Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 350




Những người khác cũng không có tiền, muốn ghi nợ Liễu Phán Nhi, nhưng ngại nói ra.

Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Ta cũng hiểu nỗi khổ của mọi người, được rồi, có thể ghi nợ trước, viết giấy vay nợ. Mọi người không cần trả lãi, đến lúc đó trả theo tiên vốn ban đầu là được."

Vậy còn đợi gì nữa, mau đăng ky!

Thôn trưởng Lý cười nói: "Vợ Nguyên Thanh à, nhà ta mười tám mẫu đất cạn, ghi vào giúp ta."

"Nhà ta tám mẫu."

"Nhà ta mười mẫu."...

Những người đến nói chuyện đăng ký luôn số mẫu đất cạn nhà mình.

Những người khai khẩn đất hoang sau, ruộng nước ít, phần lớn đều là đất cạn. Họ càng tích cực hơn, hi vọng có thể kiếm nhiều tiền hơn từ việc trồng ớt, sống tốt ở thôn Cát Tường.

Đường nương tử phản bác: "Đương gia, sân nhà chúng ta nào có nhỏ, cũng nửa mẫu đất đó. Chúng ta giữ lại một lối đi nhỏ bên cạnh, đủ để chúng ta đi qua là được. Những chỗ khác, sáng sớm mai ta bới lên hết, trồng ớt trong sân."

Đường nương tử quen với người trong thôn, lúc này nghe nói sản lượng ớt cao, hơn nữa còn bán được giá tốt, lập tức nảy ra ý định.

Đường nương tử cảm thấy đây là cơ hội tốt để kiếm tiền, từ trên giường ngồi dậy, vỗ lưng chồng: "Đương gia à, ta không mệt. Nếu không kiếm tiên thì Đức Thụy phu nhân cũng sẽ không nói với người dân trong thôn. Đất mà chúng ta khai hoang đúng lúc có thể dùng để gieo trông kiếm tiền. Ta không chỉ muốn gieo trồng ở chỗ đất nhà chúng ta mới khai hoang, ta còn muốn trồng ớt ở trong sân nhà chúng ta nữa."

Đường Vân Sơn nghĩ một lúc: "Nương tử, ngươi nuôi heo rồi còn muốn trồng ớt, vất vả lắm."

"Đương gia à, đất nhà chúng ta khai hoang ở chỗ trại nuôi heo tổng cộng có năm mẫu đất, ta chuẩn bị dùng để trông ớt." Buổi tối, Đường nương tử bàn bạc với chồng.

Nghe thấy vậy, Đường Vân Sơn cau mày, từ trên giường ngồi dậy: "Sân nhà nhỏ như vậy còn chỗ nào mà trồng ớt chứ?"

Những người còn lại ở trong thôn không đến nói chuyện, ngày hôm sau nghe vậy cũng nhanh chóng đến đăng ký.

"Đại Tráng không còn nhỏ nữa, có một mảnh sân vườn, cho dù chúng ta là người vùng khác cũng có thể lấy một người vợ tốt cho Đại Tráng. Nhị Tráng còn nhỏ, chúng ta tiếp tục tiết kiệm mua thêm sân vườn. Đến khi kết hôn thì chia nhau ra ở, chúng ta cũng sẽ được sống yên tĩnh."

Đường nương tử nghĩ một chút, cuối cùng thái độ kiên quyết: "Cho dù bị cười khác cười chê ta cũng không để ý. Đương gia, ngươi chú ý nghe ta nói, ta nghe ngóng rõ ràng rồi. Phu nhân nói sau này sẽ mua ớt với giá thấp nhất là hai mươi đồng năm lạng, một mẫu đất có thể thu hoạch được năm trăm đến một nghìn cân ớt. Chúng ta tính theo năm trăm cân đi, hai mươi đồng năm lạng, là đã kiếm được hai mươi lạng bạc. Vườn nhà chúng ta được nửa mẫu, trông ớt có thể bán được mười lạng bạc."

"Ngươi tính thử lại xem, thêm mấy mẫu đất chúng ta khai hoang ở chỗ trại nuôi heo, hai năm không cần trả tiền thuê thì hơn một trăm lượng bạc đều là của chúng ta hất. Có số bạc đó, chúng ta không chỉ có thể mua sân vườn mà chúng ta đang ở bây giờ, thêm cả tiền công của chúng ta, không chừng còn có thể mua thêm một mảnh sân vườn khác."

Đường Vân Sơn dở khóc dở cười: "Ngươi làm như vậy, người khác đến nhà chúng ta, vừa vào cửa đã nhìn thấy một sân cây ớt chẳng phải là cười vỡ bụng hay sao?"

Đường Vân Sơn gật đầu: "Được, ngày mai ta sẽ bới đất trong vườn cùng ngươi, sau đó trồng hết ớt lên đó."

Tuy thể diện quan trọng nhưng bạc còn quan trọng hơn.

Mười lạng bạc bằng năm tháng tiên công của hắn ta, tất nhiên không thể không kiếm.

Đường Vân Sơn nghe nương tử tính toán như vậy cảm thấy rất có lý.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc bọn họ đang bới đất trong vườn, Tôn nương tử - vợ của Tôn Đại Khiêm nhà bên cạnh sang vay chút dâu và muối.

Tôn nương tử đảo mắt, vội vã tò mò hỏi: "Sân vườn đang bình thường sao lại đào lên thế? Không lẽ các người muốn trồng một vườn rau trong sân sao?"

