu nhân thực sự muốn đến bàn chuyện làm ăn với chúng ta ạ?"
Lý Phương phụ trách buôn bán vải vóc trong nhà, nghiêm túc hơn Lý Dung nhiều: "Trịnh phu nhân có thể đồng ý là tốt nhất nhưng nếu không đồng ý thì chúng ta cũng không thể nhượng bộ được. Làm ăn cũng không thể chỉ có một khách hàng duy nhất. Thành Dương Châu rộng lớn như vậy, giàu có, trù phú, vốn đã là quê hương của tơ lụa rồi."
"Muốn bán tơ lụa ở Dương Châu thì buộc phải có màu sắc riêng. Tơ lụa của chúng ta sử dụng bán thành phẩm phổ thông, hướng đến tầng lớp trung lưu, những khách hàng chú trọng nhiều đến giá cả, tính thiết thực và màu sắc bắt mắt hơn, vừa hay có thể mở đường ở Dương Châu."