Liễu Phán Nhi nhìn thấy đã có khoảng hơn bốn mươi chiếc bánh Trung thu trên khay sắt, nàng lấy một chiếc chổi nhỏ quét một lớp nước trứng lên chúng rồi cho vào lò nướng.
Lò đầu tiên, chưa kiểm soát được thời gian và nhiệt độ, cho nên đã mở nó hai lần ở để kiểm tra bên trong. Mỗi khi mở lò ra, mùi thơm ngọt ngào tỏa ra ngào ngạt.
Lý Tiểu Bảo và Lý Nam cứ nhìn chằm chằm vào lò nướng, do Liễu Phán Nhi đã nói cho chúng biết mối nguy hiểm của cái lò nên chúng chỉ ngồi xổm bên cạnh chờ đợi. Những đứa trẻ đó cũng không ngừng nuốt nước bọt, mở to mắt nhìn theo.
Cuối cùng vì thời gian hơi lâu, lửa hơi nóng nên vỏ bánh hơi nhão, sau khi bưng ra, Liễu Phán Nhi đã dùng kẹp tre để đặt những chiếc bánh Trung thu hơi nhão lên trên đĩa.
Lý Nam chạy tới, vây quanh bên mẫu thân, nhân lúc Liễu Phán Nhi không để ý, đưa tay ra cầm lấy, nhưng nó rất nóng: "Ôi, nóng quái"
Lý Nam lại ném chiếc bánh Trung thu vào đĩa, đưa hai bàn tay mũm mĩm nhéo vành tai trắng ngần.
Thấy con mèo nhỏ tham ăn bị bỏng, Liễu Phán Nhi ngồi xổm xuống nhìn: "Vừa rồi ta đã nói với con rồi, rất nóng, nhưng con vẫn cứ không nghe. Bánh Trung thu làm xong rồi, ta đặt lên trên bàn, chúng không biết chạy đâu. Mèo nhỏ tham lam, con không biết nghe lời rồi."
Mặt của Lý Nam ửng đỏ, bé con cũng muốn giữ thể diện, không phải là con mèo nhỏ tham ăn: "Nương, A Nam không muốn ăn bánh Trung thu, là do cái bụng nhỏ muốn ăn, nó nói bánh Trung thu rất ngon nên muốn nếm thử."
Liễu Phán Nhi bưng bánh Trung thu đi vào: "Đại tẩu, đợi một chút và nếm thử xem. Mẻ này không kiểm soát nhiệt độ tốt, nhưng mùi vị ngon lắm. Lò thứ hai, ta phải kiểm soát được thời gian và nhiệt độ nên có thể kiểm soát thời gian và độ nóng của lửa."
Liễu Phán Nhi dùng d.a.o cắt một miếng bánh Trung thu thành bốn, lấy một miếng nhỏ cho mình. Mặc dù nó rất nóng, nhưng không đến mức bỏng. Tuy vỏ bánh hơi sẫm màu nhưng mùi vị vẫn rất ngon.
"Đa tạ phu nhân." Miêu Nhi tỷ cảm ơn, dẫn đệ đệ muội muội đi rửa tay, rồi mới đến bàn đá ăn bánh Trung thu. Liễu Phán Nhi vẫy tay, bảo đám Lý Tiểu Bảo đến ăn: "Miêu Nhi tỷ, ngươi dẫn đệ đệ muội muội đến ăn đi, hơi nóng đó, cẩn thận nha."
Lý Nam thấy mẫu thân đã ăn xong, bé con vội vàng đi tới cầm lấy, đặt lên miệng thổi một cái, mới bỏ vào trong miệng cẩn thận nếm thử, một lúc sau mới nói: "Ngon quá, nếu không có vị hơi nhão thì sẽ ngon hơn nhiều."
Ăn bánh Trung thu xong thì sẽ khát nước, Miêu Nhi tỷ lại rót nước cho mọi người, đích thân đưa đến tận phòng.
Liễu Phán Nhi gõ nhẹ vào chóp mũi của Lý Nam, cười lên một tiếng: "Con ấy à, miệng chỉ biết nói lý lẽ. Con chờ một chút, ta sẽ cắt bánh thành từng miếng nhỏ, nó sẽ nhanh nguội thôi."
Liễu Phán Nhi bưng cho đại tẩu xem, nhướng mày nói: "Đẹp không?"
Lý Phương đã ăn hai miếng rồi, vẫn còn chưa thỏa mãn: "Thật sự rất ngon, lại còn rất đẹp mắt."
Liễu Phán Nhi ăn bánh Trung thu xong, sau khi uống nước, nàng bắt đầu nướng lò thứ hai, có kinh nghiệm sau thất bại lần thứ nhất, lần thứ hai đã thành công. Không chỉ rất thơm, mà còn đẹp nữa.
Lưu thị cắn một miếng, gật đầu tán thưởng: "Bình thường chúng ta làm bánh ngọt đều là hấp, cũng có cho nhân đậu đỏ, nhân đậu xanh vào, nhưng mùi vị không giống bánh Trung thu nướng."
Lưu thị gật đầu cười nói: "Vừa ngon, lại vừa đẹp mắt, chờ cho nguội, nhanh chóng cho vào hộp."
Liễu Phán Nhi trả lời: "Cái hộp nhỏ mà ta đã đặt hàng thợ mộc Lý làm trước đó, ta đã tính toán rồi, một chiếc hộp có thể chứa mười sáu cái, cộng với những thứ ta đã ở huyện thành đặt trước đó, thì có thể trở thành một món quà không tồi rồi."
"Được, ta không biết gì về những chuyện bên ngoài, cũng không có gan, muội xem làm được thì làm." Lưu thị cười nói: "Những thứ bày biện trong nhà, đã có ta, đừng lo."
