Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 341




*Cỗ máy cấy mạ thần kỳ: hình dáng giống như ngựa gỗ bập bênh, nhưng bên trên đặt cái ghế ngồi.

Vốn dĩ mọi người đều không biết, nhưng nhìn thấy Liễu Phán Nhi làm như vậy cảm thấy đơn giản, sau khi xuống ruộng luyện tập vài lần liền biết cấy.

Động tác của Lưu thị rất nhanh, được một lúc liền vượt qua Liễu Phán Nhi, cuối cùng Liễu Phán Nhi chỉ đành đổi sang hàng thứ hai của Lưu thị, sau đó nhường vị trí đầu tiên cho Lưu thị.

Chỉ có điều, vị trí của Liễu Phán Nhi rất nhanh liền bị đổi đến hàng thứ ba, thứ tư...

Cuối cùng Lưu thị mím môi cười, giục Liễu Phán Nhi: "Liễu muội muội, muội lên bờ đi, bọn ta biết làm như thế nào. Cấy lúa lâu rồi, cúi lưng rất mỏi. Muội là xương sống của nhà chúng ta, của cả thôn, của cả trấn, không thể để muội mệt đến gục xuống được. Muội thông minh như vậy, là người làm việc lớn cho vạn tuế gia chứ không phải làm việc nặng nhọc. Mau về nhà đi."

Những người khác cũng cười nói: "Đúng đó phu nhân, mau về nhà đi, không thể đem cái đầu thông minh của người phơi nắng biến thành hồ đồ được, không thì không làm ra cái cày có tác dụng như vậy nữa.”

"Lại nói đến cấy lúa, quả thật mỏi lưng, ta cấy một lúc liền cần phải đứng thẳng lưng nghỉ ngơi một chút."

"Dù sao mệt một chút cũng không sao, chỉ cần có thể thu được nhiều thóc hơn, bọn †a cũng vui vẻ."...

"Vê nhà đi, bên ngoài nóng lắm, muội đừng để bị phơi đen, đến lúc Nguyên Thanh quay về ta không biết giải thích như thế nào." Lưu thị cười trả lời, cùng Liễu Phán Nhi nói đùa.

Liễu Phán Nhi một tay chống lưng, tay còn lại vỗ vỗ trán, sao nàng lại quên mất cỗ máy cấy lúa thần kỳ được chứ? Đứng cúi lưng cấy lúa sẽ mỏi lưng, nàng có thể làm ra ương mã (ngựa cấy lúa), ngồi trên ương mã cấy thì sẽ không bị mỏi lưng nữa, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn.

Lưu thị cười đáp: "Được, ta chờ, năm nay ruộng nhà chúng ta rất nhiều, cứ cấy như thế này rất tốn thời gian. Nếu có thể đỡ mệt hơn thì càng tốt."

"Tiểu Hoa tỷ, ngươi nói như vậy, ta vậy mà nghĩ là một đồ vật khiến người ta lúc cấy lúa sẽ không bị mỏi lưng." Liễu Phán Nhi cười nói, âm thanh giòn giã, nụ cười sảng khoái. Nếu như ngồi mỏi rồi, vậy thì đứng lên cấy, thay phiên nhau như vậy sẽ thoải mái hơn là cứ cúi lưng mãi.

"Vậy ta về nhà làm, các ngươi chờ ta." Liễu Phán Nhi cười nói, ở khe nước rửa sạch chân, xỏ tất đi giày.

Những phụ nữ từ xưởng, từ trong thôn đến giúp đỡ, nói chuyện ồn ào cũng rất náo nhiệt.

Bốn mùa luân chuyển, sự sống tràn đầy cơ hội.

Quá trình trông trọt rất vất vả, nhưng lúc thu hoạch lại rất vui.

Ông trời sắp đặt vạn vật đều có quy luật, mùa xuân sinh trưởng, mùa thu thu hoạch.

Liễu Phán Nhi đi bộ về, ngân nga bài hát nhìn vê đám cây cải dầu sắp được thu hoạch ở phía xa, chờ cấy xong lúa thì sẽ bắt đầu thu hoạch cải dầu.

Cấy lúa như vậy tốc độ rất nhanh, hơn nữa cũng không bị mỏi lưng.

Phía dưới có hai đầu dốc lên phía trước và phía sau, sau đó ở bên trên đặt lên một thứ giống như ghế gỗ cố định lại.

Cây mạ có thể đặt trên tấm gỗ có hai đầu dốc lên và dưới cái ghế, người ngồi lên trên ghế, sau khi cấy xong thì dùng hai chân đạp một cái, ương mã sẽ tự động trượt vê phía sau.

Liễu Phán Nhi về đến nhà liền bắt đầu mài mực, sau đó vẽ ra hình thù của ngựa cấy lúa. Vì để có thể nhanh chóng chế tạo được ra, Liễu Phán Nhi vẽ ra ngựa cấy lúa đơn giản nhất.

Nhưng nói thật ra, ngồi lâu rồi dễ đau mông. Luân phiên vừa đứng vừa ngồi thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Liễu Phán Nhi cầm hình vẽ, trực tiếp đi tìm thợ mộc Lý

Thợ mộc Lý làm nghề mộc, mỗi ngày có thể kiếm được mấy văn tiên, thế nên ông ấy mang theo người nhà đi làm mộc, thuê người đi làm ruộng. Vợ của thợ mộc Lý đi theo giám sát là được, như vậy sẽ được lời hơn.

