Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 346




Liễu Phán Nhi dọc theo dòng nước đi một đường xuống phía dưới, cuối cùng ở chỗ cách hạ du năm trăm mét, có một chỗ nước chảy xiết, hơn nữa bên cạnh còn có chỗ bằng phẳng, thuận tiện xây nhà.

Nếu thêm dẫn lưu vào, còn có thể làm cho dòng nước càng chảy xiết thêm, hơn nữa chênh lệch giữa thượng nguồn và hạ nguồn càng lớn, lực xung kích của nước càng lớn.

Sau khi so sánh mấy địa phương, nơi này là thích hợp nhất, cách thôn cũng không quá xa, thuận tiện cho việc vận chuyển.

Thủy lực ép dầu, thủy lực mài bột, hẳn là đều có thể thực hiện.

Bận rộn cả ngày, lúc trời sắp tối, Liễu Phán Nhi mới từ bên ngoài trở vê.

Thức ăn đã làm xong, Liễu Phán Nhi rửa tay, đi tới ăn cơm, bọn nhỏ đã ngồi ở bên cạnh bàn cơm, chờ Liễu Phán Nhi.

"Hôm nay có thuận lợi không?" Lưu thị hỏi, Liễu muội muội này không có thời gian rảnh rỗi nào cả, bận rộn nguyên một ngày.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thuận lợi, ngày mai thợ mộc Vương và thợ rèn Chu sẽ tới, có lẽ chờ hạt cải dầu của chúng ta thu hoạch, là có thể ăn được dầu do xưởng dầu của chúng ta ép ra."

Lý Phương và Lý Lệ hiện đều làm việc trong cửa hàng vải Cát Tường, hơn nữa còn không cần phải đến trường. Tỷ muội các nàng đã biết chữ thông dụng, nên dù không học cũng có thể tính bàn tính vô cùng thuần thục.

Liễu Phán Nhi chép miệng: "Đồ chiên ăn rất ngon, nhưng cũng không thể ăn mỗi ngày, dễ nóng trong. Nhưng xào rau cho nhiều dầu, cái này cũng được."

Nghe câu này, Liễu Phán Nhi tò mò, hỏi: "Vì sao con muốn quản lý xưởng dầu?"

Lý Dung nuốt đồ ăn trong miệng, hỏi: "Nương, sau khi xưởng ép dầu nhà chúng ta được xây dựng xong, có thể cho con quản lý được không?”

Cái gọi là cho nhiều dầu của Lưu thị, ở trong mắt Liễu Phán Nhi, cũng chỉ là bình thường thôi.

Lý Dung hé miệng trả lời: "Học mấy thứ trong trường, con cảm thấy không cần phải cả ngày ở lại trong trường, nửa ngày là đủ rồi. Buổi chiêu, con muốn tới xưởng dầu làm việc. Con cũng không thể thi khoa cử, học tứ thư ngũ kinh, chỉ cần hiểu là được, không đến mức người khác đang đàm luận, con còn không hiểu rõ ý tứ trong đó. Đã như vậy, ta muốn làm chút chuyện khác có ích hơn." Lưu thị nở nụ cười: "Đúng vậy, gia đình giàu có như chúng ta xào rau, cũng không dám cho quá nhiều dầu, chớ nói chỉ là gia đình bình thường. Nếu trong nhà nhiều dầu, ngày nào ta cũng chiên viên, chiên trái cây."

Lý Dung gật đầu: "Nương, con biết rồi."

Lý Dung sáng mắt lên: "Tốt quá, cám ơn nương. Có chỗ nào con làm không đúng, nương cứ việc phê bình."

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Được, làm sai cũng không sao, nhưng sai lầm giống nhau, không thể phạm vào lần thứ hai. Nếu có gì không hiểu, phải chủ động hỏi ra, mà không phải là giả bộ đã hiểu."

Nếu Lý Dung cũng không muốn lãng phí thời gian ở trường, muốn làm ăn buôn bán, vậy Liễu Phán Nhi cũng gật đầu: "Con đã nói thế rồi, vậy ta sẽ giáo cho con quản lý, thậm chí ngay cả việc kiến tạo xưởng, từ đầu tới cuối, con cũng có thể tham dự."

Lý Đại Bảo ngẩng đầu, cười cười: "Cảm ơn nương."

Lý Đại Bảo cúi đầu ăn cơm, nhưng không gắp một miếng thức ăn nào, thất thần.

Liễu Phán Nhi dùng đũa chung gắp cho Lý Đại Bảo một miếng thịt kho tàu: "Đại Bảo, ăn thịt đi. Giờ con đang trong thời kỳ phát triển thân thể, không thể không ăn thịt."

Hài tử trong nhà dần dần lớn lên, nếu muốn học tập những thứ này, Liễu Phán Nhi cũng không ngăn cản, cũng nguyện ý dạy bọn họ.

Vùi đầu ăn thịt, nhưng vẫn tiếp tục ăn cơm khô.

Liễu Phán Nhi nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lý Đại Bảo, nhỏ giọng hỏi: "Đại Bảo, con làm sao vậy? Có tâm sự. Nếu ngại nói thẳng, lát nữa ăn cơm xong, có thể theo ta đến thư phòng rồi nói."

Lý Đại Bảo ngẩng đầu, mặt lộ vẻ do dự, sau đó mới chậm rãi nói: "Nương, Quách nương tử bảo con đọc sách chăm chỉ, tranh thủ thi đậu công danh."

