"Miêu Nhi, ngươi cũng lấy một cái ăn thử đi." Liễu Phán Nhi nuốt miếng bánh quẩy xuống miệng, nếu kết hợp thêm với sữa đậu nành, thì đúng là rất tuyệt vời.
"Đa tạ Phu nhân." Miêu Nhi tỷ ưng thuận, chà tay, cầm lấy một miếng bánh quẩy, mở †o miệng cắn một cái, lập tức hai mắt nhắm lại một cách hạnh phúc.
Lớp dầu béo đem lại cảm giác vui sướng, không có gì so sánh được.
Cứ như thế, Liễu Phán Nhi vừa chiên bánh quẩy vừa ăn bánh.
Ăn được hai cái bánh quẩy thì ăn không nổi nữa.
Không phải không muốn ăn nữa, mà là ăn no rồi.
Miêu Nhi tỷ ăn được một nửa, ý đã cố gắng hết sức rôi, vừa đốt lửa vừa nói chuyện với Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, ở huyện thành có một tiệm chiên đồ ăn của lão Lưu, ở đó có bánh chiên bỏ đường. Từng có một tiểu thư nhà quan đã tới mua bánh rán chiên. Lúc ăn không cẩn thận bị rớt xuống nền nhà."
"Ta ở bên cạnh ăn xin, sau khi nhìn thấy thì nhặt lên ăn. Lúc đó, ta cảm thấy bánh rán chiên là thứ ngon nhất trên đời này. Bây giờ sau khi ăn bánh quẩy thì ta lại thấy bánh quẩy cũng ngon như bánh rán chiên vậy, đều là thứ ngon nhất."
Liễu Phán Nhi đưa tay vỗ vào bàn tay nhỏ đang đưa ra của Lý Nam: "Muốn ăn vậy thi mau đi rửa tay đãi"
"Nếu ngươi thích ăn thì chúng ta sẽ thường xuyên làm." Liễu Phán Nhi cười nói, đột nhiên nhớ tới Lý Dung chuẩn bị bán đồ ăn chiên ở trên trấn: "A Dung nói, muốn bán đồ ăn chiên ở trên phố. Bánh quẩy này ăn cũng ngon, đến lúc đó bán thử. Ngươi muốn ăn thì lúc nào ở nhà ăn cũng được."
Lúc này đây, Lý Tiểu Bảo và Lý Nam tan học trở về, còn chưa bước vào cửa, đã ngửi thấy mùi thơm. Liền bước vào nhà và đi theo hướng có mùi thơm, chạy thẳng vào trong nhà bếp.
Hôm nay Liễu Phán Nhi trộn bột rất nhiều, đủ để chiên cả một rổ bánh quẩy.
Miêu Nhi tỷ cười, cảm động đến rơi nước mắt: "Tạ ơn phu nhân."
"Nương, nương thứ gì ngon vậy?" Lý Nam lập tức nói trước, chạy nhanh nhất, vừa mới vào bếp liên nhìn thát một rổ bánh màu vàng rất ngon mới chiên xong, đưa tay lấy một cái: "Nhiều quá, nhiều quá đi."
Miêu Nhi tỷ có thể đem bánh quẩy ra so sánh với bánh rán chiên trong ký ức của nàng ấy, có thể thấy là mị lực của bánh quẩy này rất lớn, mụi vị rất ngon. Lý Tiểu Bảo cầm một cái bánh quẩy, điềm đạm cắn một miếng, giòn giòn, hai mắt sáng lên: "Nương, bánh quẩy ngon lắm."
Ngược lại Lý Tiểu Bảo đang đi ở đằng sau không vội không gấp, lúc này đã rửa tay xong rồi, bước tới trước mặt cái rổ: "Nương, con ăn được chưa? Nương, mẹ lại làm thứ gì ngon vậy?”
Liễu Phán Nhi bĩu môi cười: "Đương nhiên là được rồi, vẫn là Tiểu Bảo ngoan ngoãn, trí nhớ tốt. Đây gọi là bánh quẩy, hôm nay nương vừa mới nghĩ ra, nên làm thử đó mà. Không ngờ là lại thành công, con mau ăn đi. Đợi con ăn xong rồi, nương lại gói cho con vài cái, con đem biếu một ít cho Thái nãi nãi và Lý nãi nãi."
Lý Nam rút tay lại, mỉm cười: "Ô, con đi rửa tay."
Mới ăn được một nửa, thì Lưu Thị về.
Liễu Phán Nhi cầm một cái đưa cho Lý Nam: "Đương nhiên là được rồi. Trong bếp có mùi khói dầu nhiều, bưng ra ngoài ăn đi. Đúng rồi, xem xem dì Tiểu Hoa đã làm ruộng về chưa? Nếu chưa về thì kêu người đi kiếm, đến giờ ăn trưa rồi."
"Đa tạ nương." Lý Nam trả lời, sau đó cầm bánh quẩy đi ra ngoài.
Lý Nam rửa tay xong, liền chạy tới: "Nương, A Nam cũng ngoan. Bây giờ A Nam có thể ăn thứ gọi là bánh quẩy này được chưa?"
Lý Nam cầm bánh quẩy, chạy tới trước mặt Lưu Thị: "Dì Tiểu Hoa, đây là bánh quẩy chiên nương con mới làm, ngon lắm, người ăn thử đi."
Với sự hiếu thuận của đứa cháu gái, Lưu Thi giả vờ cắn một miếng: "Ừm, ngon lắm, A Nam ăn đi, để ta đi rửa tay rồi ăn sau."
