Ở phòng bên cạnh Báo Tử và Nhị Cầu Tử ngồi ở phía trên, đệ đệ muội muội ngồi ở phía đối diện. Bữa tối đoàn tụ ở bàn này tuy không phong phú bằng chính viện, nhưng vẫn có mười món.
Hãy nghĩ về năm ngoái, họ vẫn đang vật lộn để không bị c.h.ế.t cóng, không bị c.h.ế.t đói.
So sánh với nhau, cuộc sống hiện tại quá tốt.
Báo Tử nhìn đệ đệ, muội muội mình: "Năm nay tốt quá, mọi người vẫn còn đủ, đều đang ở đây."
Câu nói này làm cho mọi người đỏ mắt.
Mùa đông trước đây, sẽ có người c.h.ế.t cóng, c.h.ế.t đói và c.h.ế.t vì bệnh tật.
"Ha ha, Báo ca ca, thật tốt quá." Nhị Cẩu Tử tuy cười mà khóc: "Phu nhân đối với chúng ta thật tốt, ta muốn vĩnh viễn ở lại nơi này."
Miêu Nhi tỷ cũng gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, phu nhân và tiểu thư đối với chúng ta rất tốt, dạy chúng ta rất nhiều thứ. Ở bên ngoài, tuyệt đối không học được, hơn nữa cũng sẽ không có ai đối xử tốt với chúng ta như vậy."
Bữa cơm đoàn viên hôm nay rất thịnh soạn, hơn nữa không cần làm việc, mọi người đều rất vui vẻ, ăn sạch một bàn đồ ăn.
Những người khác cũng gật đầu: "Ừ, ở lại đây đi. Sau này phu nhân sẽ có rất nhiều cửa hàng, đến lúc đó chúng ta học được tay nghề, sẽ làm việc cho phu nhân, báo đáp ân tình của phu nhân đối với chúng ta."
Năm nay, tuổi của Báo Tử cũng đã lớn, giờ đã có thể tự đứng vững, một mình đảm dương một vùng.
Nghe vậy, tất cả mọi người gật đầu: "Báo Tử ca ca, chúng ta sẽ ghi nhớ."
Báo Tử mỉm cười: "Mấy đứa còn nhỏ, bây giờ ăn ngoan, chờ có bản lĩnh, khi mấy đứa lớn lên, ta tôn trọng ý kiến của mấy đứa. Ở lại hay rời đi không quan trọng, nhưng hiện tại ta muốn nói rằng làm người phải có lương tâm ở đời, tuyệt đối không được làm chuyện có hại hay có lỗi với phu nhân."
Tất cả những nơi không cần thiết phải tự mình đi, Liễu Phán Nhi đều sẽ bảo Báo Tử đi thay nàng. Vì vậy, Báo Tử đã tiếp thu được rất nhiêu kiến thức ở bên ngoài, năng lực của y cũng càng ngày càng mạnh.
"Vậy chúng ta ở lại chỗ này đi, ta cảm thấy cả đời làm người hầu trong phủ phu nhân cũng tốt." Ngư Nhi tỷ nhỏ giọng nói, nguy hiểm bên ngoài, nàng ấy không muốn lại trải qua nữa.
Khoảng sân nhỏ của căn gác mái ấm áp như mùa xuân, ngập tràn niềm vui.
Ánh mắt Miêu Nhi tỷ nhìn về phía Báo Tử cũng có chút ngại ngùng hơn.
Ngược lại, Ngư Nhi muội đối xử với Nhị Cẩu Tử tốt hơn một chút, bởi vì Báo Tử ca quá nghiêm túc, Nhị Cẩu Tử suốt ngày cười ha hả, lâu lâu lại còn mang đồ ăn ngon cho nàng ấy ăn.
Vóc dáng hiện tại của Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đã cao hơn rất nhiều, cơ thể cũng khá cường tráng.
Lưu thị từ bên ngoài đi vào, hơi nóng từ trong nhà phả vào mặt: "Bên ngoài quá lạnh, vừa lạnh vừa ẩm, ta bị lạnh đến thấu xương."
