Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 302




Quách nương tử nhìn thấy nhà người khác đều đặt rượu mua đồ ngon để ăn tết, còn nhà mình chỉ có thể húp cháo loãng, liền nói vài câu.

Triệu Ngọc Thụ, người vừa bị thua tiền vốn dĩ ban đầu tâm trạng đã rất khó chịu rồi, sau khi bị Quách nương tử nói vài câu, càng khiến hắn ta bực bội hơn, thẹn quá hóa giận mà động thủ đánh người.

Ngày thường bọn họ không được lòng người lắm, Triệu Ngọc Thụ lại là một tên lỗ mãng, bất luận như thế nào, những người khác đều không dám can ngăn.

Thật đáng tiếc một người cần mẫn như Quách nương tử!

Triệu Ngọc Thụ nghe những lời nghị luận của người khác, tức giận chửi bới: "Ta đánh tức phụ của ta, liên quan gì đến các ngươi? Cứ thích xen vào việc của người khác, bắt chó đi cày.

Lúc này, thôn trưởng Triệu, Triệu Lai Phúc đứng ra nói: "Triệu Ngọc Thụ, đây không phải là phủ Ngọc Dương ở thôn Triệu gia, đánh tức phụ không có ai quản. Quy củ của trấn Cát Tường chúng ta có hai mươi điều, ngươi không đọc đúng không? Đánh tức phụ thì bị phạt hai mươi gậy; vô duyên vô cớ đánh tức phụ thì bị phạt ba mươi gậy."

Triệu phu nhân sửng sốt, quấy rối nói: "Đừng nói đánh tức phụ, cho dù bán tức phụ, cũng không phải là chuyện lớn gì, làm sao lại có quy củ như vậy? Các ngươi không được nói bậy."

"Đây là quy củ của trấn Cát Tường." Triệu Lai Phúc nói, ngày thường ông ta luôn không quen nhìn người trong nhà này lười biếng, hiện tại lại còn kiêu ngạo như vậy, chờ bị Đức Thụy phu nhân giáo huấn đi.

Triệu Tiểu Nhã nghe được lời này, cô bé càng sợ hãi hơn, không quan tâm đến vết thương đang đau đớn trên người, vội vã chạy đến nhà của Đức Thụy phu nhân, hy vọng Đức Thụy phu nhân có thể cứu mẫu thân của mình.

Triệu Ngọc Thụ vừa bị đánh một trận, trong lòng sợ hãi, ngoài miệng không phục: "Trấn Cát Tường còn có thể hơn luật pháp của quốc gia sao? Ta liền không tin là một người phụ nữ có thể có năng lực lớn đến như vậy? Gà mái gáy lúc rạng đông, không sợ làm trái với luân thường đạo lý, bị thiên lôi đánh c.h.ế.t sao."

Triệu phu nhân bước tới kéo Triệu Ngọc Thụ trở lại căn nhà trúc của mình.

Sau khi nói xong, ông cụ Triệu bước tới đá vào chân của Triệu Ngọc Thụ.

Ông cụ Triệu biết Liễu Phán Nhi rất lợi hại, tiếp tục so đo như vậy, nhi tử của ông ta thật sự muốn bị đánh sao, vội vàng quát lớn: "Nói nhảm cái gì! Ngươi còn không lăn trở về cho tai"

Nhìn thấy Triệu Ngọc Thụ tiến vào, trong phòng có một cái tiểu cô nương sợ tới mức run bần bật muốn lẻn ra ngoài, lại bị Triệu Ngọc Thụ nhìn thấy liền bị đá một cước ngã lăn trên mặt đất: "Đồ vô dụng, có ngày ta bán ngươi."

Triệu phu nhân sợ hãi, nghĩ cách dỗ con dâu trở về để con trai khỏi bị đánh.

Triệu Ngọc Thụ còn muốn nói nữa, lại bị ông cụ Triệu đẩy mạnh vào trong phòng: "Hà tử của ta còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đại ca, ngài đừng nóng giận."

Triệu Ngọc Thụ nhìn Triệu Lai Phúc trước đây vẫn luôn khách khí với hắn ta, nhưng bây giờ thái độ của ông ta đối với hắn ta đã thay đổi mạnh mẽ, không thèm giả vờ nữa: "Không phiền Triệu đầu to như ông nhọc lòng, ông không còn là trưởng thôn nữa, càng không quản được ta."

Nghe vậy, Triệu Lai Phúc cười khẩy: "Xác thực ta không còn là trưởng thôn, hiện tại nơi này là trấn Cát Tường, Triệu gia của chúng ta chỉ là một dòng họ ở trấn Cát Tường. Nhưng ta vẫn là trưởng tộc, vẫn có quyên quản lý ngươi. Nếu như ngươi tiếp tục vô lý như vậy, nếu Quách thị cùng hài tử có xảy việc gì, cho dù pháp luật bỏ qua cho ngươi, ta cũng sẽ đuổi các ngươi ra khỏi Triệu gia."

