Nghe thế, Đường Vân Sơn cảm thấy rất khó tin: "Trời ạ, ớt này làm từ vàng hay sao mà đáng giá thết"
Lý Đại Bảo gật đầu: "Tuy ớt không làm từ vàng, thế nhưng nó khiến cho mùi vị món ăn cực kỳ thơm ngon, nó còn thơm hơn thù du, lại còn ăn ngon nữa. Năm trước chỉ có nhà chúng ta gieo trồng, nên sản lượng rất ít, cung không đủ cầu. Có nhiều người không mua được còn đến tận nhà chúng ta trả giá cao để mua ớt."
Đường Vân Sơn lẩm bẩm: "Ruộng trong thôn đều đã khô cạn, có thể dùng tất cả để trông ớt. Từ sau khi Đường bá mẫu của ngươi quay về, bà ấy cũng lấy ruộng để trông ớt"
Người Đường gia càng quan tâm đến việc gieo trồng ớt.
Nhà Tôn gia ở bên cạnh, đặc biệt là Tôn nương tử ghét Đường nương tử nên không cho nàng ấy mượn đồ, nàng ta còn cố tình mỉa mai Đường nương tử, nói rằng trông ớt trong sân thật là quê mùa.
Người nói vô tâm, người nghe để ý.
Tôn phu nhân nói với Tôn nương tử: "Chúng ta đều phải ra ngoài làm việc, ngươi ở nhà đào đất trong sân, chúng ta cũng sẽ trông ớt."
Tôn nương tử ngạc nhiên: "Mẹ, gieo trồng trong sân vừa bừa bãi lại còn bẩn thỉu. Nếu người khác đến thăm nhà, chẳng phải sẽ chê cười chúng ta hay sao?"
Quý giá như vậy, thứ họ trông không phải ớt mà đều là bạc!
Tôn nương tử thấy cha mẹ chồng đều nói vậy, đành nhìn về phía Tôn Đại Khiêm: "Phu quân, ngươi có nhiều huynh đệ như thế, họ còn hay đến thăm nhà, nếu trong sân có thứ như kia thật là mất thể diện."
Con cái đều đã đi học nên nàng ta thật sự rất rảnh rỗi, bình thường trên đường còn hay nói chuyện với người khác, thế nhưng bây giờ nàng ta không thể mà phải cầm xẻng ở nhà đào đất.
Cả nhà đều đồng ý nên kể cả Tôn nương tử có phản đối cũng chẳng thể làm được dì.
Tôn Đại Khiêm nghĩ rằng vợ mình không muốn làm việc: "Đừng nói đến thể diện, ngay cả nhà Đường đại ca cũng chuẩn bị trông ớt, vậy chúng ta cũng phải trồng. Hôm nay thời gian cũng muộn rồi, đào xong hay không cũng được, theo ta về rồi tối hoặc sáng mai, chúng ta cùng nhau đào đất." Tình huống như vậy, gần như xảy ra ở tất cả các nhà trong thôn Cát Tường, hễ nhà nào có sân là đều đào đất, chuẩn bị trồng ớt.
Tôn lão gia nhíu mày: "Có cái gì mà bị chê cười? Chỉ có nghèo mới bị chê cười thôi, nhà chúng ta chỉ có 45 lượng bạc, kiếm thêm chút tiền mới có thể mua lại cả viện."
Ông cụ Chu đứng ngồi không yên, nhà ông ta không có đất ở thôn Cát Tường, thế nhưng hai đứa con trai của ông ta có đất, ông ta định mua mầm cây ớt cho hai đứa con trai rồi bảo họ trả tiền. Ông cụ Chu đang định mua nhiều mầm ớt nhưng con dâu ông ta lại tỏ ý không vui, ông ta có tức giận cũng chỉ có thể mua được mầm ớt đủ cho hai mẫu ruộng.
Trong nhà, trong sân, ngoài cửa đâu đâu cũng chuẩn bị trồng ớt.
Kể cả bán hai mươi văn một cân, Tam gia có khoảng hai mươi mẫu ruộng, chắc chắn vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Vợ Lý Đại Tráng là dân bản xứ, nàng ta đăng ký cho nhà mẹ đẻ, lấy ruộng để trồng ớt. Ba anh em Trịnh lão đại cũng chia ruộng thành các luống riêng biệt để trồng ớt.
Ông cụ Chu bị hai đứa con trai chọc tức đến đau cả tim, ông ta đã làm nhiều như thế mà họ vẫn còn tính kế với ông ta: "Bốn mẫu đất quá ít, ở đó có bao nhiêu đất, mua hết đi."
Tiên này đều do bà ta cực khổ mở cửa hàng, nên bà ta sẽ không tiêu nó cho người khác. Vì thế khi Tam quả phụ nghe người bán rượu thôn bên cạnh nói, có người muốn bán đất.
Bà ta lấy bạc, chuẩn bị mua bốn đất, sau đó thuê người làm việc giúp mình.
Tam quả phụ thấy ông cụ Chu tiêu tiền mua mầm ớt cho hai đứa con trai, cũng tốn khoảng mười mấy lượng bạc để mua bốn mẫu đất.
