Báo Tử cõng cái sọt sau lưng, tay câm lưỡi liềm ra đồng.
Thế sự vô thường, ruột già bọc ruột non.
Sáng sớm hôm kia ta đến để ăn trộm cà chua và ớt, nhưng bây giờ ta phải trông coi cà chua và ớt.
Nhưng, Báo Tử rất hài lòng với cuộc sống hiện tại và trân trọng nó.
Những người thợ xây đã xây dựng ngôi nhà, dọn dẹp bên trong, hun khói những cành thông xanh, thông gió, đẩy nhanh tốc độ hong khô.
Nhưng có những nơi vẫn cần Liễu Phán Nhi dẫn dắt người nhà bắt đâu dọn dẹp khắp nơi.
Liễu Phán Nhi bắt đầu sắp xếp, nàng và đại tẩu cùng với sáu người con sống ở chính viện. Hai đại viện còn lại, một cái dùng làm phường nhuộm, một cái dùng để chế biến da thỏ.
Báo Tử và Nhị Cẩu Tử sống ở hai thiên viện với tám đứa đứa trẻ, nam nữ tách ra.
Lưu quản gia cười nói: "Đại đức của Đức Thụy phu nhân, lão gia và phu nhân nhà chúng ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, một chút tấm lòng không đủ tôn kính. Nhà cửa đã thu dọn xong chưa? Có thể dọn vào ở được chưa?"
Nơi này Liễu Bàn Nhi vừa mới quét dọn trong ngoài sạch sẽ, ở ngoài cổng có mấy chiếc xe ngựa đi tới, bên trên chất các loại đồ dùng gia đình.
Liễu Phán Nhi rất vui mừng, nghĩ đến việc phải làm một chuyện gì đó để trả ơn cho huyện lệnh Lưu.
Liễu Phán Nhi đang chuẩn bị đi đến chỗ thợ mộc Lý, nhờ thợ mộc Lý đến đây để đo kích cỡ chuẩn bị làm đồ dùng gia đình. Không ngờ, huyện lệnh Lưu lại sai người đưa đến.
Nhị Cẩu Tử chạy tới: "Phu nhân, Lưu quản gia nhà huyện lệnh đã đưa đồ đạc đến cho người, đang đợi ở cổng!"
Liễu Phán Nhi vừa đi vừa suy nghĩ, mở cửa ra, nhìn thấy Lưu quản gia, liền niềm nở chào hỏi: "Lưu quản gia, cảm ơn người đã vất vả đi một chuyến, Lưu lão gia và Lưu phu nhân quá chiếu cố đến ta rồi. Biết nhà ta thiếu đồ gia dụng, có ý đưa đồ gia dụng qua đây."
Miêu Nhi tỷ dẫn dắt ba muội muội nhỏ tuổi hơn nàng ấy, giặt giũ quần áo, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Dưới sự chỉ đạo của Lưu quản gia, từng cái từng cái được bày biện gọn gàng.
Tổng cộng có sáu xe đồ đạc, màu đỏ sẫm, trang trọng và vui mừng.
Có một cái bàn dài hai trượng, bên dưới có bàn Bát Tiên, hai bên bàn có ghế, hai bên phòng có hai dãy ghế. Ngoài ra còn có hai chiếc bàn tròn và ghế tròn, cùng với các loại tủ lớn, tủ nhỏ khác nhau.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được rồi, làm phiền các vị rồi."
Lưu quản gia được hai lượng bạc tiền thưởng, cầm lấy tấm thiếp, dẫn người rời đi.
Bữa trưa, Lưu thị và Liễu Phán Nhi nấu một bàn đồ ăn để chiêu đãi Lưu quản gia và những người hầu đến giao hàng, cả khách lẫn chủ ai nấy đều vui mừng.
Liễu Phán Nhi đã đích thân viết một tấm thiếp, còn dùng phẩm màu vẽ cỏ may mắn lên đó, xem như là thiếp chuyên dụng của Liễu Phán Nhi nàng, viết để ngày mai đến nhà thăm hỏi, chúc tết Trung thu vui vẻ.
Ngôi nhà ban đầu trống rỗng, có đồ đạc vào, đột nhiên trở nên cảm giác đã có nhà.
Sau khi mọi người rời đi, Lưu thị kéo Lưu Phán Nhi vào nhà xem, tấm tắc khen: "Đệ muội, số đồ gia dụng này tốt thật, tốt hơn nhiều so với đồ của Lý thợ mộc làm."
Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Mặc dù đây không phải là loại gỗ tốt nhất, nhưng cũng được xem là trung bình. Tay nghề của thợ mộc Lý rất tốt, nhưng gỗ mà ông ấy sử dụng là loại tâm thường, vì vậy những thứ ông ấy làm ra không tốt bằng những thứ này."
Lưu thị nhìn qua một lượt rồi quay đầu nhìn Liễu Phan Nhi: "Đệ muội, ngày mai muội đến nhà huyện lệnh thăm hỏi, cảm ơn họ đã tặng đồ đạc cho chúng ta. Nhưng chúng ta đến nhà, không thể đi tay không được! Vừa đúng tết Trung thu, chúng ta cần phải tặng thêm một phần quà để giữ thể diện.
Liễu Phán Nhi gật đầu, nàng đã suy nghĩ về điều đó rồi: "Yên tâm, ta đã đặt hàng ở huyện thành rồi. Ở trong nhà, ta chuẩn bị làm bánh trung thu nhiều hương vị." Lưu phu nhân nhớ đến cái lò kỳ lạ mà Liễu Phán Nhi làm lúc trước: "Muội muốn dùng cái lò kỳ lạ mà muội làm trước đây à?"
