Chương 94 - Định Mệnh
Từ viện nghiên cứu đi lên, Huỳnh Minh dạo bước một vòng thành Thăng Long, cảm nhận không khí tấp nập, dân chúng hối hả nhộn nhịp. Những ánh mắt tươi sáng, trên gương mặt vẫn giữ được nét tươi cười sảng khoái, hoà đồng gần gũi, hai bên vệ đường là những hàng quán tạp hoá, cửa hàng đủ loại mọc lên.
Do Huỳnh Minh vận một bộ trường sam màu xanh rêu, màu sắc đặc trưng của q·uân đ·ội, chứ không phải hoàng bào của hoàng cung. Nên hắn thoải mái đi dạo mà không sợ người ta quì bái, xem như là nhân vật hiện tượng xu thế. Với lại theo sau Huỳnh Minh cũng là một đám người Cận Vệ, hung thần ác sát, ai mà dám đến gần. Suy nghĩ chút gì đó, Huỳnh Minh quay sang Nguyễn Dương, người lúc nào cũng theo bên cạnh hắn.:
- Dương tổng quản .!
Nguyễn Dương nghe thấy tên gọi, lập tức bước lên mấy bước nghe Huỳnh Minh dắn dò.:
- Dạ, có thần. Hoàng gia có gì sai bảo ạ.!
Huỳnh Minh thấy tên này bước đến, cũng bắt đầu nói.:
- Ngươi mau thông báo cho Hoàng Hậu chút, ta muốn đi qua khu vực Nghệ An và Quảng Ninh khảo sát công trình thế nào. Với lại thông báo cho bên CTB âm thầm sắp xếp, giải quyết đám thám tử của bọn người Thằn Lằn đi. Đồng thời báo cho bộ Tham Mưu ta có việc đi xem xét tình hình hai thành kia.
- Huỳnh Đức, sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Quảng Ninh.
Huỳnh Đức thống lĩnh đội Cấm Vệ này bước ra nói, cục súc, bởi tính cách của Cấm Vệ Quân không nói nhiều. An toàn của Hoàng Gia là trên hết. Chỉ cần vâng mệnh làm việc là được, đây cũng là công việc vinh dự và trách nhiệm của bọn chúng.:
- Dạ, Tuân Lệnh.
Huỳnh Đức là một thống lĩnh đội quân Cấm Vệ Quân bảo vệ Hoàng Thành Thăng Long. Từ lúc kinh thành được xây dựng hoàn tất, thì kinh thành có đến có đến một nghìn cung nữ, tám trăm thái giám, đây là số lượng Huỳnh Minh đã lược bước chứ không còn nhiều nữa. Đồng thời còn có năm trăm Cấm Vệ Quân, được trang bị đầy đủ, người đứng đầu lại là tên Huỳnh Đức này.
Vì để cho theo kịp mức độ công nghệ v·ũ k·hí của Đại Việt, cho nên đám q·uân đ·ội này đều được tham gia tập huấn sáu tháng khắc nghiệt theo tiêu chuẩn của Đặc Nhiêm Binh, hoàn thành xong khoá huấn luyện, đủ điểm tiêu chuẩn các môn khải sát mới được tiếp tục tham gia Cấm Quân bảo vệ Hoàng Gia. Người không đạt tiêu chuẩn sẽ loại biên sang làm lính trong quân.
Bởi hơn hết, đám người này không những bảo vệ Huỳnh Minh, mà còn đồng thời bảo vệ Vợ hắn là Ngọc Dung Hoàng Hậu, và Hoàng Tử Huy con trai hắn nữa. Cho nên công tác giáo dục, tư tưởng thì không cần thiết cho lắm bởi, những người này tương đương là những nhân vật NPC, cho nên khả năng trung thành là hoàn toàn tuyệt đối.
