Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 188: Hoàn toàn diệt vong





Sau khi cân nhắc đề nghị của Peona, Diêu Nguyên nhanh chóng triệu tập một cuộc họp khẩn với các ban ngành liên quan.
Trong cuộc họp, có hai vấn đề chính được đưa ra. Nói thế cho nó phức tạp chứ thật ra chỉ có một, đó là trí tuệ của chủng tộc quái vật này đã tiến hóa đến mức cao cấp chưa. Nếu có, lỡ con quái vật mẹ được phát hiện chỉ là một vật thế thân do bọn chúng dựng lên thì sao. Tuy nói bọn chúng chỉ có một ý thức chung, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thể tự chia đôi mình, tạo thành hai cá thể có cùng suy nghĩ?
Nếu quả thật như vậy, một khi tiêu diệt vật thế thân này, con người yên tâm định cư sinh sống. Trong lúc đó, con quái vật mẹ thực sự vẫn đang âm thầm phát triển tai một nơi khác, chờ thời khắc trả thù, thôn phệ nền văn minh loài người.
Hết thảy chỉ là giả thuyết, nhưng nếu như con quái vật mẹ này đã có trí tuệ nhất định, xác suất việc này xảy ra có thể lên tới 70%.
Nhưng cũng có ý kiến phản đối, cho rằng trí tuệ của đám quái vật này không quá mức thông minh. Bởi chỉ cần xem xét lúc nó bị đẩy vào mặt trời là rõ. Trong lúc bị đẩy về phía mặt trời, có thể nói con quái vật mẹ đã tiến hóa trở thành sinh vật siêu cấp, chịu được nhiệt độ cực cao cũng như hấp thụ bộ phận năng lượng bức xạ do mặt trời phóng ra để chuyển hóa thành năng lượng cung cấp cho chính mình. Những bằng chứng quan sát được đều thể hiện rõ con quái vật mẹ lúc ấy đã tiến hóa đến mức cuối cùng.
Nhưng trong hoàn cảnh ấy, càng lộ rõ sự yếu kém về trí tuệ của nó. Nếu nó thật sự thông minh, hay có trí tuệ tương xứng với các thành tựu khoa học của mình, vậy biện pháp đúng đắn để thoát khỏi mặt trời không phải là cố gắng gia tốc, dùng phản lực để thoát khỏi lực hấp dẫn cực lớn của mặt trời. Thay vào đó, nếu nó điều chỉnh phương hướng lực lại một chút, thay đổi góc độ, lợi dụng lực ly tâm để tăng gia tốc, như vậy việc thoát khỏi mặt trời không phải là không thể.
Nhưng nó lại không làm vậy, có thể thấy hành động kia chỉ là sự vùng vẫy trước lúc chết, một sự giẫy dụa theo bản năng, theo cảm giác muốn bay khỏi mặt trời càng xa càng tốt. Kết quả, tuy nó đã tiến hóa thành công, nhưng đợi chờ nó là sự hủy diệt.
Từ đó có thể kết luận, nó không hề có trí tuệ cao cấp. Thay vì nói là động vật có trí tuệ bậc cao, chính xác hơn phải gọi nó là một loại động vật có bản năng cao cấp. Vì bản năng, có thể liều lĩnh làm bất cứ chuyện gì, kể cả mạng sống của mình.
Hai luồng ý kiến trên đều có người ủng hộ, người không. Như Vương Quang Chính, hắn kiên quyết cho rằng đám quái vật rất có thể đang giở trò, tạo thế thân để che mắt mọi người. Nếu không, vì sao lại dễ dàng phát hiện mục tiêu như vậy? Rõ ràng là nó cố ý bộc lộ, để che giấu con quái vật mẹ đích thực. Khi con người tiêu diệt xong thế thân, sẽ mất cảnh giác. Còn nó chỉ cần ẩn nấp trong mấy năm, thậm chí mấy chục năm, trăm năm…Đợi đến khi mọi chuyện rơi vào quên lãng, từ từ âm thầm thôn phệ toàn bộ nền văn minh loài người, tựa như việc nó làm với nền văn minh sứa kia!
Vì vậy, Vương Quang Chính thà giết lầm chứ không bỏ sót. Trừ mục tiêu này ra, bất kỳ chỗ nào đáng nghi trên hành tinh này đều phải được thanh tẩy một lần. Hơn nữa, hắn đoan chắc rằng sẽ không có con quái vật nào chạy tới bảo vệ con quái vật mẹ “giả mạo” này, bọn chúng sẽ chỉ âm thầm ẩn núp hoặc bảo vệ cho con quái vật mẹ đích thực.