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, đậu đỏ và đậu xanh đã được ngâm tối hôm qua rồi, bây giờ có thể được làm thành nhân đậu đỏ và nhân đậu xanh. Đại Bảo, con đến nhà gia gia thợ mộc, lấy khuôn bánh trung thu và hộp đựng bánh trung thu ta đặt làm đem về đây."
"Dạ, con biết rồi." Lý Đại Bảo đồng ý, không tiếp tục xem đồ đạc nữa mà đi lấy đồ cho nương.
Liễu Phán Nhi từ lâu đã muốn tặng quà cho Cố gia ở huyện thành, huyện lệnh Liễu gia và Ngô phu nhân cửa hàng lương thực của Ngô gia vào dịp tết Trung thu.
Tình nghĩa qua lại, qua lại càng nhiều thì tình nghĩa càng sâu nặng.
Liễu Phán Nhi chuẩn bị làm bánh trung thu rộng rãi, nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, chiều hôm nay có thể bắt tay vào làm.
Lý Đại Bảo đem đồ về đặt lên bàn, sau đó lấy khuôn bánh Trung Thu ra, tò mò hỏi: "Nương, bánh Trung Thu không phải là loại bánh lớn như mặt trăng sao? Bánh Trung Thu của nương làm sao lại nhỏ như vậy, làm thế nào ạ?"
Nghe nói bánh Trung Thu hiện nay rất đơn giản, chỉ cân thêm chút đường vào cho bánh ngọt là được, bánh cũng mỏng hơn, to hơn bánh cưới một chút, trông giống như cái đĩa.
Nếu làm những chiếc bánh trung thu như vậy thì không có gì mới lạ cả, vì vậy Liễu Phán Nhi chuẩn bị làm kiểu mới.
Chờ cho đến khi làm xong tất cả các nhân bánh, vỏ bánh Trung Thu cũng đã sẵn sàng.
Liễu Phán Nhi cẩn thận kiểm tra các khuôn bánh Trung Thu, cảm thấy chúng rất tốt: "Bánh Trung Thu giống như những chiếc bánh hiện nay, không có gì mới lạ cả. Nhưng nếu như đã tặng quà thì quà đem tặng chính là một phần tâm ý, đương nhiên cũng cần mới lạ rồi. Con hãy chờ xem, lát nữa con sẽ biết ngay thôi."
Thêm lòng đỏ trứng như vậy vào bánh Trung Thu, chắc chắn sẽ rất khó ăn.
Sau đó điều chỉnh nhân, nhân đậu đỏ, nhân đậu xanh, còn có nhân táo tàu. Vốn còn muốn làm lòng đỏ trứng nhưng không hiểu sao những quả trứng vịt muối mua về lại có mùi hôi thối nông nặc.
Rây bột mì, đổ nước đường đã được chuyển hóa vào, thêm dầu thực vậy, không có dầu đậu phộng, tạm thời dùng dầu đậu nành, trộn đều, tạo thành một khối, vo thành viên tròn rồi lấy vung sứ đậy lại, để yên một tiếng đồng hồ.
Thế là Liễu Phán Nhi lại lục lại năm loại nhân bánh tồn tại rất lâu ở kiếp trước. Trong năm loại nhân bánh đó không có đậu phụng, Liễu Phán Nhi thay thế bằng nó bằng đậu hà lan xanh được luộc chín.
Có những cái bánh Trung Thu hình tròn thông thường, cũng có những cái hình dạng cánh hoa.
Liễu Phán Nhi cúi đầu khẽ cười nói: "Đại tẩu khéo tay, làm giỏi hơn ta, lại làm nhanh hơn, làm xong quét một lớp nước trứng bên ngoài, cho vào lò nướng, vừa thơm, vừa ngọt, lại vừa đẹp mắt."
Dập ngược khuôn bánh Trung Thu một cái, được một chiếc bánh hình tròn, mặt bánh có hoa văn nhân đậu xanh có in hình hoa hồng, cứ như vậy làm xong toàn bộ.
"Ta thấy có vẻ không khó lắm, ta cũng làm bánh Trung thu." Sở trường của Lưu thị là làm mì sợi, làm bánh mì cũng ngon, vừa nhìn là có thể bắt tay vào làm được rồi.
Lưu thị tò mò nhìn Liễu Phán Nhi ngắt từng miếng bột, ước lượng bằng nửa quả trứng gà, vo thành một cục bột tròn, đặt vào lòng bàn tay và ấn thành lớp ngoài, sau đó bắt đầu cho nhân đậu vào bọc lại ở bên trong, vo tròn, nhúng bên ngoài thêm một ít bột mì, sau đó cho vào khuôn bánh, ấn mạnh một cái.
Lưu thị gật đầu: "Nguyên liệu tốt, mùi vị chắc chắn rất ngon, chúng lại nhỏ nữa, nhất định sẽ ngon hơn bánh Trung thu chúng ta làm trước đây."
Nhiều cô nương trong nhà như Lý Phương, Lý Lệ và Lý Dung đều đến giúp đỡ. Miêu Nhi tỷ phụ trách những việc trong nhà như giặt giũ, dọn dẹp, nấu nướng và chăm sóc bọn trẻ, tiếp cận bên ngoài. Miêu Nhi tỷ vốn cũng muốn đến giúp đỡ, nhưng lo lăng tay chân mình vụng về, không làm được, phu nhân không gọi thì nàng ấy cũng không tụ tập đến trước mặt.