Nhưng mà thời tiết bên ngoài u ám, gió lạnh thấu xương, hình như sắp mưa.
Cho đến nay, tuyết còn chưa có rơi ở trấn Cát Tường, rất nhiêu người không còn mong đợi đến những trận tuyết rơi nữa.
Sau bữa cơm đoàn viên, không có gì việc gì để làm, Liễu Phán Nhi cho đám người hâu nghỉ, tùy ý đi chơi, chỉ cân chú ý an toàn là được.
"Nếu bên ngoài đã lạnh như vậy, tỷ đừng đi ra ngoài." Liễu Phán Nhi cười khẽ, nhìn không quen Lưu thị, nhịn không được nói.
Lưu thị cười nói: "Vậy thì không được, ngày nào cũng phải vào giờ này ta đều phải về nhà xem một chút, nếu không ta không yên tâm."
Liễu Phán Nhi nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ cần tỷ vui là được. Nào, lại đây chúng ta cùng chơi mạt chược. A Phương và Đại Bảo, lại đây ngôi vào bàn, những người khác đứng ở ngoài quan sát. Đợi lát nữa ta thắng, ta đưa bao lì xì cho các ngươi."
Lý Nam chạy đến trước mặt Liễu Phán Nhi: "Nương, A Nam rất may mắn, đứng ở bên cạnh ai thì người đó sẽ thắng được tiền."
Liễu Phán Nhi gật đầu, ôm Lý Nam vào lòng: "Được rồi, vậy A Nam đứng ở bên cạnh ta. Nếu thắng được tiên, toàn bộ đều cho con, nếu thua tiền, thì lấy tiền của ta. Đúng rồi, đánh cược nhỏ thì vui, nhưng đánh cược lớn thì rất có hại. Mọi người không được đánh bạc bên ngoài, mười lần cược chín lần thua."
"Dạ hiểu, mẫu thân." Lý Đại Bảo đáp lại, cậu thật sự không thích, cậu chỉ chơi cho mẫu thân vui trong lễ mừng năm mới thôi.
Sau khi chơi cả buổi chiều, cuối cùng Lý Đại Bảo cũng thua hết sạch tiền, trên mặt cậu dán mấy tờ giấy.
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cảm thấy điều đó rất thú vị nên đã chuẩn bị tốt những tờ giấy, chỉ cần có ai thua cuộc, thì liền dán một tờ giấy màu đỏ lên mặt người thua.
Trời còn chưa tối, đã nghe có tiếng đánh đập, chửi rủa bên ngoài, không ngừng kêu khóc.
Lý Đại Bảo sửng sốt, lập tức đứng dậy: "Mẫu thân, để con ra ngoài xem có chuyện gì?
Liễu Phán Nhi cũng khá tò mò, tết nhất đến nơi, nhà ai lại âm ĩ đánh nhau vậy?
"Được rồi, con đi qua xem một chút, nhưng đừng tới gần quá, đứng xa xa thôi. Đúng rồi, đi sang gác mái bên cạnh kêu Báo Tử và Nhị Cẩu Tử đi cùng." Liễu Phán Nhi vội nói, lo lắng Lý Đại Bảo đi ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện, cũng không giúp đỡ được gì.
Lý Đại Bảo cuối cùng nhìn thấy rõ ràng người đó là ai.
Lý Đại Bảo vừa bước vào sân, Báo Tử và Nhị Cẩu Tử từ sân nhỏ trong căn gác mái đi ra, thấy Lý Đại Bảo chuẩn bị đi ra ngoài, hai người họ một trái một phải đứng bên cạnh Lý Đại Bảo, cả đám cùng nhau bước đi.
Tên nam nhân tức giận vì không thể đuổi kịp người phụ nữ nên đã vớ lấy hòn đá dưới đất ném lung tung. Trùng hợp là nó đập ngay vào đầu của người phụ nữ, người phụ nữ kêu thảm thiết một tiếng ngã trên mặt đất.
Người phụ nữ khóc hét lên: "Một năm nay rất vất vả mới kiếm được một ít tiền, ngươi mang toàn bộ đi đặt cược còn thua hết, ngày tháng sau này còn biết sống như thế nào? Ngươi không chỉ cờ b.ạ.c mà còn mắc nợ bọn cho vay nặng lãi."
