Chương 11: khởi tạo Đại Việt Thần Tông
Được rồi, giờ đã biết được tường tận nội dung, Lê Minh cũng không còn bối rối như lúc ban đầu nữa. Nếu đã có quà tân thủ trợ giúp cho hắn thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn phần nào .
Kiếp trước đọc qua biết bao nhiêu là truyện tranh và truyện chữ, Lê Minh chẳng lạ gì cái gọi là gói quà tân thủ nên cũng không buồn hỏi thêm điều gì từ hệ thống, cảm tình của hắn đối với con AI này giảm xuống vài phần rồi. Trực tiếp dùng đầu óc của mình suy luận, Lê Minh khuôn mặt đăm chiêu. Hắn lúc này nằm trườn cả lên bàn, ngón trỏ gõ từng nhịp chậm rãi lên mặt bàn gỗ cứng cáp.
- Có quà tân thủ, lại loại trừ cái cuối. Hai phương án còn lại khả thi nhất chỉ là lập một cái tông môn kia.
Lẩm nhẩm trong miệng, Lê Minh nói ra suy nghĩ của mình, âm độ vừa đủ cho mình hắn nghe.
- Hệ thống, cái phương án thành lập tông môn cần điều kiện gì không?
“ Không có, chỉ cần chủ thể xác nhận chọn, thì ngay lập tức nhiệm vụ sẽ bắt đầu từ đó…”
- Tông môn là dựa theo một quy chuẩn gì không?
“ Tông môn là do chủ thể sáng tạo và vận hành, mọi quy chuẩn tông môn ở thế giới này căn bản không áp dụng được cho chủ thể…”
- Ồ, vậy có nghĩa là, tao vận hành tông môn đi theo hướng phát triển nào cũng được, miễn sao mục đích đều là cứu giúp thế giới này?
Xem hệ thống trả lời, Lê Minh bật dậy cảm thán một câu. Câu trả lời của hệ thống dường như đã làm cho hắn nảy ra một ý tưởng gì đó. Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Lê Minh không nằm sõng xoài trên bàn nữa mà bước lại mở tung cửa sổ ra ánh mắt nhìn xa xăm. Phen này, hắn có thể thử.
“ Chúc mừng chủ thể hiểu ra vấn đề.
….Bây giờ chủ thể hãy tiến hành chọn phương án xây dựng thế lực. Tránh câu giờ…thời gian là vàng là bạc.”
- Được rồi được rồi, mày hối làm gì, không thấy tao vẫn còn đang suy nghĩ à.
“. . .”
Bị hệ thống làm phiền đang lúc mơ mộng, Lê Minh khó chịu chửi lên thành tiếng. Thật chẳng biết ý gì cả, là một hệ thống gắn liền với linh hồn hắn mà làm như cha mẹ hắn vậy, từ nãy tới giờ cứ xỏ xiên hắn không thôi, chẳng biết học được cái tính ấy ở đâu.
- Tao chọn xong rồi, hệ thống, xác nhận cho tao cái lập tông môn đi.
Ổn định lại tâm tình, Lê Minh ung dung chọn phương án. Hắn đã nghĩ kỹ rồi, tông môn, vương quốc hay gì đó, hắn sẽ từ từ phát triển rồi thâu tóm hết. Mục đích dĩ nhiên là vì muốn tốt cho cái đại địa này rồi.
Ting!
“ Xác nhận chọn phương án thành lập tông môn.”
“Là một tông môn, trước tiên cần phải có một cái tên. Mời chủ thể đặt tên cho tông môn của mình.”
- Gọi là Đại Việt Thần Tông đi.
Không chần chừ, Lê Minh đặt luôn tên cho tông môn mà không tốn một giây suy nghĩ. Điều này có thể chỉ ra rằng, nếu như hắn không đặt tên bừa thì có thể là hắn đã suy nghĩ từ trước đó rồi.
Ting!
“ Đã xác nhận Đại Việt Thần Tông là tông môn của chủ thể “
“ Các quốc gia đều có ký hiệu nhận biết riêng của mình. Tông môn cũng không ngoại lệ, mời chủ thể tiến hành sáng tạo ra ký hiệu cho tông môn.”
Ngay lập tức một bảng màu hiện lên phía trước Lê Minh. Cùng với đó là một cây bút và mảnh giấy trắng lơ lửng trong không trung. Đây là muốn Lê Minh tự tay vẽ ra ký hiệu cho tông môn của hắn.
Cầm lấy giấy bút mỉm cười, Lê Minh trong lòng khoái chí. Đã đặt là Đại Việt rồi thì hắn lại không cớ gì mà không vẽ gì đó liên quan đến quê hương đất nước trước kia. Nhắm mắt định thần, Lê Minh lục lọi trong trí nhớ của mình, xem xem những lá cờ trong lịch sử nước Việt Nam hay biểu tượng có ý nghĩa nào có thể vẽ được không. Tốt nhất là cái nào đó dễ vẽ chút, kiếp trước môn mỹ thuật hắn xém rớt môn là hiểu rồi.