"Tổng cộng chín mẫu đất, năm nay mỗi mẫu đất đều có giá mười lượng bạc, hơn mua mầm ớt cũng cần tiên, phải tốn hơn trăm lượng bạc, chúng ta không có nhiều tiền như thế" Tam quả phụ cố ý nói, tuy bà ta chưa nói đến việc lúc trước ông cụ Chu mua mầm ớt cho hai đứa con trai, thế nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
Ông cụ Chu không cần nghĩ ngợi,"Mua, mua tất. Nếu không đủ tiền thì bảo lão tam mua cùng, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chia tiền. Còn hai nhà lão đại và lão nhị ngu dốt kia, ta mặc kệ, sau này sẽ không chia mầm ớt cho họ, chúng ta tự trông. Nếu họ đã không nghe lời ông đây, vậy ông cũng sẽ khiến họ nếm thử mùi vị thèm nhỏ dãi, hối hận đến xanh ruột."
Vì thế Tam quả phụ, ông cụ Chu, Chu Lão Tam và Lý Anh Nương bắt tay nhau mua chín mẫu đất. Mua xong, họ không có thời gian trông trọt nên thuê luôn người về làm.
Vì việc trồng ớt, cả thôn Cát Tường đều trở nên vội vàng, cả thôn đều huy động cổ vũ khắp nơi.
Nhà Liễu Phán Nhi có nhiều mầm ớt, cũng sắp quen biết Cố gia nên dĩ nhiên nàng vừa tặng nhà họ vừa bán.
Vì chắc chắn Cố gia sẽ cần rất nhiều.
Liễu Phán Nhi gửi thư cho Cố gia trên huyện.
Khi nhận được thư, Cố quản gia tự mình đến đây.
Cố quản gia nghe vậy thầm tính toán, một mẫu đất chỉ cần ba lượng bạc, cũng không quá đắt: "Được, cái giá này rất thích hợp. Vậy đành nhờ Đức Thụy phu nhân chuyện ươm giống."
Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu liên tục khen ngợi tác dụng kỳ diệu của ớt, mà giá cũng chỉ có 30 văn.
Nghe vậy, Cố quản gia lập tức quyết định: "Được, Đức Thụy phu nhân đừng bán cho người khác. Ngài xem giá cả tính thế nào?"
Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Thôn Cát Tường chúng ta có rất nhiều ruộng, sắp tới đều sẽ gieo trông ớt, ta còn dư mầm ớt đủ trồng cho 60 mẫu đất. Nếu ngài không muốn vậy để ta bán cho những người khác."
Năm ngoái sản lượng ít, không thể mang đến nơi khác bán. Năm nay gieo trông nhiều hơn, chắc hẳn có thể mang bán ở các nơi khác. Đặc biệt ở kinh thành có rất nhiều người giàu, nếu có đồ tốt có thể bán được giá cao. Liễu Phán Nhi cười nói: "Quá trình ươm giống rất phức tạp, ta cũng tốn rất nhiều công sức nên nếu ai cân mầm ớt, ta phải bán lấy tiên. Một văn tiên một cây, một mẫu đất cần 3000 cây."
"Đức Thụy phu nhân, năm nay ngươi có thể cung cấp được bao nhiêu mầm ớt?" Cố quản gia hỏi, năm ngoái Mỹ Vị lâu bán những món ăn có ớt, rất được mọi người ưa chuộng.
Cố quản gia đồng ý, rất mãn nguyện: "Phu nhân suy nghĩ chu đáo quá, cảm ơn."
"Vậy đành nhờ Đức Thụy phu nhân." Cố quản gia gật đầu đồng ý, sau đó thanh toán tiền mầm ớt của 60 mẫu ruộng, tổng cộng 180 lượng bạc.
Liễu Phán Nhi nhận bạc, sau đó viết hóa đơn: "Đợi khi ươm xong mầm ớt, ta sẽ báo cho Cố quản gia để phái người đến lấy. Tốt nhất là hôm nào lấy về thì trông luôn trong ngày. Nếu một lần lấy không hết thì có thể chia thành vài lần."
"Được thôi." Liễu Phán Nhi đồng ý, sau đó đưa cho ông ta một quyển sách nhỏ: "Cố quản gia, đây là những điều cần chú ý khi gieo trồng ớt. Sau khi thu hoạch cải dầu có thể cày ruộng, rồi chia thành các luống. Bên trong có ghi chỉ tiết, cứ hỏi nông dân là họ biết phải làm thế nào."
Sự chú ý của Liễu Phán Nhi đều nằm ở việc ươm giống ớt, nhìn hạt ớt nảy mầm rồi lớn dần, nàng cảm thấy cứ như đang nuôi dưỡng một đứa trẻ, vô cùng tâm huyết.
Mọi người chuẩn bị gieo trông ớt, họ bắt đầu cuốc đất bón phân, chia thành các luống, xây cả các công trình thoát nước. Mùa hè mưa nhiều, nếu không thoát nước kịp có thể khiến cây ớt c.h.ế.t đuối.
Mọi người rất phấn khởi với vụ mùa bội thu sau này, ai nấy đều cố gắng làm việc. Ngay cả người lười biếng nổi tiếng trong thôn cũng bị người nhà cầm gậy đánh, phải xuống ruộng làm việc.