Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 347




Vốn Lý Đại Bảo có áp lực tâm lý rất lớn, nay nghe được tỷ tỷ đệ đệ muội muội nói xong, cậu cười: "Cảm ơn mọi người, nương, con không muốn thi khoa cử, con muốn học tập tài nghệ."

Liễu Phán Nhi vui mừng nở nụ cười: "Muốn học, chúng ta liền học. Ngày mai thợ mộc Vương và thợ rèn Chu tới đây, nhà chúng ta sắp kiến tạo cối xay thủy lực, công cụ ép dầu thủy lực. Nếu con đã thích, thì cứ theo bọn họ học đi. Đợi đến khi xưởng ép dầu làm xong, trong thôn còn muốn kiến tạo một cái cối xay thủy lực, đến lúc đó giao cho con làm."

Lý Đại Bảo nghe vậy, ánh mắt sáng lên: "Nương, người đồng ý cho con học tài nghệ thật sao? Người đời đều nói tất cả chúng đều là đồ hạ phẩm, chỉ có đọc sách mới là cao sang. Nhi tử còn tưởng rằng người chướng mắt những thứ này?"

Liễu Phán Nhi cong miệng cười: "Hài tử ngốc, chẳng lẽ con không nhìn ra ta rất tôn sùng tài nghệ sao? Nhà chúng ta trống cày, thuận tiện cấy mạ ương mã, đây cũng là tài nghệ. Chỉ cần có thể giải quyết khó khăn trong cuộc sống, có thể tiết kiệm nhân lực vật lực, đây là điều tốt. Chính vì có vô số thợ thủ công, phát huy sự thông minh tài trí của họ, mới có thể thúc đẩy nhân loại không ngừng phát triển."

"Con nghĩ lại xem, trước đây không có ghi chép gì, chúng ta không nói tới nữa, nhưng có ghi chép rằng trước kia mọi người ăn thịt sống, nhưng lại phát hiện ra thức ăn nấu chín dễ ăn hơn, sau đó liền có nồi nấu; mọi người phát hiện vận chuyển đồ vật chỉ dựa vào lưng vác thì rất mệt mỏi, hơn nữa vận chuyển không được nhiều, cho nên liền phát minh ra xe cộ; con người hy vọng giống như cá, được đi lại trong nước, cho nên con người phát minh ra thuyền; bát trước kia là gỗ, vê sau dân biến thành đồ gốm, đồ sứ... Tất cả những thứ này, nếu như không có thợ thủ công, căn bản không làm được. Đó không phải là điêu mà những người chỉ đọc tứ thư ngũ kinh là có thể làm ra."

"Nương, người nói nghe hay quá, vê sau con muốn thông qua việc học của mình, nghiên cứu ra nhiều thứ thú vị hơn, có thể tiết kiệm được thời gian tiết kiệm sức lực, công cụ." Tâm trạng của Lý Đại Bảo phất nhanh như gió, vô cùng vui vẻ: "Nương, con quyết định, về sau sẽ chuyên nghiên cứu tài nghệ."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được, ta hy vọng con là người lập chí dài, chứ không phải người lập chí thông thường. Mặc kệ con cần cái gì, ta đều tận lực giúp đỡ con. Có gì không hiểu, con cứ tới hỏi ta, nếu ta không biết, ta sẽ đi hỏi người khác, ắt rồi cũng tìm được đáp án cho con."

"Cảm ơn nương." Lý Đại Bảo lại khôi phục vẻ hoạt bát sáng sủa, tâm trạng tốt là khẩu vị tốt lên ngay, chén liền ba bát cơn, còn ăn rất nhiều đồ ăn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Phán Nhi cảm thấy rất cần thiết phải mang kiến thức liên quan đến toán học và vật lý, hóa học, lợi dụng điều kiện hiện có, chuyển hóa thành tri thức mà Lý Đại Bảo có thể xem hiểu được.

"Vâng, mẫu thân, con nhất định sẽ luyện võ chăm chỉ." Lý Đại Bảo đồng ý, chuyện đặt dưới đáy lòng không còn, nên vô cùng thoải mái.

Lý Đại Bảo thích những thứ này, tương đương với thích nội dung khoa học tự nhiên. Nhưng nếu cứ để tự Lý Đại Bảo lục lọi để trưởng thành, vậy có thể sẽ phải hao phí rất nhiều đường vòng.

Liễu Phán Nhi trở lại phòng, cẩn thận suy nghĩ.

Vừa nghĩ đến ngày mai có thể cùng thợ mộc Vương và thợ mộc Lý học tập tài nghệ, Lý Đại Bảo liền đặc biệt vui vẻ.

Trong không gian của Liễu Phán Nhi có nhiều sách, nhưng cũng không thể trực tiếp lấy ra cho Lý Đại Bảo. Thứ nhất là giải thích không rõ, thứ hai là có rất nhiều tri thức căn bản Lý Đại Bảo không hiểu được.

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, dặn dò: "Cho dù sau này con có chuyên về tài nghệ, nhưng cũng phải luyện võ. Cường kiện thân thể, mới là căn bản để làm tất cả. Không chỉ Đại Bảo, các con cũng vậy, đều phải luyện võ."

Công việc này không khó, nhưng tốn thời gian.

Ngoại trừ nàng, chỉ có Lý Nguyên Thanh có thể làm được, nhưng giờ Lý Nguyên Thanh đang đánh trận bên ngoài, căn bản không giúp được gì.

