Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 292




Cáo trạng với Thượng Quan Ngô đại nhân, Ngô đại nhân cũng là người lành nghề trong việc chuyển lời đổ lỗi nên đã đẩy sự việc cho Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu.

Cả ngày trời, thậm chí Thác Tán còn không ăn trưa, mãi cho đến tối, hắn ta đã hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn kiên quyết không đồng ý.

Cố Thiệu cười nói: "Sự tình trọng đại, Thác Tán đại nhân không thể tự ý quyết định, chúng ta cũng hiểu. Ngày mai sẽ là lần vào nha môn cuối cùng trong năm nay. Các ngươi suy nghĩ thật kỹ, nếu như còn không quyết định được, vậy cũng chỉ có thể chờ đến sau Tết Nguyên Tiêu năm sau trao đổi lần nữa."

Thác Tán cưỡng từ đoạt lý, nói năng hùng hồn đây lý lẽ: "Đại Chu các ngươi khinh người quá đáng, bản quan nhất định sẽ thúc ngựa ra roi bẩm báo với Quốc chủ. Cùng lắm thì lại phát động chiến sự, cứu con dân của nước Tây Vân chúng ta về."

Lý Nguyên Thanh cười lạnh một tiếng, nói với vẻ mặt thách thức: "Bổn tướng quân vẫn nói câu nói kia, muốn nói thì nói, muốn chiến thì chiến. Chỉ cần các ngươi còn dám xâm phạm biên giới thì Lý Nguyên Thanh này nhất định có thể làm cho các tướng sĩ nước Tây Vân có đi không có vê! Đúng lúc đầu mùa xuân, cần sửa sang lại đường thủy lợi nên cần nhiều người hơn. Thác Tán đại nhân muốn đưa tới cho Đại Chu ta nhiều lao động cường tráng như vậy, Lý mỗ xin đa tạ."

Thác Tán nghe nói như thế thì tức đến run lên: "Lẽ nào có lý đói"

Hắn ta phất tay áo, tức giận bỏ đi.

Đợi đến khi Thác Tán đại nhân đi rồi, Ngô đại nhân mới trâm giọng hỏi: "Lý tướng quân, nếu như nước Tây Vân lại phát động chiến sự, vậy nên làm thế nào mới được?"

Bụng đói kêu vang, đang ăn cơm thì Lương công công tới.

"Hơn nữa, nếu như nước Tây Vân khởi binh thì ngày nào ta cũng sẽ chặt một vài cái đầu huân quý của nước Tây Vân, việc này có thể làm cho huân quý và thượng tầng của nước Tây Vân nội bộ tự hỗn loạn, sẽ vô cùng bất mãn đối với Quốc chủ Tây Vân. Đợi đến khi Lý mỗ lại bắt thêm càng nhiều tù binh, làm cho nên móng của nước Tây Vân bị tổn thương nghiêm trọng, bọn họ nhất định sẽ cầu hòa. Đến lúc đó, cho dù họ không muốn thì cũng phải đồng ý với những điều kiện hà khắc này của chúng ta."

"Từ trước đến giờ, ta luôn không lo lắng về những tranh đấu trên chiến trường, ta chỉ thấy lo vì khó khăn lắm mới thắng trận nhưng chúng thân trong triêu đình lại nhẹ nhàng đồng ý sự cầu hòa của nước Tây Vân. Lúc này bệ hạ hạ đã quyết tâm, ý thức được rằng cách làm lúc trước giống như uống rượu độc giải khát vậy. Vậy nên toàn bộ triều đình đã đoàn kết nhất trí, đứng trước chiến sự cũng chắc chắn đánh đâu thắng đó, không có gì là không làm được.

Lý Nguyên Thanh cười nói: "Đương nhiên là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hành động khi người ta không đề phòng, tập kích bất ngờ. Để làm tốt một việc thì một nghệ nhân cần những công cụ tốt nhất. Binh pháp chiến thuật quý báu mà tổ tiên đã để lại cho chúng ta, cộng với những công cụ cải tiến, cùng với sự anh dũng của các tướng sĩ, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta."

Ngô đại nhân bán tín bán nghỉ: "Lý tướng quân, vì sao ngươi lại nắm chắc phần thắng như vậy?"

Cố Thiệu và Ngô đại nhân nghe xong, cảm thấy được cổ vũ hơn rất nhiều.

Lý Nguyên Thanh rất tự tin, trả lời: "Lý mỗ chưa bao giờ sợ nước Tây Vân khởi binh, trái lại ta càng mong bọn họ khởi binh hơn. Cứ như vậy, liên tiếp, sau khi Đại Chu thắng lợi thì ta có thể đả kích sự ngạo mạn kiêu căng của nước Tây Vân."

Lương công công thấy Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh đang ăn cơm thì mỉm cười: "Bệ hạ ở trong cung vẫn thấy lo lắng, muốn mời Cố đại nhân và Lý tướng quân vào cung một chuyến."

"Vâng, Cố Thiệu bây giờ sẽ vào cung ngay." Cố Thiệu nói xong, định đặt đũa xuống.

Lương công công vội vàng ngăn lại: "Cố đại nhân và Lý tướng quân bận rộn cả ngày, nghe nói còn chưa cả ăn cơm trưa, nếu không ăn bữa tối thì thân thể làm sao chịu đựng nổi cho được? Đừng nóng vội, dùng bữa rồi nói sau."