Nhưng Thích Hiểu Điểu, còn có Nhâm Đào đang dưỡng bệnh lại không nghĩ vậy. Thông qua thiết bị liên lạc, hai suy luận giả đã bàn bạc với nhau và nhất trí đồng ý rằng con quái vật mẹ này có thể là thật. Hơn nữa, kế hoạch do Peona đề xuất có thể thi hành. Bởi nếu đám quái vật có trí tuệ như Vương Quang Chính lo sợ, thì lúc đầu, với thân thể khổng lồ của nó cùng với các thành tựu khoa học kỹ thuật mà nó nắm giữ, nó chỉ cần đơn giản bay về hành tinh này, tiêu diệt toàn bộ loài người, hấp thu nền khoa học kỹ thuật. Đâu cần phải làm mọi chuyện rắc rối như vậy?
Cứ thế, hai bên tranh cãi không ngừng. Các nhà khoa học và chuyên gia cũng lần lượt gia nhập hai phe. Đến cuối cùng, quyền quyết định lại rơi vào tay Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên cũng cảm thấy rất khó xử. Nói thật, theo góc độ tình cảm cá nhân thì hắn hoàn toàn ủng hộ lý luận của Vương Quang Chính. Bởi nếu thế, sau này chắc chắn sẽ không còn bất kỳ ẩn họa ngầm nữa. Hắn cũng không muốn mấy trăm năm sau, lại bị đàn cháu tổ tông của mình chỉ thẳng vào mũi mà trách mắng vì quyết định của mình hôm nay.
Nhưng theo góc độ lý trí, hắn lại nghiêng về hướng Thích Hiểu Điểu và Nhâm Đào. Quả thật, theo suy luận logic, chủng tộc quái vật này không thể nào quá “thông minh” được. Nếu thật sự như vậy, loài người đã sớm thua rồi. Tuy loài người có thể không bị diệt vong, nhưng họ cũng chỉ có thể sử dụng bước nhảy không gian, chạy trốn khỏi hành tinh này. Nếu đã vậy, việc nó buông bỏ cho toàn bộ thành tựu khoa học kỹ thuật của mình, từ bỏ sự tiến hóa để một lần nữa phát triển lại là một điều phi lý.
Huống chi, nếu làm theo kế hoạch của Vương Quang Chính, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền sinh thái của hành tinh này. Điều này là không thể không xét tới.
Vì vậy, cuối cùng hắn chỉ có thể lựa chọn ý kiến “trung gian”:
-Như vậy, tại sao chúng ta không gộp cả hai kế hoạch này lại. Đầu tiên, với mục tiêu là con quái vật mẹ được phát hiện kia, thỉnh thoảng tấn công thiêu hủy nó, nhưng không tiêu diệt nó ngay. Theo dõi xem liệu có quái vật khác chạy đến bảo vệ hay không.
Tiếp theo, chúng ta tiếp tục phái quân đội lục soát toàn bộ hành tinh. Tiến hành kiểm tra cũng như “thanh tẩy” trong phạm vi nhỏ. Ngoài ra, còn phải vận dụng hệ thống thăm dò siêu từ trên phi thuyền Hi Vọng để theo dõi tình hình, xem trên hành tinh này có ẩn giấu vật thể nào đang phát triển một cách bất thường hay không.
Kế hoạch tác chiến cơ bản là thế. Tên là…ách, gọi là kế hoạch truy tìm đi.
Cứ như vậy, một kế hoạch “quái dị” đã ra đời. Lực lượng phòng vệ đảm nhiệm vai trò chính trong việc truy lùng, bởi dù sao bọn họ cũng không thích hợp trong việc tấn công cận chiến. Còn quân đoàn vũ trụ, cứ ba binh lính thành một tiểu đội, sẽ thay phiên nhau canh chừng ở khu vực xung quanh con quái vật mẹ. Một khi phát hiện có quái vật khác xâm nhập, lập tức giết chết. Một khi phát hiện có quái vật đi ra từ cơ thể con quái vật mẹ, cũng giết chết.
Cứ thế, hai bên song song tiến hành kế hoạch của mình. Một tháng sau, các binh sĩ trong quân đoàn vũ trụ ước chừng đã giết hơn 7 vạn con quái vật, không kể lớn nhỏ. Còn lực lượng phòng vệ thì lại tìm thấy hai con quái vật mẹ ở hình thái sơ khai khác…
Kết quả cho thấy, cả hai bên đều đã đúng, nhưng cũng đều sai.
Tuy vậy, điều này cũng đánh dấu sự kết thúc của kế hoạch “truy tìm”. Bởi với ba khu vực được tìm thấy, còn lại khí sử dụng thiết bị thăm dò siêu từ trên phi thuyền Hi Vọng, đặc biệt là các cảm biến chuyên dụng cho việc phát hiện kỹ thuật gen cộng hưởng, trên toàn hành tinh, kể cả dưới mặt đất với độ sâu lên tới 5000 mét. Kết quả, không có khu vực nào khả nghi.
Cùng lúc đó, quân đoàn vũ trụ chia làm ba đội, cùng với lực lượng phòng vệ phối hợp tiến hành tiêu diệt quái vật. Cứ thế một tháng nữa lại trôi qua, hay nói cách khác là ba tháng sau cuộc chiến tranh, ba khu vực phục kích đã không còn phát hiện bất kỳ con quái vật nào nữa. Cuối cùng, Diêu Nguyên ra lệnh, hủy diệt hoàn toàn ba con quái vật mẹ kia.
