"Được ạI" Miêu Nhi đáp lời: "Phải rồi, phu nhân, phòng bếp còn có hương xuân (*), người có ăn không? Nếu không ăn thì buổi tối làm sau."
(*) Cây hương xuân: Hay còn có tên gọi khác là mạy sao, xoan hôi, cây thịt bò hành tây, hay tông dù là một loài cây thuộc Chi Hương xuân.
Liễu Phán Nhi trông thấy một mẻ hương xuân tươi non ở trong phòng bếp, ánh mắt nàng sáng lên nói: "Buổi trưa không ăn, giữ lại để cơm chiều ăn."
"Được ạ!" Miêu Nhi tỷ đáp lời, bọn nhỏ đều đã đi học, lớn hơn một chút có Miêu Nhi và Ngư Nhi ở trong nhà nấu cơm, giặt quần áo.
Hiện tại Ngư Nhi cũng đã giặt quần áo xong nên cũng lại đây hỗ trợ nhặt cây tể thái.
Liễu Phán Nhi đã làm xong bột sau đó bắt đầu băm nhân sủi cảo. Muốn băm mấy cân thịt heo thành nhân thịt cũng phải hao phí không ít thời gian, Liễu Phán Nhi làm mệt đến mức cánh tay nhức mỏi.
Rửa sạch sẽ cây tể thái xong sau đó thái nhỏ trộn cùng với thịt heo, đổ thêm một chút nước tương và gia vị muối vào, vậy là có một nồi nhân sủi cảo mang theo hơi thở mùa xuân đã được chuẩn bị xong xuôi.
Liễu Phán Nhi gói vỏ sủi cảo không được tốt cho lắm nhưng Miêu Nhi và Lưu thị lại cảm thấy vỏ sủi cảo rất đẹp. Ba người mất khoảng một canh rưỡi giờ rốt cuộc cũng gói đủ sủi cảo ăn.
"Ta và thím lại đây cũng là vì muốn nhìn xem hiệu quả của nó thế nào." Thợ mộc Lý mỉm cười nói, cái này chế tạo rất đơn giản chỉ cần chuẩn bị mấy bộ linh kiện sau đó gắn thẳng vào với nhau là được, một ngày là có thể chế tạo được mấy chục cái.
Liễu Phán Nhi lấy sủi cảo xuống nhanh chóng để vào trong chén và đĩa sau đó bưng lên bàn cơm. Nàng còn bảo người đưa một ít qua cho Đường nương tử và Lý Thập thúc ở trang trại nuôi heo.
Chạng vạng tối, thợ mộc Lý cùng vợ khiêng ương mã lại đây.
Mùa xuân không nóng cũng không lạnh, khí hậu thoải mái dễ chịu.
Sủi cao thơm ngào ngạt vừa có thể lấp đầy được dạ dày cũng giải quyết được cái mệt. Mọi người ở trong nhà nghỉ ngơi một lúc sau đó lại tiếp tục xuống ruộng làm việc.
Liễu Phán Nhi thấy đây đúng là ương mã mà nàng yêu cầu nên vội vàng nói: "Thúc, thím, thừa dịp trời còn chưa tối chúng ta đi xuống ruộng thử xem ương mã dùng có ổn không?” Lúc này Lưu thị cũng dẫn mọi người trở về ăn cơm.
Lưu thị thấy Liễu Phán Nhi lại tới nữa nên không khỏi nói dỗi: "Liễu muội muội, không phải không cho muội lại đây rồi sao?"
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Lúc cấy mạ ta cảm thấy khom lưng quá mệt mỏi cho nên mới nghĩ ra cách chế tạo ương mã, có thể ngồi thì tốt rồi. Ruộng chúng ta nhỏ còn phải đi tới đi lui để ném mạ non như vậy sẽ tạo ra rất nhiều dấu chân. Nếu như có ương mã đặt ở phía dưới vậy thì ta không cần phải ném mạ xuống nữa mà chỉ cần đặt mạ non vào hai đầu, sau khi trên ương mã không còn mạ nữa thì chỉ cần đến bên bờ ruộng đặt lên tiếp là được."
Trên đường đi đến ruộng đất mọi người đều vui đùa nói cười.
Vợ của thợ mộc Lý khen ngợi: "Vợ của Nguyên Thanh, đầu óc của ngươi thông minh thật đấy, ta cũng cảm thấy thứ này dễ sử dụng."
Một tay Liễu Phán Nhi câm mạ non, một tay cấy mạ, quả nhiên khi được ngồi sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Không ngừng cấy mạ không ngừng lui về phía sau, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Liễu Phán Nhi chỉ ương mã trong tay thợ mộc Lý nói: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ nhìn xem đây là ương mã mà ta chế tạo chuẩn bị dùng để cấy mạ, chỉ cần ngồi lên là được. Tỷ chờ một chút để ta lập tức dùng thử xem sao."
Liễu Phán Nhi đặt ương mã vào trong ruộng, sau đó thả mười mấy cây mạ non ở hai đầu bờ ruộng lúa rồi lập tức ngồi lên ương mã.
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh còn chưa có con, hơn nữa nàng ấy còn nghe nói bị cảm lạnh cũng sẽ không dễ thụ thai cho nên mới không muốn để Liễu Phán Nhi ngâm mình trong ruộng lúa lâu như vậy.
Lưu thị và mọi người đứng lên nhìn về phía Liễu Phán Nhi đang ngồi cấy mạ, tốc độ gieo mạ của nàng rất nhanh.