Triệu Lai Phúc thấy Triệu Ngọc Thụ lại đánh hài tử, cũng rất tức giận: "Đứa nhỏ không phạm sai lầm gì, ngươi đá đứa nhỏ này làm cái gì? Vô duyên vô cớ đánh hài tử, bị phạt đánh mười gậy, ngươi cần phải nhớ cho kỹ, ngươi đã bị đánh bao nhiêu lần."

Vừa rồi Triệu Lai Phúc không có ở nhà, cho nên ông ta không biết Triệu Ngọc Thụ giở trò gì. Bây giờ nhìn thấy ông cụ Triệu như vậy, trong lòng liền phiên chán, người như vậy nếu giữ lại trong tộc, trong trấn, sớm muộn gì cũng gặp tai họa. Ông ta phải tìm cách đuổi toàn bộ gia đình này đi!

Bên này Lý Đại Bảo dẫn người đưa Quách nương tử đến nhà, còn chưa vào cửa đã hét lên: "Mẫu thân, Quách nương tử bị phu quân dùng đá đập vào đầu."

Liễu Phán Nhi nghe vậy vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, không dám chậm trễ nói: "A Dung, con mang hộp thuốc ra cho ta."

"Vâng, mẫu thân." Lý Dung chạy nhanh như bay vào phòng mẫu thân, lấy ra một chiếc hộp gỗ có quai có thể dùng tay xách được, đi ra ngoài.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng: "Mang người đến phòng bên cạnh của căn gác mái."

Tết nhất đến nơi, Liêu Phán Nhi không muốn mang người bị thương đặt vào phòng khách.

Nghĩ bên đó khá lạnh, Lưu thị vội vàng sai người mang chậu than qua bên đó.

Quách nương tử đã được khiêng lên giường đặt nằm sấp xuống, trên tóc dính rất nhiều m.á.u đã khô lại.

Khi Quách nương tử nghe những lời của Liễu Phán Nhi, nàng ấy không còn nỗi lo về sau nữa: "Một lượng bạc tiền thưởng của Quách nương tử đã bị Triệu Ngọc Thụ trộm đi, Quách nương tử và Tiểu Nhã không được ăn một miếng thịt nào trong số hai cân thịt được thưởng. Muốn hỏi Triệu Ngọc Thụ còn tiên không, Triệu Ngọc Thụ vừa đánh bạc bị thua hết, tâm trạng không tốt nên đã đánh Quách nương tử, thậm chí còn mắng Quách nương tử vô dụng, không giữ được hài tử..."

Triệu nương tử và hai người phụ nữ khác giúp lau sạch quân áo bẩn và m.á.u trên người Quách nương tử.

Miêu Nhi tỷ gật đầu: "Phu nhân yên tâm, ta và Ngư nhi muội sẽ chăm sóc tốt cho Quách nương tử."

Liễu Phán Nhi hòa tan thuốc chống viêm trong nước, cho vào miệng của Quách nương tử: "Y thuật của ta không quá giỏi, đây là cách duy nhất mà hiện tại ta có thể làm. Nếu có thể tỉnh lại, tịnh dưỡng một thời gian sẽ không có việc gì, nếu không tỉnh lại được, haiz... Miêu Nhi và Ngư Nhị, hai người ở lại đây chăm sóc Quách nương tử, ta đi ra ngoài hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Dáng người của Lưu thị tương tự với Quách nương tử, nên nàng ấy mang quần áo của mình mặc cho Quách nương tử.

Khi đi ra ngoài, Liễu Phán Nhi gọi Triệu nương tử và những người khác vào chính viện: "Triệu nương tử, ngươi luôn biết ăn nói, nói cho ta biết tại sao Quách nương tử lại bị đánh? Đừng lo lắng, ta chống lưng cho ngươi."

Liễu Phán Nhi kiểm tra vết thương, miệng vết thương vẫn đang chảy máu, nàng nhanh chóng tìm ra một vạt, hơ nó trên ngọn đèn dầu, nhanh chóng dùng cồn lau sạch để khử trùng, rồi bắt đầu cắt bỏ một mảng tóc xung quanh miệng vết thương, rửa sạch sẽ, sau đó mới chậm rãi bôi thuốc để cầm máu, dùng băng gạc sạch sẽ quấn lại.

Trước tiên không nói đến những chuyện này, còn chuyện cờ bạc, đánh đập tức phụ cùng nữ nhi đều là những việc làm trái với quy cũ mà nàng đặt ra ở trấn Cát Tường, tất nhiên Liễu Phán Nhi phải chăm sóc những người đó thật tốt.

Trên đường chạy nạn, hài tử c.h.ế.t non chẳng qua là chuyện hết sức bình thường. Không có mẫu thân nào nỡ nhìn con mình c.h.ế.t đi, luôn sẽ cố gắng tận lực bảo vệ, nhưng điều kiện quá khắc nghiệt khiến họ không thể giữ được hài tử.

Cả nhà chạy nạn, cũng không thể hoàn toàn trách Quách nương tử!

Khi nghe tới đây, Liễu Phán Nhi cau mày.