Vừa ra bên ngoài liên nhìn đến căn nhà tranh bên kia, thấy một người phụ nữ ở thôn Triệu Gia đang bị một tên nam nhân đuổi theo đánh đập.
Tên nam nhân vẫn còn chưa hết tức giận, chạy tới tay đ.ấ.m chân đá người phụ nữ, trong miệng còn phun ra lời chửi bới: "Mọi việc trong nhà đến lượt một người khác họ như ngươi lên tiếng sao? Xem hôm nay ta có đánh c.h.ế.t ngươi không."
Lý Đại Bảo gật đầu: "Đã hiểu, mẫu thân."
Báo Tử và Nhị Cẩu Tử ghét nhất nam nhân đánh phụ nữ, họ từng có một trái tim nhân hậu khi còn là những người ăn xin, bây giờ họ sống một cuộc sống vô tư vô lo, càng không thể nhìn thấy những việc như vậy vào mắt.
Căn nhà trúc ở bên cạnh Triệu Ngọc Thụ, phụ mẫu của Triệu Ngọc Thụ vẫn đang đứng nhìn, cảm thấy cô con dâu này nên bị giáo huấn, hài tử thì sợ tới mức oa oa khóc lớn.
"Không được tùy tiện đánh người!" Lý Đại Bảo thấy vậy, vội vàng nói: "Báo Tử, Nhị Cầu Tử, mau đi kéo người ra."
Vốn dĩ Triệu Ngọc Thụ là con trai của một địa chủ ở thôn Triệu gia, người phụ nữ bị đánh họ Quách, thường được gọi là Quách nương tử, làm việc trong một xưởng nhuộm vải. Tay chân cần mẫn, hiếm thấy là người phụ nữ này còn biết chữ.
Triệu Ngọc Thụ còn chưa kịp trả lời, Báo Tử đã vội vàng nói: "Thiếu gia, đầu Quách nương tử đang chảy máu, chúng ta cần nhanh chóng cầm máu."
Ngày thường Triệu Ngọc Thụ không lao động gì, đều để Quách phu nhân đi kiếm tiền, lúc này bị Nhị Cẩu Tử đạp một chân trên lưng, nằm sấp xuống: "Con mẹ nó là ai thích xen vào việc của người khác?"
Lý Đại Bảo cau mày nhìn Triệu Ngọc Thụ đang say rượu: "Tùy tiện đánh người là sai, ai cũng không thể chống chế được. Đó là vợ của ngươi, tại sao ngươi lại đánh nàng ấy?"
Nhị Cẩu Tử chạy nhanh, vọt tới, nhảy lên trực tiếp đá Triệu Ngọc Thụ một cước: "Ngươi không được đánh nữ nhân!"
Lý Đại Bảo thấy trên đầu Quách nương tử có rất nhiều máu, ngẩng đầu nhìn đám người đang xem náo nhiệt cách đó không xa: "Tìm một tấm ván cửa, nhờ hai người phụ nữ đi theo, đi vê nhà ta nhờ mẫu thân bôi thuốc cho. Nếu như chậm trễ chữa trị, chỉ sợ m.á.u sẽ bị chảy sạch."
Triệu Ngọc Thụ nhìn thấy Lý Đại Bảo, giãy giụa đứng dậy: "Nàng ta da thô thịt dày, qua hai ngày nữa, không cần dùng thuốc cũng có thể tốt lên."
Ánh mắt Lý Đại Bảo lạnh lùng: "Chờ ta điều tra ra vì sao ngươi lại đánh người, cho dù pháp luật không trừng phạt ngươi, dựa vào quy củ của trấn Cát Tường, chúng ta cũng sẽ trừng phạt ngươi."
Lúc này, phụ thân của Triệu Ngọc Thụ, ông cụ Triệu bước ra cười cười nói: "Phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, chẳng qua chỉ là tranh chấp gia đình bình thường, không cần phiền toái Đức Thụy phu nhân."