"Thúc, thúc cứ dựa theo ương mã này lại làm cho ta bảy cái nữa." Liễu Phán Nhi cảm thấy như vậy là vừa vặn, không lớn không nhỏ, có thể làm dựa theo cái trước.
Thợ mộc Lý đã nhìn thấy tốc độ cấy mạ của Liễu Phán Nhi, quả thật tốc độ nàng làm nhanh hơn một chút so với những người khác: "Được, vậy để ta trở về làm ngay, tới ngày mai là nhà ngươi có thể dùng được luôn rồi."
Liễu Phán Nhi cảm ơn: "Cảm ơn thúc thợ mộc."
Thợ mộc Lý và vợ trở về nhà tiếp tục chế tạo ương mã, Liễu Phán Nhi giống như trẻ con tìm được đồ chơi nên vẫn đang ở trên ruộng tiếp tục cấy mạ.
Lưu thị nhìn mà thèm, thừa dịp Liễu Phán Nhi vừa cắm xong một chuyến, nàng ấy đi tới hai đầu bờ ruộng: "Ta khom lưng cả một ngày rồi cũng cho ta thử xem."
Liễu Phán Nhi tránh ra: "Tiểu Hoa tỷ, ta thả mạ non cho tỷ rồi tỷ tới thử xem."
Chờ đến khi Liễu Phán Nhi đặt mạ non xong, Lưu thị lập tức ngồi trên ương mã, còn chưa cấy mạ mà nàng ấy đã thở ra một hơi: "Ai u u, không cần phải khom lưng, cũng thoải mái thật."
Tuy rằng đây chỉ là một công cụ đơn giản nhưng quả thật lại tiết kiệm nhân lực, giúp người ta làm việc cũng không còn mệt mỏi như vậy.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đó là chuyện đương nhiên, trong nhà ít ruộng khom lưng hai ba ngày có lẽ còn có thể chịu đựng được. Trong nhà mà nhiều ruộng khom lưng nhiều ngày như vậy sao mà chịu đựng nổi. Ương mã này có thể ngồi cấy mạ, phía trên còn có thể thả mạ non, nhẹ nhàng ít dùng sức."
Trông thấy mọi người làm việc cả một ngày như vậy mà còn có thể cười nói vui vẻ cũng khiến nàng cực kỳ vui mừng.
Chờ đến khi Lưu thị đi tới hai đầu bờ ruộng đổi đi cấy mạ mà vẫn không ngừng khen ngợi.
Những người khác thấy thế cũng muốn được thử.
Kỹ thuật thay đổi cuộc sống, quả nhiên không sai.
Lưu thị làm việc càng nhanh nhẹn hơn Liễu Phán Nhi, mệt mỏi cả một ngày cuối cùng thắt lưng cũng đã được nghỉ ngơi nên tốc độ cấy mạ lại càng nhanh: "Liễu muội muội, thứ này quả nhiên dễ sử dụng thật." Liễu Phán Nhi đưa thẳng năm đồng bạc qua: "Thúc, thúc có thể làm nhanh như vậy khiến trong lòng ta đã thấy rất cảm kích rồi, sao ta có thể để thúc không kiếm tiên được chứ? Thúc cầm lấy tiên đi, cơm ơn thúc."
Phần tốn công và tốn nhiều vật liệu nhất để làm một cái ương mã chính là tấm ván dưới của hai đầu ngửa lên. Thợ mộc Lý chỉ lấy phí của Liễu Phán Nhi là bốn mươi văn tiền: "Vợ Nguyên Thanh, ta chuẩn bị bán ương mã ra bên ngoài, ta sẽ lấy tiền công là hai mươi văn tiên, giá bán sẽ là sáu mươi văn tiền."
Liễu Phán Nhi nghe được lời này lại cảm thấy không ổn khi nàng chỉ phải đưa cho thợ mộc Lý theo giá vốn. Nàng lập tức dựa theo giá bán cho người dân trong thôn là sáu mươi văn tiền một cái, tám cái vậy tổng cộng là bốn trăm tám mươi văn tiền.
Ngày hôm sau, thợ mộc Lý mang tới bảy cái ương mã đến nhà Liễu Phán Nhi. Lúc đưa lại đây, ngoài ruộng chỉ có một người cấy mạ, tốc độ cấy mạ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Trong tay thợ mộc Lý không có tiên đồng chỉ có thể thu bạc về: "Vậy ta nhận, về sau nếu như có việc gì cứ việc tìm ta, ngàn vạn lần không cần phải khách sáo với ta. Dù cho suốt đêm không ngủ được ta cũng sẽ làm thật tốt cho ngươi."
Thợ mộc Lý xua tay: "Không thể được, thật sự không thể được. Thứ này là do ngươi nghĩ ra, ta lại chuẩn bị chế tạo ra nó để bán đã không đưa tiền cho ngươi rồi."
Lòng dạ Liễu Phán Nhi bao la, nàng chỉ ước gì món nông cụ này hữu dụng, có thể nhanh chóng truyền bá ra ngoài để nhiều người tiết kiệm được sức người sức của: "Thúc thật sự không cần phải khách sáo vậy đâu. Đây cũng là số tiền mà thúc vất vả làm ra được, thúc không thể không lấy."
Liễu Phán Nhi đưa bạc cho thợ mộc Lý, cũng không có ý nghĩ lợi dụng người khác.