Đợi Lưu Thị rửa ráy xong, Liễu Phán Nhi đã bưng bánh quẩy tới phòng ăn: "Đại tẩu ăn cơm thôi."
Hôm nay không có sữa đậu nành, chỉ có cháo gạo, Miêu Nhi đã cắt một ít rau nấu cơm.
Lưu Thị nhìn thấy bánh quẩy, cười hỏi: "Nhà chúng ta đã mở xưởng dầu, muội có thể tùy ý chiên đồ ăn ngon rồi."
"Đúng, lúc đầu xây dựng xưởng dầu, chính là nghĩ tới điều này rồi." Liễu Phán Nhi cười nói, đưa cho đại tẩu một cái: "Tỷ ăn thử đi."
Lưu Thị cũng khen ngợi không ngứớt lời.
Lý Tiểu Bảo ăn xong một cái bánh quẩy thì đã no rồi.
Liễu Phán Nhi đựng bánh quẩy ở trong cái giỏ, đưa cho Lý Tiểu Bảo.
Lý Tiểu Bảo xách cái giỏ, biếu cái giỏ đó cho Lý thái thái nãi nãi.
Trong cái giỏ này có mười cái bánh quẩy, là đã đựng đầy cái giỏ.
Chủ yếu là bây giờ dầu quá đắt, một cân lên tới bốn mươi xu, bình thường dùng để chiên rau, cũng không dám đổ nhiều, làm gì nỡ lòng nào mà chiên đồ ăn chứ?
Lại biếu cho nhà Lý Đại Tráng sáu cái bánh quẩy, lúc Lý Tiểu Bảo trở về, trong giỏ có một tô lớn há cảo.
Buổi trưa chỉ có bánh quẩy và một ít cháo gạo, nhưng thợ mộc Vương và thợ rèn Chu khen ngợi không ngứớt lời.
Nếu như đã đến, đương nhiên phải ở lại ăn cơm rồi.
Buổi trưa, thợ mộc Vương và thợ rèn Chu thấy xưởng dầu vận hành thuận lợi, chuẩn bị tới cáo từ với Liễu Phán Nhi.
Tuy là thu nhập của họ ở huyện thành này cũng được, nhưng cũng không thể thường xuyên ăn đồ chiên.
Lúc trở về, cái giỏ trong tay Lý Tiểu Bảo chứa đầy giá đậu xanh, đây là giá đậu xanh mà Chu Thúy Hoa gieo.
Sau khi cầm lấy tiền công, thợ mộc Vương cười, làm một tháng kiếm được năm lượng bạc, so với làm ở những nơi khác thì tiền công cao hơn rất nhiều: "Phu nhân, yên tâm. Bất kể lúc nào Đại Bảo tới, thì nhất định ta và Chu huynh đệ đây đều sẽ gắng hết sức dạy cho Đại Bảo."
Ăn cơm xong, thợ mộc Vương và thợ rèn Chu cáo từ.
Liễu Phán Nhi đã chuẩn bị sẵn tiền công và tiền thưởng cho bọn họ, đồng thời đã thỏa thuận là mấy ngày tới sẽ đưa Lý Đại Bảo lên huyện thành đi theo bên cạnh học hỏi bọn họ.
Một cái bánh rán chiên xíu xíu ở huyện thành cũng đã năm xu rồi. Cho dù mua rồi cũng để cho con cái ăn, bọn họ cũng không nỡ ăn.
Lý Đại Bảo tiễn bọn họ đến cổng và nhìn bọn họ rời đi.
"Được, sau này các ngươi chính là sư phụ của Đại Bảo." Liễu Phán Nhi cười ha ha, tuy là không có bái sư, nhưng cũng coi như là có công dạy dỗ, biếu lễ vật cho bọn họ, thì bọn họ sẽ càng tận tâm dạy dỗ cho Lý Đại Bảo hơn.
Thợ mộc Vương và thợ rèn Lý vội vàng len xe bò, và rời đi cùng với những dụng cụ của bọn họ.
"Tay nghề của chúng ta cũng chỉ có như vậy, nếu sau này Đại Bảo có thể thành tài, thì chúng ta cũng được nở mày nở mặt rồi." Thợ rèn Chu cười, cẩn thận cất ngân lượng vào trong người.
Đi theo hai vị sư phụ học, khiến cho Lý Đại Bảo học được rất nhiều. Bây giờ cậu đã có thể thành thạo vận dụng đồ gỗ và máy rèn, và ước lượng được cường độ.
Xưởng ép dầu của Lý Dung kinh doanh rất tốt, từ buổi sáng đến buổi tối, một ngày làm việc mười tiếng, tổng cộng có bốn người làm việc, còn thuê thêm những bà lão khác lọc ra tạp chất trong hạt cải dầu.
Lý Đại Bảo hỏi mới biết được, Lý thái nãi nãi đã lớn tuổi, sức lực yếu, bây giờ guồng quay tơ cần dùng sức, mà bà thì đã không còn quay guồng nổi nữa.
Nguồn gốc chuyện này là do Lý thái nãi nãi nhà bên có tâm trạng không tốt, thở dài liên tục.
Không chỉ có như thế, cậu còn đọc đi đọc lại Tạo vật của thiên đường, sau đó bắt đầu tự mình ra tay, muốn làm một cái guồng quay tơ tốn ít sức lực.
Sau khi nhận được sự giúp đỡ của Liễu Phán Nhi, Lý Đại Bảo được viện trợ tài chính, bắt đầu bắt tay vào chế tạo guồng quay tơ nhẹ nhàng.
Lý Đại bảo ghi ra toàn bộ những gì mình vừa học được.