Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 291




Ngô đại nhân có thể ngồi lên Lễ bộ Thị lang nên đương nhiên không phải là hạng người hời hợt, nhanh chóng nghĩ ra được chìa khoá trong đó.

Cho dù nước Tây Vân có chuộc những tù binh này hay là không có tiên để chuộc những tù binh này thì đều sẽ sinh ra ảnh hưởng quan trọng đối với nước Tây Vân

Ngô đại nhân cũng rất phấn khích: "Lý tướng quân đại tài!"

Lý Nguyên Thanh chắp tay, khiêm tốn nói: "Khách sáo rồi! Đây chỉ là một chút ý kiến khiêm tốn của Lý mỗ. Lát nữa, chúng ta còn phải toàn lực đàm phán với hắn ta."

Cả ba đã thống nhất ý kiến, cùng nhau đối phó với bên ngoài.

Thác Tán mang theo thư đầu hàng, ngồi trong xe ngựa, trong lòng như trong một mớ hỗn độn, thấp thỏm bất an.

Hắn ta tự an ủi mình, ít nhất bây giờ Đại Chu bằng lòng nói chuyện, dù sao cũng tốt hơn lúc trước ngậm miệng không nói.

Vội vàng chạy đến Lý Phiên viện, xuống xe ngựa đi vào trong, dọc theo đường đi, Thác Tán gặp được người quen là chào hỏi.

Thác Tán đại nhân khen: “Bệ hạ nhân từ.”

Trong lòng Thác Tán càng thêm nôn nóng, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài.

Sau khi bước vào, Thác Tán mỉm cười và khom người hành lễ: "Ngô đại nhân, Cố đại nhân, Lý tướng quân, tại hạ Thác Tán hữu lễ!"

Sau khi trải qua thông truyên, Thác Tán mới được cho phép đi vào.

Một lúc sau, lúc sắp đến bên trong, bị thị vệ bên ngoài ngăn lại.

Ngô đại nhân phụ trách chiêu đãi: "Thác Tán đại nhân không cần khách khí, bệ hạ biết Thác Tán đại nhân sốt ruột, đặc biệt ra lệnh cho chúng ta đàm phán với đại nhân trước tết."

Nhưng những người quen lại giống như nhìn thấy ôn dịch, chào cũng không đáp lại, trực tiếp cúi đầu né tránh.

Lời này nói ra, Lý Nguyên Thanh cảm thấy người này thực sự không biết xấu hổ. Đốt, giết, cướp bóc mà cũng có thể nói đường hoàng như vậy.

Lý Nguyên Thanh lấy thêm vài tờ giấy từ trong rương sách, đặt chúng lên bàn và đẩy chúng trước mặt Thác Tán: "Thác Tán đại nhân, có thể giải thích tại sao nước Tây Vân nhiều lân xé bỏ thư đầu hàng, cướp đoạt bách tính ở biên giới Đại Chu của ta hay không?”

Thác Tán đại nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ chua xót: "Bẩm Lý tướng quân, vùng đất Tây Bắc khắc nghiệt và lạnh giá, chịu ảnh hưởng nặng nề của thời tiết, gia súc và cừu thường xuyên c.h.ế.t cóng, bách tính không thể tiếp tục chịu đựng nữa nên bọn ta không thể không làm như vậy. Đại Chu là thượng quốc của thiên triều, vật tư phong phú, hơn nữa am hiểu trồng trọt, giàu có hơn so với nước Tây Vân của ta."

Cùng nhau ngồi vào bàn đàm phán, Thác Tán nhìn ba người ở đối diện, trong lòng có loại cảm giác lo sợ bất an.

Nhưng không ngờ rằng trên dưới triều đình Đại Chu lại có thể thống nhất ý kiến.

Cố Thiệu gật đầu, trâm giọng nói: "Mặc kệ mục đích là gì, các ngươi không giữ chữ tín trước, tai họa bách tính của Đại Chu chúng ta. Từ trước đến nay, Đại Chu chúng ta vẫn luôn đối đãi với nước Tây Vân một cách rộng lượng. Đáng tiếc nước Tây Vân hết lân này đến lần khác xâm phạm biên giới trước. Bệ hạ và trên dưới triều đình cảm thấy không thể đối xử với nước Tây Vân bằng thái độ khoan hồng độ lượng như trước đây nữa, bởi vậy chúng ta đặt ra điều kiện đàm phán mới. Xin mời Thác Tán đại nhân xem qual"

Thác Tán đại nhân nghe nói như thế thì trái tim như bị hãng một nhịp, hắn ta đã sớm phát hiện thái độ của Đại Chu thay đổi.

Sắc mặt Lý Nguyên Thanh hơi lạnh đi, hắn nhìn Cố Thiệu một chút.

Thác Tán đại nhân không dám khinh thường, nhận lấy phần điều kiện đàm phán kia.

Đàm phán là thứ hắn ta am hiểu nhất, đối phương rao giá trên trời, hắn ta ngồi xuống đất trả tiền.

Khi Thác Tán nhìn thấy điều kiện thứ nhất của đàm phán, hắn ta không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Vị triêu thần Đại Chu này cũng bạo gạn thật, vậy mà lại muốn nước Tây Vân trả lại lãnh thổ hai châu thuốc Trung Nguyên mà mấy trăm năm trước bọn hắn chiếm lĩnh.