"Cái này không phải chuyện tốt sao?" Mặt Liễu Phán Nhi lộ vẻ nghi hoặc: "Trong nhà có đủ bạc, đủ để duy trì cho các con đọc sách, thi khoa cử. Chuyện trong nhà, hiện tại cũng đều có người làm, không cần con quan tâm, con có thể chuyên tâm học tập."

Lý Đại Bảo nghe được lời của mẫu thân, cảm thấy mẫu thân ôm hy vọng rất lớn về cậu. Nếu như cậu không chăm chỉ học hành, vậy sẽ phụ lòng hy vọng của mẫu thân.

Lý Đại Bảo lần nữa cúi đầu, không nói nữa.

Bình thường thời gian Lưu thị ở chung với đám trẻ so với thời gian Liễu Phán Nhi ở chung với đám trẻ thì nhiều hơn. Lúc Liễu Phán Nhi bận rộn bên ngoài, toàn là Lưu thị chăm sóc bọn trẻ.

Lúc này nhìn thấy tâm trạng Lý Đại Bảo sa sút, hơn nữa còn là việc xoay quanh chuyện đọc sách thi khoa cử, Lưu thị nghĩ nghĩ, hỏi: "Đại Bảo, có phải con không có hứng thú đối với chuyện khoa cử không? Ta nhớ lúc thợ mộc Vương và thợ rèn Chu đến nhà làm cày Khúc Viên, Đại Bảo con chỉ hận không thể xem cả ngày."

Lý Đại Bảo ngẩng đầu nhìn dì Tiểu Hoa, lại nhìn Liễu Phán Nhi: "Tứ thư ngũ kinh lật qua lật lại con đã đọc thuộc lòng rồi, học được hàm nghĩa bên trong, nhưng không giải được nghi hoặc trong lòng con."

"Hả?" Liễu Phán Nhi kinh ngạc, nhẹ giọng cười hỏi: "Đại Bảo, con có lời gì thì nói ra đi. Muốn thi khoa cử, thì chúng ta thi. Không thể thi đậu, chúng ta cũng không sao cả. Ta hiện tại đã là cáo mệnh phu nhân, không cần các con liều mạng đọc sách kiếm cáo mệnh cho ta nữa; trong nhà có cửa hàng, có sản nghiệp, có thể kiếm tiền, có thể cho con cơm áo không lo. Mặc kệ là đọc sách, hay là làm chuyện khác, ta hy vọng các con có thể có được một kỹ năng, có thể cảm nhận được niềm vui học tập, không ngừng trưởng thành."

Lý Dung nhìn đại ca Lý Đại Bảo, cố lấy dũng khí nói: "Nương, ca ca thích mấy thứ tài nghệ linh tinh. Ví dụ như làm sao có thể làm cho sắt trở nên càng thêm sắc bén, càng thêm cứng rắn? Làm sao có thể chế tạo ra các loại dụng cụ càng thêm tiết kiệm sức lực? Cái khác không nói, chỉ nói tới cày Khúc Viên, hiện tại dù có bảo đại ca làm, huynh ấy cũng có thể làm được."

Lý Tiểu Bảo gãi đầu, nhìn về phía Lý Đại Bảo: "Ca, huynh không thích khoa cử, ta thích, tương lai ta làm đại quan che chở huynh."

Tốt lắm!

Liễu Phán Nhi nở nụ cười, lắc đầu, sờ sờ đầu Lý Đại Bảo: "Ta vẫn luôn tự hào về Đại Bảo nhà ta, bất kể là lúc chạy nạn dũng cảm, hay là ở chỗ này chăm chỉ hiếu học, con đều là tấm gương của đệ đệ muội muội. Ta vẫn nói câu nói kia, chỉ cần không vi phạm pháp luật, không vi phạm công tự lương tục. Con muốn làm cái gì cũng đều được hết, nhưng ta chỉ có một yêu cầu, đã làm là phải chuyên tâm làm, không nên cả thèm chóng chán, làm lãng phí thời gian quý báu của mình."

Lý Đại Bảo nghe nói như thế, cảm động đến nỗi con mắt ửng đỏ: "Trước đó con vẫn lo mình không đọc sách, sẽ làm mẫu thân thất vọng."

Liễu Phán Nhi cổ vũ, cười nói: "Đại Bảo, dũng cảm nói ra, chỉ cân chuyện con làm, không trái pháp luật, không vi phạm trật tự lương tục, nương đều ủng hộ con."

Lý Nam đi tới, khuôn mặt bầu bĩnh sáp tới trước mặt đại ca: "Đại ca, huynh nghe muội đi. Phu tử nói, thiếu niên không cố gắng, lão đại đồ bi thương. Cho dù huynh không thích tứ thư ngũ kinh, huynh làm chuyện khác thì cũng phải làm nghiêm túc, bằng không lớn lên sẽ hối hận."

Liễu Phán Nhi nghe nói như thế, mới hiểu được Lý Đại Bảo đối với vấn đề kỹ thuật, cảm thấy rất hứng thú.

Lý Phương cười nói: "Đại Bảo, đệ thông minh, chỉ cân dụng tâm, làm cái gì cũng được. Giờ tỷ kiếm tiên, kiếm được bạc, cũng đủ nuôi đệ."

"Còn có ta nữa, ta kiếm được tiền cũng cho Đại Bảo tiêu." Lý Lệ cười nói, các nàng dùng hành động để ủng hộ Lý Đại Bảo.