Đang nói chuyện, Chu Thúy Hoa đã mang hai cân nước tương mà nàng ấy mới vừa làm hôm nay, tặng cho nhà Liễu Phán Nhi.
Từ đằng xa nàng ấy đã có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào, nghĩ thâm trong bụng, Nguyên Thanh gia lại làm bánh ngọt ngon lành ở nhà sao?
Mùi hương ngọt ngào khiến nàng ta bước nhanh hơn.
Chu Thúy Hoa còn chưa tới, tiếng của nàng ấy đã đến trước: "Nguyên Thanh gia ơi, nhà ngươi làm cái gì ngon thế? Vừa thơm lại vừa ngọt!"
Kể từ sau khi căn phòng trong nhà của Liễu Phán Nhi được xây dựng, phải đi quanh một vòng mới có thể đến được, không còn thuận tiện như trước.
Liễu Phán Nhi đeo găng tay dày chống bỏng, đang lấy một đĩa bánh Trung thu vừa nướng xong từ trong lò ra, đặt chúng lên chiếc bàn tre nhỏ, mỉm cười trả lời: "Ta đã làm bánh Trung thu mới!"
Chu Thúy Hoa nhìn chiếc bánh Trung thu hình tròn nho nhỏ chưa bằng quả trứng gà ở trong khay, chớp chớp mắt nói: "Bánh Trung thu không phải rất lớn sao? Cái này có nhỏ quá rôi không? Không cân xứng với mặt trăng trên trời?"
Nghe những lời này, Liễu Phán Nhi lắc đầu, phá lên cười: "Thẩm ơi, làm bánh Trung thu còn cần phải theo kích cỡ của mặt trăng sao? Chúng ta nhìn thấy mặt trăng bằng mắt thường có kích thước bằng cái đĩa, nhưng nó là ở trên trời, khoảng cách xa như vậy, trên thực tế mặt trăng có thể lớn hơn cái đĩa nhiều.
Liễu Phán Nhi nói một lượt một cách ngắn gọn, chi tiết cho Chu Thúy Hoa nghe. Thật ra thì thực sự không có gì khó.
Liễu Phán Nhi ở bên này lấy một miếng bánh Trung thu được làm ở mẻ trước, rồi đưa cho Chu Thúy Hoa: "Thẩm nè, người ăn thử đi. Nếu bánh Trung thu loại này vừa ngon lại vừa đẹp, thì sao còn làm loại bánh Trung thu to gần bằng mặt trăng như trước làm gì?”
Liễu Phán Nhi lắc đầu, cười nói: "Đơn giản lắm, ta nói cho người biết, người về nhà chuẩn bị nguyên liệu, ngày mai là có thể làm, đến lò nướng của nhà ta nướng."
"Ngon lắm, bánh Trung thu này rất ngon. Bánh Trung thu trước đây thường có nhiều đường hơn so với bánh nướng." Chu Thúy Hoa trả lời, xem đi xem lại bánh Trung thu, rồi lại xem đi xem lại cái lò đang nướng bánh: "Nguyên Thanh gia, có thể nói cho ta biết bánh Trung thu này làm như thế nào không? Ta mua công thức cũng được!"
Chu Thúy Hoa gật đầu, nhận lấy, cắn nhẹ một miếng, lớp vỏ bên ngoài mềm mềm, ngọt ngọt, nhân đậu xanh bên trong tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, xào xạc, hai mặt, thơm ngon, ngọt ngào, đặc biệt ngon.
Chu Thúy Hoa nghe Liễu Phán Nhi rộng rãi như thế, cũng có phần thích: "Vậy ngươi nói cho ta biết, năm nay nhà ta cũng chuẩn bị làm thứ mới lạ này."
Chu Thúy Hoa nhìn chằm chằm bánh Trung thu, bánh mới ra lò càng thơm phức, nuốt nước miếng, sớm đã không còn vướng mắc chuyện bánh Trung thu lớn nhỏ rồi.
Dù sao trong nhà nàng có đồ ngon, nàng không ăn thì đem cho Liễu Phan Nhi. Nhà Liễu Phán Nhi có đồ ăn ngon thì cũng cho nhà nàng nếm thử. Có qua có lại, quan hệ giữa hai nhà rất tốt.
"Thẩm nè, đừng đi, ta đóng một ít cho người, cho người già và trẻ nhỏ nếm thử." Liễu Phán Nhi nhanh chóng lau cái đĩa trong tay Chu Thúy Hoa lau, đặt vào đó mười mấy miếng bánh, đảm bảo đủ cho mỗi người đều ăn được một miếng.
Chu Thúy Hoa không khách sáo với Liễu Phán Nhi, đẩy tới đẩy lui, ngược lại sẽ trông rất xa lạ.
Chu Thúy Hoa vốn là người giỏi làm mì sợi, vừa nghe đã hiểu. Chờ khi Lý Đại Bảo dọn dĩa thịt kho xuống, nàng ấy mới rời đi, vê nhà chuẩn bị nguyên liệu, ngày mai làm bánh Trung thu.
Nghe vậy, Chu Thúy Hoa gật đầu và mỉm cười: "Ta biết nặng nhẹ, yên tâm đi."
"Vậy ta về chuẩn bị nguyên liệu, ngày mai làm." Chu Thúy Hoa cười nói, lòng vui rạo rực bưng bánh trung thu: "Ta mang bánh trung thu về, người trong nhà chắc chắn sẽ thích.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thím, người nhà mình làm là được, đừng nói ra ngoài. Ngày mai ta chuẩn bị đưa một phần đến Mỹ Vị Lâu. Nếu họ sẵn lòng nhận thì chắc họ sẽ mua công thức đấy."
Không nói đến những thứ hư ảo này.