"Đa tạ Lương công công." Cố Thiệu trả lời.

Lý Nguyên Thanh vẫn không nói chuyện, hắn đang cúi đầu ăn cơm.

Hắn vốn là võ tướng nên ăn cơm rất nhiều, buổi trưa không được ăn nên bây giờ hắn hận không thể ăn hết một con trâu.

Sau khi hai người ăn xong, lúc này bọn họ mới ngồi lên xe ngựa, đi tới hoàng cung.

Lý Nguyên Thanh nhìn Cố Thiệu ở phía đối diện, hỏi: "Cố đại nhân, ta muốn thỉnh chiến với bệ hạ, đi đến Thành Tây Bắc. Nếu nước Tây Vân nhớn nhác, phát động chiến sự thì ta cũng có thể ở tiền tuyến, trợ giúp Triệu đại tướng quân, củng cố chiến sự ở tiền tuyến. Bệ hạ và quần thần đã nhìn thấy bảng biểu kia, nhận thức được sai lầm trước đó, rút kinh nghiệm xương máu, nhân cơ hội mà thay đổi. Lý mỗ ở lại kinh thành cũng không có tác dụng lớn, nếu ta ở tiền tuyến thì sẽ phát huy tác dụng hơn."

Cố Thiệu nghe vậy thì hơi sửng sốt: "Nếu như lần này có thể đàm phán thỏa đáng những điều kiện đàm phán mà ngươi đã đưa ra thì ngươi có công lao lớn lắm đấy."

Lý Nguyên Thanh cười nói: "Dù là đàm phán ở kinh thành hay là đánh giặc ở Tây Bắc, bệ hạ anh minh, sẽ không xem nhẹ công lao của Lý mỗ đâu. Tất cả đàm phán đều dựa trên quân sự, chỉ cân đại quân thắng lợi thì cuối cùng nước Tây Vân cũng sẽ khuất phục thôi. Nếu chiến sự không thuận lợi thì nước Tây Vân sẽ càn rỡ hơn trước, lại càng không dễ dàng đáp ứng lấy tiên chuộc lại những binh sĩ kia."

Cố Thiệu nghe tiếng ngáy của Lý Nguyên Thanh, có chút buồn bực.

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Vẫn là Cố đại nhân hiểu ta."

Cố Thiệu ngậm miệng, có chút mệt mỏi, bắt đầu dựa vào trong xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thật lài

Cố Thiệu nghe nói như thế, mặt lộ vẻ xấu hổ, hiểu hắn? Hiểu đến nỗi ngay cả nữ tử yêu thích cũng cùng một người sao?

Lý Nguyên Thanh cũng mệt mỏi, dựa vào xe ngựa, lại ngủ thiếp đi, còn ngáy ngủ.

Cố Thiệu nghe vậy, cẩn thận cân nhắc rồi gật đầu nói: "Lý huynh nói đúng. Đợi lát nữa vào cung, ngươi nói rõ tình huống với bệ hạ, Cố mỗ đàm phán ở kinh thành, nhất định sẽ nỗ lực hết mình."

Nghe người hầu báo cáo, Hoàng đế Chu Bình lập tức cho Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh vào.

Lương công công đưa họ vào cung yết kiến Hoàng Thượng.

Chu Bình Đế hôm nay cũng có vài phần đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng sai người đi hỏi thăm tiến độ.

Hắn ta cảm thấy mình nói không lại Lý Nguyên Thanh, là bởi vì hắn không có da mặt dày như Lý Nguyên Thanh, chứ không phải vì hắn ta không giỏi.

Cho dù nước Tây Vân muốn phát động chiến tranh, cũng không phải nói đánh là lập tức đánh, cũng phải chuẩn bị thời gian rất lâu, không vội mấy ngày này.

Lý Nguyên Thanh giải thích tình hình, muốn đi Tây Bắc.

Chu Bình Đế suy nghĩ một lúc, để cho Lý Nguyên Thanh ở kinh thành mừng năm mới, mùng sáu lại khởi hành đi thành Tây Bắc.

Chu Bình Đế rất vui khi nghe báo cáo từ Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh. Tuy rằng không có kết quả, nhưng cũng không tệ, bước ra bước kiên quyết đầu tiên.

Lý Nguyên Thanh đồng ý.

Sau khi trút giận, Thác Tán lập tức viết thư đưa về Tây Vân quốc, để cho Quốc chủ biết bệ hạ Đại Chu và triều thần đã thay đổi.

Sau khi Thác Tán đại nhân trở về, tức giận đến đập vỡ cái chén ấm trà, vẫn không hết giận, còn đập vỡ bình hoa cắm hoa mai vừa chớm nở, thường dùng để học đòi văn vẻ.

Lý Nguyên Thanh không đón năm mới với người yêu Liễu Phán Nhi mà lại đón năm mới với tình địch, rất kỳ quặc.

Việc này náo nhiệt thật!

Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu quá vô liêm sỉ, bệ hạ Đại Chu và triều thân cũng đã thay đổi.

Năm nay, Lý Nguyên Thanh đón năm mới với Cố Thiệu.