Mặc dù trong lòng cười lạnh, mắt lộ vẻ khinh bỉ, nhưng Thác Tán cũng không dám ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào điêu kiện đàm phán kia.

Các điều kiện sau đó còn vô liêm sỉ và hoang đường hơn, không chỉ muốn thư nhận lỗi và đầu hàng của nước Tây Vân mà còn muốn nước Tây Vân dùng tiền chuộc tù binh.

Một vương gia hai mươi vạn lượng bạc, một quận vương mười lăm vạn lượng bạc, ngay cả mã nô bình thường nhất, cũng phải năm mươi lượng bạc.

Người bị bắt làm tù binh chừng mấy vạn, trong đó có mấy trăm quý tộc con cháu của hoàng tộc, huân quý cùng với quan viên, cộng lại từ trên xuống dưới, tổng cộng cần sáu bảy trăm vạn lượng bạc.

Thuế má một năm của toàn bộ nước Tây Vân, tổng cộng mới hơn chín trăm vạn lượng bạc.

Số bạc này hàng năm đều có số lượng cố định, dùng cho các loại chi tiêu, nào có dư tiên chuộc tù binh.

Nhận lỗi cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng tiền để chuộc.

Sau khi xem xong thì Thác Tán ngẩng đầu trả lời: "Ba vị đại nhân, điều kiện đàm phán này cũng quá hoang đường rồi! Vùng đất hai châu kia, vào hơn một trăm năm trước khi hoàng đế Đại Tề sụp đổ, dân chúng lầm than, quốc chủ của nước Tây Vân chúng ta thấy bách tính trôi dạt khắp nơi, trong lòng không nỡ nên lúc này mới đi xuống phía Nam thu nhận bách tính để nghỉ ngơi lấy sức. Bây giờ bách tính trên hai châu kia đã nhận nước Tây Vân của ta làm chủ. Cũng xin truyền đạt đến bệ hạ Đại Chu, không nên làm khó, ép buộc bách tính."

Nghe nói như thế, trong lòng Thác Tán càng thêm hoảng hốt: " Các ngươi khinh người quá đáng, các ngươi... Các ngươi vấy bẩn sự nhã nhăn..."

Trong lòng Thác Tán cười lạnh, bọn họ đã ăn thịt mỡ vào trong bụng rồi, làm sao có thể phun ra chứ?

"Các ngươi nhiều lần phát động chiến tranh với Đại Chu, bởi ngại thể diện của thượng quốc thiên triều, cũng bởi vì bệ hạ Đại Chu nhân từ nên cũng không so đo với các ngươi. Nhưng các ngươi thì hay rồi, chưa bao giờ nhớ ân tình."

Lý Nguyên Thanh cười nói: "Không phải vì lợi ích, không phải vì bạc. Tại sao nước Tây Vân các ngươi lại đến mức đi xuống phía Nam giữa trời đông lạnh giá để đánh nhau, xâm phạm lãnh thổ và bách tính của Đại Chu chúng ta đây? Đều là vì lợi cả, tại sao phải ngậm miệng không nói? Là thượng quốc thiên triều thì càng phải nói. Bởi vì lúc trước chúng ta quá nhân từ với các người nên mới khiến nước Tây Vân các ngươi càn rỡ như thế, được voi đòi tiên, nói một đằng làm một nẻo."

Thác Tán tiếp tục: "Nước Tây Vân bọn ta sẵn lòng đưa ra thư nhận lỗi và đầu hàng. Chỉ là việc tiêu tiền để chuộc tù binh này đúng là làm bẩn sự nhã nhặn mài Đại Chu các người cả ngày treo lễ nghĩa liêm sỉ ở bên miệng mà lại làm việc bất nghĩa như thế, không sợ làm nhục uy nghiêm của thượng quốc Đại Chu thiên triều sao? Không sợ những phiên quốc như chúng ta chế nhạo sao?"

"Nếu đã như vậy, Đại Chu chúng ta đương nhiên phải lợi dụng thủ đoạn đối phó tiểu nhân đê tiện để chiêu đãi nước Tây Vân. Nếu đã bại trận thì phải có ý thức kẻ bại làm giặc. Lần này, không lấy tiền, không thả bất cứ ai trong số những tù binh này, bao gồm nhi tử của Quốc chủ các ngươi, An Đồ Lỗ cũng phải đi đốn củi."

Ngô đại nhân gật đầu: "Đương nhiên bọn ta sẽ truyền lời, nhưng nơi này là lãnh thổ của Trung Nguyên, thật ra bách tính ở đó đều bị nước Tây Vân lừa gạt, nhưng gốc rễ của bọn họ vẫn ở Trung Nguyên mà thôi."

Thấy Thác Tán nói không ngừng, Cố Thiệu bắt đầu nói có sách, mách có chứng, nói một cách lịch sự, bác bỏ từng câu mội.

Thác Tán nói với Cố Thiệu lễ nghĩa liêm sỉ, khinh người quá đáng, Cố Thiệu nói nước Tây Vân thất tín bội nghĩa, nói một đằng làm một nẻo, g.i.ế.c người như ngóe.

Thác Tán lần này vô cùng ấm ức, hắn ta phát hiện mềm thì nói không lại Cố Thiệu, cứng thì hắn ta nói không lại Lý Nguyên Thanh.