Thợ mộc Lý nhìn thấy Liễu Phán Nhi giống như nhìn thấy thần tài: "*ợ Nguyên Thanh này, ngươi muốn làm gì vậy? Ta không làm việc khác nữa, làm cho ngươi trước."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Đa tạ thợ mộc Lý, ta quả thật có thứ này cần làm, thúc xem giúp ta có thể làm được hay không?"

Liễu Phán Nhi đưa đồ cho thợ mộc Lý xem, hy vọng có thể nhanh làm được ương mã.

Thợ mộc Lý sau khi nhìn qua, cảm thấy kinh ngạc: "Vợ Nguyên Thanh này, cái này khá giống với ngựa gỗ của trẻ con, hơn nữa cũng đơn giản. Ngươi muốn làm gì vậy? Người lớn ngồi lên trên còn không bằng năm trên võng, như vậy còn thoải mái hơn."

Nghe thấy lời này, Liễu Phán Nhi biết thợ mộc Lý hiểu nhầm rồi, lắc lắc đầu: "Thúc, ta không phải dùng để chơi, mà dùng để làm việc. Nhà ta đang cấy lúa, ta muốn làm ra thứ này, ngồi trên nó cấy lúa thì không phải cúi lưng cấy nữa."

Thợ mộc Lý nghe được lời này, đột nhiên hiểu ra: "Hoá ra là vậy, nhà ngươi cấy lúa ta có thấy qua. Đứng cấy lưng sẽ mỏi, ngồi cấy thoải mái hơn, hơn nữa có thể để mạ bên dưới, tuyệt vời! Ngươi muốn kích thước cụ thể là bao nhiêu tấc?"

Hay tay Liễu Phán Nhi đo chiều dài tâm ba tấc rưỡi: "Thúc, đại khái dài như này, ghế ngồi hơi lệch về phía trước để tiện cấy lúa, nếu không người có tay ngắn thì dễ bị mỏi tay.

Thợ mộc Lý gật đầu: "Được, ta làm to một chút sau đó mới dần dần đão đúng kích thước. Ruộng nước trong thôn chúng ta có không ít, thứ này có lẽ sẽ bán hết rất nhanh, ngươi lại giới thiệu việc cho ta, đồ làm cho nhà của ngươi ta không lấy tiên, coi như cảm ơn ngươi."

Liễu Phán Nhi suy nghĩ một lúc sau đó mỉm cười trả lời: "Rất đơn giản, vừa rồi thúc cũng nói cái này giống như ngựa gỗ cho tụi trẻ con chơi, sau đó lại dùng nó để cấy mạ, vậy gọi là ương mã (*) đi."

Bây giờ làm công cụ cấy lúa này, lại có thể kiếm được không ít.

"Được, cứ quyết định vậy đi. Thúc, mấy ngày này cấy lúa cần dùng đến thứ này, thúc làm nhanh giúp ta." Liễu Phán Nhi giục: "Nhà ta thuê nhiều người, thúc làm cho ta tám cái."

"Vậy thì không được!" Thợ mộc Lý cười nói: "Trình độ làm mộc của ta không được tỉnh xảo, nhưng loại việc như thế này ta có thể làm, ngươi cứ việc đến tìm ta, ta chỉ lấy của ngươi giá gốc, như vậy đã được chưa? Còn khách sáo với ta như vậy, ta cũng ngại lắm."

Liễu Phán Nhi cười nói: "Thúc, không cần cảm ơn, nên lấy bao nhiêu tiền thì lấy bằng đấy, thúc đừng khách sáo. Thúc không lấy tiền, sau này ta còn dám tìm thúc giúp đỡ sao? Lễ nào thúc muốn ta bỏ gân lấy xa, đi đến thôn khác tìm thợ mộc để làm sao?"

Thợ mộc Lý đồng ý: "Được, vậy để ta làm trước cho ngươi một cái, ngày mai ngươi có thể lại đây lấy mang xuống ruộng dùng thử xem sao. Nếu như không thích hợp thì ta sẽ sửa lại, còn nếu như thích hợp vậy ta lại làm thêm bảy cái nữa cho ngươi. Phải rồi, thứ này gọi là gì nhỉ? Cũng không thể luôn gọi nó là thứ này, thứ kia mãi được."

Lúc trước làm đẽo cày Khúc Viên, thợ mộc Lý kiếm được không ít tiền.

Liễu Phán Nhi xách theo giỏ nhỏ đi xuống ruộng đào cây tể thái (*), sau đó lại đi mua mấy cân thịt chuẩn bị làm sủi cảo.

"Ha ha, tên này rất chuẩn xác." Thợ mộc Lý trả lời, hiện tại bắt đầu làm ương mã.

Liễu Phán Nhi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm bắt đầu cân nhắc nên ăn cái gì.

(*) Ương mã: Ương là cây mạ, mã là con ngựa, tác giả ghép vần hai từ với nhau để đặt tên.

(*) Cây tể thái: Tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, câm máu.

Miêu Nhi tỷ trông thấy Liễu Phán Nhi đào cây tể thái vội nói: "Phu nhân, người muốn ăn cây tể thái thì cứ nói với ta để ta đi đào."

Liễu Phán Nhi mỉm cười nói: "Ta làm việc trên ruộng thì bị Tiểu Hoa tỷ đuổi trở về, nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới đi đào cây tể thái thôi. Ta chuẩn bị làm sủi cảo, Miêu Nhi, ngươi đi rửa sạch cây tể thái đi còn ta đi nhào bột mì."