Bắt đầu từ hôm nay, công việc của Liễu Phán Nhi lại nhiều hơn một việc, đó là chỉnh lý những nội dung này, sau đó sao chép ra.

Ngày mai thợ mộc Vương và thợ rèn Chu tới đây, chế tác xưởng ép dầu, cần dùng đến rất nhiều nội dung cơ học, vậy trước hết nàng sẽ bắt đầu từ ròng rọc cơ học, bánh răng cơ học, v. v...

Học vật lý thì phải học toán. Trước kia Liễu Phán Nhi đã dạy bọn nhỏ học toán, cộng trừ nhân chia, còn có phân số v. v..., những tri thức toán học sắp học tới đây sẽ khó khăn hơn một chút.

Sau khi làm rõ suy nghĩ, Liễu Phán Nhi bắt đầu sửa sang lại. Bút lông viết quá chậm, nàng dùng bút máy, ra ngoài thì nói là dùng bút lông ngỗng viết.

Lần bận rộn này, một phát tới tận đêm khuya.

Liễu Phán Nhi cảm thấy cổ có hơi mỏi, lúc này mới hoạt động tay chân, nhìn thời gian, đã khuya rồi.

Nên đi ngủ rồi, công việc không phải một ngày là có thể làm xong ngay, cứ từ từ rồi Sẽ xong.

Trước kia Liễu Phán Nhi không phải giáo viên, nàng cũng không biết cách dạy trẻ con, nên chỉ có thể dựa vào sở thích của con nhỏ, chuẩn bị cho con tri thức và nội dung liên quan, để con tự mình học tập.

Liễu Phán Nhi lấy ra nhìn, ánh mắt sáng lên, giống như nhìn thấy đèn sáng trên biển rộng trong đêm tối, lại là một quyển thần thư tài nghệ: "Thiên công khai vật".

Liễu Phán Nhi ôm vào trong ngực, giống như ôm bảo bối.

Có quyển sách này, cộng thêm sách mà nàng sao chép về một số tri thức vật lý, tuyệt đối đủ cho Lý Đại Bảo dùng.

Trong sách nhấn mạnh con người phải phối hợp với thiên nhiên, con người phải phối hợp với sức mạnh tự nhiên, toàn bộ cuốn sách gân như liên quan đến kỹ thuật sản xuất, quy trình công nghệ, văn hóa thiết kế và nhiều vấn đề khác nhau trong tất cả các lĩnh vực nông nghiệp, thủ công nghiệp.

Đại Bảo thích tài nghệ tương ứng với khoa học tự nhiên, nên nhất định Lý Đại Bảo sẽ thích quyển sách này. Liễu Phán Nhi bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lúc này nàng lại phát hiện ra mấy quyển sách cũ ở đáy bàn.

Trên trấn có sẵn phòng ở, nàng trực tiếp cho bọn họ một tiểu viện, hơn nữa thuê một bà lão, phụ trách nấu một ngày ba bữa cho bọn họ.

Sáng hôm sau, thợ mộc Vương và thợ rèn Chu đã đến thôn Cát Tường.

Lúc này đây, bọn họ cũng không ở trong nhà Liễu Phán Nhi, dù sao trong nhà toàn là phụ nữ và trẻ em, hai nam nhân bọn họ ở bên trong, không thích hợp lắm, sợ bị người ta đàm tiếu.

Có mấy thứ này, Liễu Phán Nhi có thể an tâm đi vào giấc ngủ.

Lý Đại Bảo thấy thế, vội vàng cam đoan: "Chu đại thúc, Vương đại thúc, ta có thể chịu khổ. Ta chỉ muốn học tập phương thức chế tác những thứ này, từ đó có thể suy ra cách để cải tạo những thứ khác."

Thợ mộc Vương cười ha hả nói: "Được, học nghề này rất khổ. Phu nhân xem rồi, có thể sẽ không nỡ."

Thợ rèn Chu cũng gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, phu nhân. Như nghề rèn sắt của ta, mùa đông còn đỡ, chứ mùa hè thì quả thực như nướng khô người."

Liễu Phán Nhi chiêu đãi thợ mộc Vương và thợ rèn Chu: "Con trai ta không thích thi khoa cử, chỉ thích những tài nghệ này. Khi các ngươi tới nhà ta xây dựng xưởng dầu cặn, ta muốn nó đi theo học hỏi các ngươi."

Liễu Phán Nhi cũng cười nói: "Nếu vì cực khổ mà không làm nữa thì chỉ chứng minh Đại Bảo không thích kỹ nghệ như thằng bé nghĩ, để nó biết khó mà lui là được. Các ngươi cũng không cần dồn hết tâm sức dạy thằng bé, nhưng nếu Đại Bảo xin các ngươi chỉ bảo thì hãy lý giải cho thằng bé. Tất nhiên ta cũng sẽ không để hai vị dạy không công, tiên công sẽ tăng thêm ba mươi phần trăm cho các ngươi."

Thợ mộc Vương nghe được lời này lập tức cười nói: "Nếu đã như vậy thì để thằng bé theo học. Học kỹ nghệ không chỉ cần đầu óc linh hoạt mà còn phải khéo tay. Đại Bảo, trước tiên ngươi cứ đi theo bọn ta thử xem."