Nói không phải ngoa nếu giờ hắn có ra lệnh đám này c·hết, chắc chắn đám này sẽ rút kiếm t·ự s·át ngay. Nhưng Huỳnh Minh cũng không phải k·ẻ b·iến t·hái, muốn thử cái loại c·hết chóc kinh dị này. Nhưng dù sao tư tưởng chính trị không cần, nhưng tư duy chiến đấu, làm quen với hoả khí tiên tiến công nghệ thì phải có. Thực sự mà nói, Huỳnh Minh đi giữa đám người này, không khác gì học sinh lớp mười đứng chung đám đại học năm cuối.
Thân hình Huỳnh Minh chỉ cao mét bảy mươi, có chút gầy gò, đủ da đủ thịt. Nhưng được cái khí thế ngời ngời, gương mặt sáng sủa tinh anh, dạng như công tử quyền quý thư sinh một dạng. Còn đám người cận vệ thì bèo lắm cũng có chiều cao mét tám, thân hình không to cao lực lưỡng nhưng thân thể rắn chắc khoẻ mạnh, ánh mắt nghiêm nghị. Có thể nói, người từ trong chiến trường bước ra, lý do tồn tại duy nhất chính là bảo vệ Hoàng Gia.
----
Sáng ngày hôm sau..
Chỉnh đốn hết mọi thứ, Huỳnh Minh lên một chiếc xe ngựa ngồi thoải mái, bên trong là Nguyễn Dương phụ trách hầu hạ hắn các thứ. Huỳnh Minh võ công của hắn thừa biết chỉ là một dạng mèo cào, châu chấu biểu diễn, nếu như đối phó với vài tên lưu manh học sinh thì được chứ đối phó với đám c·ướp bốc thật sự, e là mạng nhỏ không còn.
Hắn cũng không quên lý do vì sao mà c·hết đây. May ra hắn được cái có hệ thống đầu tư cho cải thiện một vài tư chất tương thích như trong game. Đặc biệt là kỹ năng thiện xạ, nhờ vậy mà đối với súng ống cũng là thứ kích thích, cho nên lúc rãnh rỗi, Huỳnh Minh thường đến t·rường b·ắn mà luyện tập.
Bắn súng cũng là một bộ môn nghệ thuật, không phải chỉ việc lên đạn bóp cò là xong, nếu có kỹ năng, một khẩu súng bình thường cũng có thể vô cùng nguy hiểm. Đó là tại sao binh lính lại khác biệt khi so với sát thủ.
Đội người theo hắn bảo vệ gồm có một tiểu đội hai mươi người, dẫn đầu là Huỳnh Đức phụ trách bảo vệ ngoài sáng. Ngoài ra, khi Nguyễn Dương thông báo tin tức cho Bộ Tham Mưu là Tinh Thiều và cục tình báo CTB là Trần Thủ Độ đều hoảng sợ mà can ngăn.
Nhưng mà Phạm Tu thủ tướng của Đại Việt biết tính khí của Hoàng Đế, ý Huỳnh Minh đã quyết thì có ngăn cản được gì sao, ngoại khi có tiếng nói của Ngọc Dung thì Huỳnh Minh có thể suy xét lại, nhưng mà nàng hiện tại lại đang ở cử sau sinh, nên rất khó. Cho nên Phạm Tu đành liên lạc với Bộ Quốc Phòng là Phạm Cự Lượng, buộc phái ra một trung đội âm thầm theo hắn bảo toàn cái bảo vệ.
Còn có cục tình báo CTB sẽ luôn theo dõi tin tức của Hoàng Đế phối hợp với các bên nhằm bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Huỳnh Minh. Ngoài đám Cận Vệ hai mươi người này do Huỳnh Đức lãnh đạo thì sơ sơ đám lính bảo vệ từ xa hoặc giả trang thành dân thường ước tính cũng lên đến ba đến bốn trăm người. Huỳnh Minh cũng thừa biết chuyện này, nhưng mà vì an toàn của hắn nên hắn cũng mặc kệ.
----
Mất hết nữa ngày, đoàn xe ngựa của Huỳnh Minh dưới danh nghĩa là phó hội trưởng trong Thương Hội Hoàng Gia Đại Việt giải quyết vấn đề trụ sở tại thành Quảng Ninh, nhằm để tránh tai mắt, cũng như những kẻ suy nghĩ cực đoan có ý định với Hoàng Đế.
