Sau khi người trong thôn nghe thấy hai cách của Lý Dung, trong lòng đã có tính toán, bọn họ thấy cách thứ hai có lợi hơn nhưng hạt cải dầu ở trong nhà rất nhiều, ép ra cũng ăn không hết. Một trăm cân hạt cải thì ép thành ba mươi cân dầu hạt cải. Nhà ít đất thì cũng thu hoạch được hơn ngàn cân, nhà có đất nhiêu thì có vài ngàn cân hạt cải dâu thì có thể ép ra thành mấy trăm cân dầu cải, nhà ai có thể ăn hết mấy trăm cân dầu được chứ?
Sau khi thôn trưởng Lý suy nghĩ kỹ bèn hỏi: "A Dung, nhà ta thu hoạch được hơn bốn ngàn hạt cải dầu, trực tiếp bán luôn hạt cải dầu thì không lợi, cách thứ hai lợi hơn, bã bánh có thể làm đồ ăn hoặc phân bón, có thể dùng hết được. Nhưng trên ngàn cân dầu hạt cải thì nhà ta ăn không hết được. Cháu có cách nào giải quyết được không?”
Rất nhiều người sau khi nghe thấy vậy đều cảm thấy thôn trưởng Lý lạm phát rồi, lại có một ngày chê dầu trong nhà ăn không hết!
Lý Dung cười và trả lời: "Hiện tại giá của dầu hạt cải rất đắt, một cân bốn mươi xu. Đây là giá trên thị trường, ta chuẩn bị mở tiệm trên phố bán với giá ba mươi tám xu một cân, để thu hút thôn dân xung quanh mua dầu của nhà ta."
"Ta sẽ thu mua lại của các ngươi với giá ba mươi lăm xu một cân, chỉ cân ba xu một cân tiền vất vả thôi. Nếu như các ngươi đồng ý thì bán cho xưởng dầu của chúng ta. Nếu như không bằng lòng thì các ngươi đợi đến lúc họp chợ bán theo giá thị trường. Nhưng mà năm nay ở chợ bắt đầu thu phí mặt bằng tiệm, một ngày năm xu. Các ngươi thấy cách nào lợi hơn thì có thể làm theo cách đó."
Thôn trưởng Lý suy nghĩ một hồi, trong nhà còn buôn bán thịt lợn om, nếu như bán thêm dầu, còn phải chậm trễ cá nhân làm việc: "A Dung, cho ta đăng ký, ta sẽ về nhà lấy năm trăm cân hạt cải dầu tới đây, đến lúc đó giữ lại một phần dầu và bã bánh. Số dầu còn lại toàn bộ đều bán cho nhà của cháu."
Lý Dung lấy viết than ra ghi chép lại: "Thôn trưởng, cháu ghi cho ông đầu tiên. Đúng rồi, hạt cải dâu của nhà người nhất định phải chọn lựa sạch sẽ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của dầu và chất lượng của bã bánh nha. Sau khi kiểm tra chúng ta mới có thể ép dầu. Nếu không đạt yêu cầu, phải chọn lại."
Thôn trưởng Lý đồng ý: "Được rồi, ta kêu người nhà chọn lựa kỹ, rôi mới đưa qua đây."
Sau khi mọi người về cả, bọn họ bắt đầu chọn lọc hạt cải, chuẩn bị đưa tới ép dầu.
Thấy thôn trưởng Lý và Lý Đại Sơn đều chọn cách thứ hai, những người khác cũng chọn như vậy.
Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Xem náo nhiệt cũng đủ rồi đó, xưởng vẫn phải tiếp tục làm việc. Chúng ta ra ngoài, trong giỏ ở ngoài cổng có kẹo, lấy kẹo, khởi nghiệp cát tường."
Một lát sau đã có hơn hai mươi nhà đăng ký.
Lý Dung ngồi trên chiếc ghế, ghi chép từng người một, và sắp xếp thời gian để họ tới ép dầu.
Mọi người cũng cảm thấy đứng chặn ở đây cũng không được gì, láo nháo đi ra ngoài. Kẹo ở ngoài cổng là kẹo mạch nha đam vào trong que tăm tre, ăn rất ngon.
"A Dung, nhà ta thứ hai, ta cũng có năm trăm cân, dầu cũng bán cho nhà nhà cháu." Lý Đại Sơn vội vàng nói, lo lắng bị chậm, còn phải xếp hàng đằng sau.
Dưới nhà vòm tre cách xưởng làm việc không xa, có mấy bà lão đang lựa hạt cải dầu, và vệ sinh sạch sẽ những cặn bã và bụi nhỏ vụn ở bên trong.
Một đấu một xu, có bà lão trong một ngày có thể lựa và vệ sinh hơn hai mươi đấu, có thể kiếm hơn hai mươi xu. Lý Dung còn bố trí công nhân đứng tuổi kiểm tra, hơn nữa còn chịu trách nhiệm đóng gói lại những hạt cải dầu mà mấy bà lão đã lựa xong, bỏ vào chỗ trống trên nghiền đá bằng thủy lực.
Kể từ sau khi có công việc này, mấy bà lão trong thôn thích tới đây làm việc, còn có thể nói chuyện với mấy lão tỷ muội.
Liễu Phán Nhi thấy Lý Dung sắp xếp thỏa đáng, nhìn Lý Dung tỏ vẻ khen thưởng: "A Dung, làm tốt lắm. Vậy mua được nhiều dầu như vậy con định lên trấn bán sao?"