Sau vài phút lạc trôi trong ký ức, Lê Minh mở mắt ra, Hắn biết phải vẽ gì rồi. Tay cầm bút từ từ đưa lên chấm vào bảng màu, Là màu đỏ. Lê Minh quẹt một đường, hai đường, ba đường…một hình chữ nhật nền đỏ hiện ra trên tờ giấy. Không ngừng lại, Lê Minh đưa bút chấm lấy màu vàng. Hắn đưa đầu bút đến ngay giữa tâm hình chữ nhật mà vẽ một hình tròn.
Kết thúc, Lê Minh đặt bút xuống. Hắn nhìn vào thành quả của mình rồi hài lòng. Ký hiệu hắn vẽ ra là một lá cờ, lá cờ đỏ với hình tròn màu vàng ở giữa.
Thoạt nhìn thì lá cờ có phần giống với long tinh kỳ triều Nguyễn. Nhưng giống nhất là cờ của triều Tây sơn. Biết là vậy nhưng Lê Minh lại cho rằng không đúng. Cờ triều Tây sơn cũng nền đỏ và có hình tròn màu vàng ở giữa nhưng khác là ba cạnh viền lá cờ có dải vải màu vàng được thiết kế như ngọn lửa, đó gọi là diềm cờ, cái này cờ hắn vẽ không có. Chưa Kể đến, ý nghĩa lá cờ Tây Sơn và cờ hắn vẽ ra khác nhau. Ở thế giới khác này, hắn sẽ điều chỉnh làm sao để khi nhìn vào và biết được ý nghĩa lá cờ, người nhìn sẽ phải bật khóc vì nó.
- Ok…hoàn thành!
Ting!
“ Xác nhận ký hiệu tông môn của Đại Việt Thần Tông…bắt đầu khởi tạo thế lực.”
1%…2%…3%……….99%…100%……Ting…
“ Khởi tạo thế lực: Đại Việt Thần Tông thành công…chúc mừng chủ thể Lê Minh đã nhận phần quà tân thủ. Mời vào túi đồ kiểm tra.”
Hàng loạt bảng thông báo hiện lên trước mắt Lê Minh. Không kịp đọc hết nhưng hắn cũng chẳng đọc làm gì cho tốn thời gian. Chỉ cần biết rằng hắn bây giờ đã là tông chủ nắm trong tay một tông môn và gói quà tân thủ đã về túi đồ là hắn yên tâm rồi.
Thở phào nhẹ nhõm. Lê Minh như trút bỏ được một mối phiền muộn trong lòng. Đứng bên cửa sổ hắn nhìn lên bầu trời, rồi nhìn xuống bóng của một cột gỗ dưới đất. Ước lượng thời gian khoảng 3 giờ chiều, vậy mà đã hơn 2 giờ trôi qua. Hắn tốn hết hơn 2 giờ chỉ để khởi tạo tông môn thôi đấy. Thật quá gian nan, không biết sau này sẽ còn khó khăn như nào nữa đây.
Tốn cả buổi trưa để làm việc với hệ thống, Lê Minh quên cả ngủ. Mọi hôm hắn vẫn quen ngủ trưa nên hôm nay không ngủ hắn có chút mệt mỏi. Rời cửa sổ, đến bên chiếc giường rồi nằm xuống. Lê Minh yên tâm mà nằm ngủ, chiều nay được nghỉ nên hắn không lo bị phạt đòn roi gì. Chuyện tiếp theo sau này của tông môn, đợi hắn ngủ dậy rồi tính tiếp.
. . . . .
Ở một nơi nào đó.
Bên trong căn phòng tối tăm được chiếu sáng bằng một ngọn nến le lói. Có ba thân ảnh bí ẩn ngồi bên một chiếc bàn tròn được đặt trong căn phòng. Ba thân ảnh, thân ảnh nào cũng toả ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, chứng tỏ thực lực to lớn của mình.
- Tình hình bên đó thế nào rồi?….Chu gia và Kim gia các ngươi, có thể không?
Một thân ảnh lên tiếng trước, tiếp đó, hai thân ảnh còn lại cũng lần lượt lên tiếng.
- Kim gia ta lúc nào cũng sẵn sàng .
- Bên Chu gia ta còn một đoạn thời gian nữa, chậm nhất phải nửa năm mới có thể xuất thủ.
- Được, không cần vội…Hai nhà cứ theo kế hoạch mà làm. Giải quyết xong bên đó, Vương gia ta đảm bảo sẽ không thiếu phần của hai nhà Kim, Chu các ngươi đâu .
Thân ảnh Vương gia nói xong thì hai thân ảnh bên Kim, Chu gia nhếch mép cười tham lam.
- Được, mong Vương gia giữ lời, nếu không thì….khư khư khư, hậu quả khó lường.
- Ha ha, được …Mọi việc đã xong rồi thì cáo từ, Chu gia ta còn chuyện phải làm.
- Ta cũng phải đi đây, hẹn dịp khác.
Dứt lời liền hai thân ảnh kia nhảy vụt đi mất. Trong căn phòng lúc này chỉ còn một mình thân ảnh ngồi im bất động, hai tay chống cằm… Là Người của Vương gia. Nếu để ý kỹ có thể thấy, phía sau bàn tay đang chống cằm kia là một điệu cười đầy gian ác, mưu mô và xảo quyệt.