Hơn nữa cái danh khí của Hoàng Đế Đại Việt mấy năm nay lại luôn là thứ bàn tán sôi nổi khắp thế giới. Trần Thủ Độ còn nhận được tin tức, đám người Thằn Lằn ở Đại Lục Valtos ra giá một trăm triệu đồng vàng cho cái đầu của Hoàng Đế Đại Việt. Mặc dù ra giá như vậy, nhưng Hoàng Đế Đại Việt là ai thì không ai biết, mập béo ra sao cũng chẳng ai hay. Sự tình đã như vậy, thì nên tránh được cái gì nên tránh cái đó.
Phía trước là bến cảng thông ra cửa biển của thành Thăng Long, đến đây là đã ngoại vi Thăng Long rồi, bến cảng này thực chất là cái bến sông, nhưng được nạo vét cho rộng ra nhằm để cho những chiếc thuyền lớn có thể di chuyển và neo đậu được.
Lúc này, phía trước là một trận cãi vã inh ỏi, thậm chí lại có đánh nhau nữa. Huỳnh Minh nhíu mày, người ta nói nơi gần Vua trị an phải tốt, cớ sao đến hắn làm Vua lại có sự việc này. Lệnh cho đám cận vệ nghe ngóng xem phía trước xảy ra chuyện gì, tại sao thủ vệ nơi này lại không quản lý.
Rất nhanh, một tên đến báo tin.:
- Bẩm bệ... Thiếu Gia, phía trước là một nữ nhân nước ngoài bắt thuyền của bọn Thương Nhân Thằn Lằn đến Đại Việt. Theo lời nữ nhân đó nói, lúc đầu chỉ tính năm mươi đồng vàng, bây giờ đến nơi, bọn thương nhân Thằn Lằn lại hét giá năm trăm đồng vàng. Nếu không trả thì sẽ bán nữ nhân kia vào nhà thổ trả nợ.
Huỳnh Minh tức giận.:
- Lý nào lại như bậy, mẹ kiếp, lại là lũ Thằn Lằn. Bọn cảnh vệ đâu, thùng cơm hết hay sao. Nguyễn Dương, tìm người quản lý vùng này đến đây cho ta, dưới chân Vua ở mà có cái gọi là nhà thổ, lại ngang nhiên bắt người ở ban ngày.
- Huỳnh Đức, xử lý đám Thằn Lằn đó cho ta. Không gây án mạng là được. Sớm muộn gì bọn chúng cũng phải trả giá, trên lãnh thổ Đại Việt lại ngang ngược như vậy. Có coi ta ra cái nồi gì không.
Nghe thấy Hoàng Đế tức giận, Nguyễn Dương và Huỳnh Đức lập tức chia nhau ra làm việc. Nguyễn Dương thì cưỡi ngựa chạy đi đến đồn cảnh vệ, trước đó đã đi qua mấy cây số. Còn Huỳnh Đức dẫn theo một tiểu đội nhanh chóng tiếp cận hiện trường. Huỳnh Minh cũng từ từ tiến đến dưới sự hộ tống của đám người còn lại.
Huỳnh Đức đến nơi, phía trước là một cảnh tượng lộn xộn, hoàng hoá bàn ghế b·ị đ·ánh vỡ gãy vụn lung tung khắp noi. Xung quanh rất đông người dân Đại Việt quay tròn để xem náo nhiệt. Trong khi đó phía trước là một cô gái nét mặt thanh tú, mái tóc đen huyền đặc trưng của người Á Đông.
Do quần chiến hồi lâu, hơi thở gấp gáp khiến lòng ngực phía trước phập phòng hết sức rung động lòng người, mái tóc rối bời nên xoã xuống ngang vai có chút quy tắc, thân hình mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn nhưng cái gì cần nhiều thì nhiều, cái gì muốn ít thì ít. Thoạt nhìn phải chăng là thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ thì đúng là mỹ nhân tuyệt sắc...