Đường nương tử có ấn tượng không tốt với Tôn nương tử.

Từ lúc Tôn nương tử cùng với chồng và cha mẹ chồng tới trấn Cát Tường, sống ở bên cạnh, dăm ba bữa lại đến nhà Đường nương tử mượn dầu và muối.

Sau khi mượn, hình như mượn ba lần thì hai lần không trả, thỉnh thoảng trả được một lần.

Đường nương tử cười: "Hai đứa con trai nhà ta lớn rồi, sau này làm mai mối, chỗ nào cũng cần tiền. Trong sân đang trống, chúng ta chuẩn bị trông ớt. Cho dù không bán được tiền cũng có thể ăn mà, phải không? Đúng rồi, đệ muội Tôn gia mới sáng sớm đã sang đây để trả nửa bình dầu hôm trước mượn của nhà ta à?"

Tôn nương tử nghe thấy vậy, trên mặt tỏ vẻ ngại ngùng: "Đại tẩu Đường gia, ta còn có việc, không ở lại làm chậm trễ việc nhà ngươi đào đất trồng rau nữa!"

Sau khi nói xong, Tôn nương tử quay mặt chạy đi giống như có người đuổi theo phía sau Vậy.

Nhìn Tôn nương tử ra vê, Đường Vân Sơn đè nhỏ giọng nói: "Đừng chấp nhặt với nàng ta, tránh bị nàng ta ghi hận!"

Đường nương tử nghe vậy, hừ một tiếng: "Người ta thường nói có vay có trả lần sau còn có thể mượn! Đệ muội Tôn gia này mở miệng ra là hỏi mượn đồ người khác còn không muốn trả lại, ta sẽ không chiều theo ý nàng ta."

Đường Vân Sơn gãi đầu, tỏ vẻ khó xử: "Vậy vẫn phải đến mượn đồ của Tôn nương tử à?"

Đường nương tử trợn trắng mắt: "Cha mẹ chồng bọn họ còn có thể tìm việc làm ở trong thôn, những người vợ khác cũng có người làm nông giống như ta, cũng có người đi làm công ở xưởng nhuộm. Làm gì không kiếm được tiên? Tôn nương tử này chỉ ở nhà, không chịu đi làm.”

Đường Vân Sơn nghe vậy, bỗng nổi giận: "Sao có thể như thế được? Như vậy chẳng phải Tôn lão đệ của ta sẽ mất hết mặt mũi hay sao? Không được, bây giờ ta phải đi nói với lão đệ."

Đường nương tử tiến đến nói bên tai chông: "Việc này không đơn giản, chắc muốn góp vốn riêng chăng? Chắc tiên cha mẹ chồng đưa cho Tôn nương tử mua rau mau gạo đã bị nàng ta giữ lại. Không có gì để nấu cơm nên đi vay mượn khắp nơi."

Trên mặt Đường Vân Sơn lộ vẻ nghi ngờ: "Theo lý mà nói, tiền công của Tôn huynh đệ bằng của ta, một tháng hai lạng bạc, thêm cả tiền của Tôn đại thúc và Tôn đại nương, một tháng cũng có thể kiếm được hơn một lạng bạc. Không cần đóng tiền thuê nhà, đủ cho bọn họ tiêu. Tại sao Tôn nương tử còn đi vay mượn đồ khắp nơi vậy chứ?"

Đường nương tử nhanh chóng kéo tay Đường Vân Sơn lại: "Đương gia, việc này ngươi nhất định không được nói, xấu hổ biết bao. Tôn Đại Khiêm là người sĩ diện, ngươi nói việc này cho hắn ta, hắn ta sẽ xấu hổ vô cùng. Tôn nương tử bụng dạ hẹp hòi sẽ ghi hận ngươi. Hai vợ chông họ cùng lắm cãi nhau, đánh nhau một trận, Tôn nương tử sinh cho hắn ta ba đứa con, người ta vẫn là vợ chồng. Sau này vợ người ta xúi giục ở bên cạnh, từ trong ra ngoài ngươi đều không phải là người."

"Không phải là do nhà nàng ta nghèo khổ sao?" Đường Vân Sơn lúng túng nói: "Cưới phải người vợ không có tài đức gì, Tôn lão đệ của ta cũng thật đen đủi mà! Nể mặt Tôn lão đệ, đừng chấp nhặt với nàng ta."

Đường nương tử mỉm cười: "Chúng ta không nói, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không nói. Chẳng qua đây chỉ là một bao ớt, sớm muộn gì Tôn Đại Khiêm cũng biết. Nếu ngươi rảnh thì mau đến đây đào đất, để ta đi nấu cơm."

Lý Đại Bảo đến đây, cậu nhóc thấy sáng hôm nay ba cha con Đường gia không luyện công mà đang đào đất trong sân.

Sau khi nghe họ giải thích, Lý Đại Bảo cảm thấy dở khóc dở cười: "Đường bá mẫu thông minh quá, quả ớt thật sự rất đáng giá. Mọi người cứ trồng đi, để ta nói cho mọi người biết, thật ra mẹ ta cứ hay giấu diếm. Năm ngoái nhà chúng ta đã trông 2500 cân ớt, bán với giá 30 văn tiền một cân, thế mà một mẫu đất lời tận bảy mươi lượng. Chỉ có chỗ chúng ta mới có thể gieo trồng ớt, nếu vận chuyển chúng đi bán ở chỗ khác, giá cả chắc chắn sẽ rất tốt."