Lý Dung mỉm cười, gật đầu: "Xưởng dầu cát tường, ngày mai khởi nghiệp. Không những như thế, con thấy là có thể làm thêm một ít đồ chiên, bán ở cổng, thu hút người.ˆ
Liễu Phán Nhi ngạc nhiên: "Ý này của con được lắm. Con thích ăn viên thịt lớn lắm. Trước đây vì dầu quá đắt, gia đình giàu có như nhà chúng ta cũng không nỡ ăn thường xuyên. Đối với những người khác mà nói thì họ càng không nỡ."
Lý Dung gật đầu: "Không những như vậy, những thứ chiên dầu đây ra đó. Giá của viên thịt lớn đắt, người có thể ăn được không nhiều, còn có thể chiên một ít viên chay, có thể làm bánh chiên."
Liễu Phán Nhi nhớ đến ở kiếp trước một trong những món chính của bữa sáng là bánh quẩy. Đó là món mà Liễu Phán Nhi thích nhất, nhớ đến thời gian rất lâu không ăn bánh quẩy rồi, nàng quyết định về nhà sẽ làm thử.
Bánh quẩy kết hợp với sữa đậu nành, cho dù có của ngon vật lạ, nàng cũng không muốn đổi.
Nếu đã muốn ăn, vậy thì làm thôi.
Liễu Phán Nhi thấy Lý Dung làm việc, sắp xếp có trình tự, không có nàng phải lo lắng, thế là gật gật đầu: "Được rồi, chuyện này nếu đã sắp xếp cả rồi, nương không còn gì để lo nữa. Đây là lân đầu con độc lập quản lý xưởng làm việc, nương tin con sẽ làm tốt.
Đổ nhiều dầu như vậy trong chảo, với lại còn dùng dầu gần đây mới được ép ra từ xưởng ép dâu.
Sau khi Liễu Phán Nhi quay về nhà, thì bắt đầu mân mê chiên bánh quẩy.
Liễu Phán Nhi ngước đầu lên, nhìn về hướng Miêu Nhi, khẽ cười và nói: "Miêu Nhị, ngươi đốt lửa giúp ta. Trong nhà có nhiều dâu như vậy, ta mới nghĩ đến một cách ăn mới."
Liễu Phán Nhi đổ dầu vào trong chảo, Miêu Nhi tỷ bước vào từ bên ngoài, nhìn thấy trong bếp có người, làm cho giật mình, nhìn thấy là Liễu Phán Nhi thì vội vàng hỏi: "Phu nhân, người muốn ăn gì sao? Để Miêu Nhi làm cho người ăn."
Liễu Phán Nhi lấy từ trong không gian ra men làm bánh và các bô nát na tri, bột mì và trứng gà. Dựa theo tỉ lệ nhất định làm sẵn bột, sau đó bôi một lớp dầu lên trên, đặt trong một cái thau sứ rồi dùng một thau gỗ lớn hơn đậy lên.
Miêu Nhi tỷ nghe thấy vậy, mắt rực sáng, bình thường phu nhân hay có những suy nghĩ kỳ lạ, làm ra những thứ ăn rất ngon: "Phu nhân để ta đốt lửa cho người. Đây là muốn chiên đồ sao?"
"Tạ ơn nương thân." Lý Dung nghe nương thân khen con bé trong lòng cảm động, nhất định sẽ quản lý xưởng ép dầu thật tốt.
Liễu Phán Nhi mở ra thấy dầu sôi rồi, liền dùng hai tay nặn bột, và từ từ kéo dài ra, rồi thả vào trong chảo, bánh quẩy gặp nóng liên nở phình ra, biến thành rất lớn.
Sau khi đổ dầu vào, thả bột vào trong cái lỗ ở trong hậu viện được một lúc thì chúng có độ nở phình rất tốt.
Liễu Phán Nhi chia bột ra thành từng miếng nhỏ, bắt đầu nhào bột, cắt thành hình sợi, đặt hai sợi dính chung với nhau, dùng chiếc đũa đè mạnh vào ở giữa, xếp ngay ngắn thành một hàng, có hơn hai mươi cái.
Liễu Phán Nhi gật đầu, đậy nắp chảo lên: "Đúng vậy, món này ăn ngon lắm, nhất định người sẽ thích ăn."
Lúc Liễu Phán Nhi câm đôi đũa dài lật bánh quẩy ở trong chảo dầu, còn một tay khác thì cầm một cái bánh quẩy, cắn một phát, mùi vị giòn thơm làm cho nàng cảm thấy hơi xúc động.
Bánh quẩy được gắp ra, đặt ở trên chiếc chậu sứ để ráo dầu. Hương thơm của bánh quẩy đã làm cho Liễu Phán Nhi và Miêu Nhi chảy cả nước miếng.
Chảo dâu không chờ người, tuy là Liễu Phán Nhi rất muốn ăn nhưng bởi vì bánh quẩy quá nóng chỉ đành đợi lát nữa mới ăn, nàng tiếp tục kéo bột chiên bánh quẩy.
Động tác của nàng rất nhanh, thoáng cái đã kéo được sáu cái bánh quẩy, dùng đôi đũa dài bình thường gắp cái bánh, bắt đầu lật cái bánh quẩy. Mới được một lúc, bánh quẩy đã vàng cả hai mặt, có chỗ mỏng đến trong suốt.