Lúc này, cùng với hai người phụ nữ đứng ra giúp đỡ còn có Triệu nương tử, tổ trưởng của xưởng nhuộm vải, nhìn thấy Lý Đại Bảo tới mới dám bước lên, đi cùng hai nữ công nhân khác khiêng tấm ván cửa lại.
Triệu Ngọc Thụ còn muốn ngăn cản, nhưng Lý Đại Bảo trâm giọng nói: "Nếu có người chết, Triệu Ngọc Thụ sẽ phải đền mạng. Hiện tại m.á.u chảy nhiêu như vậy, không phải là một vết xước ngoài da."
Lúc đầu ông cụ Triệu còn muốn nói chuyện, nhìn thấy m.á.u ngày càng nhiều, sợ hãi đến mức không nói nên lời.
"Mau khiêng đi." Lý Đại Bảo ra lệnh, mấy người nhanh chóng khiêng Quách nương tử đi.
"Đúng vậy, ngươi đem tiên ăn tết đi đánh bạc, toàn bộ thua sạch, còn không cho người ta nói vài câu!”
Triệu phu nhân lo lắng nhi tử sẽ bị đánh, gắt gao lôi kéo nhi tử.
Lúc này, có người từ trong nhà trúc của mình đi ra, nói một câu công đạo.
Sau khi đánh người, Triệu Ngọc Thụ cảm thấy sảng khoái một trận, thậm chí những tức giận lúc thua tiên cũng bay mất.
Nhìn Quách nương tử bị khiêng đi, Triệu Ngọc Thụ nhổ nước bọt, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Trước kia nàng có nhiều của hồi môn như vậy, xấu xí một chút cũng không sao. Bây giờ Quách gia đã suy bại, đương nhiên không cần quan tâm đến nàng ấy. Nam nhân làm việc, nàng ấy còn có mặt mũi lên mặt. Không đánh nàng ấy, chẳng lẽ giữ lại để ăn tết sao?”
"Triệu Ngọc Thụ, bản thân ngươi không chịu đi làm, tất cả mọi người trong gia đình đều trông cậy vào tức phụ của ngươi làm việc kiếm tiền. Ngươi có thể diện nào để nói Quách nương tử?"
Triệu Ngọc Thụ còn muốn đuổi theo, lại bị Triệu phu nhân bắt được: "Đồ ngu, không nhìn thấy m.á.u chảy nhiều như vậy à, khẳng định rất nghiêm trọng, phải đi tìm đại phu. Tiên của nhà chúng ta đều bị ngươi đem cược mất sạch rồi, lấy đâu ra tiền đưa cho Quách thị đi tìm đại phu?”
Trước đây những người trong thôn này đều thuê đất của ông ta để ở, nịnh bợ ông ta, nhưng hiện tại đều coi thường ông ta, điều này khiến cho ông cụ Triệu rất uất ức nhưng không thể nói ra.
Sắc mặt ông cụ Triệu đỏ lên, trước kia khi bọn họ còn ở thôn Triệu Gia, trong nhà của bọn họ có mấy trăm mẫu ruộng đất, cũng thuộc vào diện gia cảnh đàng hoàng khá giả.
"Lúc trước Quách gia vẫn là phú hộ trong huyện thành, lúc nhà mẹ đẻ không còn nữa thì lại bị bắt nạt thành ra như vậy, sau này nếu ta tìm nhà chồng cho khuê nữ nhất định phải mở to hai mắt. Một người chạy nạn, thì có thể nhìn ra đấy có phải là một kẻ hèn nhát hay không."
Cả nhà không đi làm, cũng không khai hoang, chỉ sống nhờ vào đồng lương hai mươi văn tiên một ngày của con dâu. Trước đây, con dâu Quách thị làm việc rất tốt, được đề bạc thành tổ trưởng, mỗi ngày được trả ba mươi văn tiền, đến thời điểm ăn tết còn được thưởng một lượng bạc cùng hai cân thịt.
Vốn dĩ năm nay chắc hẳn cũng rất tốt, nhưng số tiền đó đã bị nhi tử ông ta là Triệu Ngọc Thụ trộm đi đánh bạc.