Hơn nữa, với tư cách là người lãnh đạo quân đội, hắn ra pháp lệnh – từ hôm nay, mỗi lúc bắt đầu tháng, đều phải sử dụng kỹ thuật thăm dò siêu từ để thăm dò toàn bộ hành tinh, phát hiện các sinh vật kỳ dị. Pháp lệnh này có hiệu lực vĩnh viễn, cho dù hắn chết, chỉ cần phi thuyền Hi Vọng còn tồn tại một ngày, thì nền văn minh loài người vẫn phải tiếp tục công việc kiểm tra như vậy.
Ngoài ra, thành lập một tiểu đội 100 người chịu trách nhiệm thăm dò các khu vực khả nghi, tiến hành thanh tẩy. Tiểu đội này được thành lập vĩnh viễn, tương lai chỉ có thể mở rộng chứ không được giải tán.
Đến lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Vấn đề quái vật rốt cuộc đã giải quyết dứt điểm, không chỉ đại biểu cho việc cuộc chiến tranh giữa loài người và quái vật kết thúc, mà còn đại biểu cho việc loài người chính thứ sở hữu hành tinh này, là quê hương đích thực của bọn họ. Khi quân đoàn vũ trụ và lực lượng phòng vệ trở về phi thuyền, bọn họ được tiếp đón bằng một buổi tiệc long trọng, hoạt động ăn mừng kéo dài đến ba ngày mới kết thúc. Kế tiếp…
-Cái gì? Quốc hội đang thảo luận về tính hợp pháp của lệnh cấm bế?
Khi ba ngày chúc mừng kết thúc, Diêu Nguyên quay trở lại phòng hạm trưởng, bắt đầu xử lý các công vụ bình thường. Bỗng hắn nghe được tin này từ Barbie.
Barbie khoát tay với vẻ bất đắc dĩ:
-Thật ra cũng chưa tới mức đem ra thảo luận tại quốc hội. Nhưng có rất nhiều nghị viên cho rằng lệnh cấm bế này không thích hợp, đặc biệt là một số người có lý luận có hơi…hơi cấp tiến.
Diêu Nguyên nở nụ cười, bỏ tờ giấy văn kiện trên tay xuống:
-Nói đi, em phải biết anh chứ. Dù sao đã làm việc cùng nhau mấy năm rồi, anh là người thế nào em phải rõ chứ. Ít nhất anh không phải là một người tàn bạo, vô cứ trị tội người khác. Đây là điều cơ bản thành lập nên một chính phủ liêm chính.
Barbie chần chờ một lúc, rồi cắn răng nói:
-Có vài người cho rằng, sở dĩ có lệnh cấm bế là do chính phủ trên phi thuyền Hi Vọng có dự định kéo dài chế độ độc tài. Bởi sau chiến dịch “truy tìm” quái vật, có thể nói trên hành tinh này cơ bản đã không còn gì có thể nguy hiếp con người. Như vậy, một khi đáp xuống mặt đất, cho người dân tự do. Bọn họ sẽ chiếm đất đai, xây dựng nhà cửa, dựng lên khu vực của mình. Như vậy sẽ là một sự khiêu chiến với cơ chế độc tài trên phi thuyền Hi Vọng hiện giờ. Vì vậy, mới có lệnh cấm bế. Mục đích chính của nó là nhằm duy trì chế độ độc tài hiện giờ, bởi tầng lớp lãnh đạo trên phi thuyền Hi Vọng đều không mong muốn có một khu vực hoàn toàn tự do, thoát khỏi sự khống chế của bọn họ…
Diêu Nguyên bật cười, lát sau khuôn mặt hắn hiện vẻ nghiêm túc, lên tiếng:
-Quả thật đúng thế. Chính phủ trên phi thuyền Hi Vọng có chút danh không chánh, ngôn không thuận. Huống chi tương lai, khi loài người cư trú trên hành tinh này, chắc chắn phải…Như vậy đã đến lúc thành lập một chính phủ đích thực rồi. Không thể để cho tình trạng trên Trái Đất lại tái diễn. Cả trăm quốc gia xung đột, giành giật lợi ích cho nhau, còn ra thể thống gì nữa! Loài người nên có một chính phủ, hơn nữa chế độ độc tài cũng không phải là thứ nên kéo dài lâu. Dù sao đã có hành tinh này, không cần phải lưu lạc trong vũ trụ nguy hiểm kia. Chỉ cần không có cuộc nội chiến nào quá nghiêm trọng, loài người không thể nào tuyệt chủng được. Đặc biệt với sự trợ giúp của cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật lần thứ tư…
Như vậy, trước khi phổ biến siêu vắc xin cho toàn dân, nên lập hiến pháp trước a.